Chương : Bảo Tô Mị Nương Đến Pha Trà Cho Tôi!
Hồng Đại Tường chịu trách nhiệm dự án trung tâm thương mại Hải Đường do Tập đoàn Ninh Đại phụ trách, tiến hành một cách có trật tự.
Bên nhà máy dược phẩm, giám đốc nhà máy Tống Trọng Bân đang tuyển dụng và đào tạo một lượng lớn công nhân.
Chỉ cần số hiệu vắc-xin được cục y học quốc gia phê duyệt ban ra và các thiết bị sản xuất đã mua được chuyển giao thì nhà máy có thể chính thức đưa vào sản xuất hàng loạt.
Tống Sính Đình cũng đã có nhiều thời gian rảnh trong những ngày này, thay vì làm thêm giờ ở công ty cả ngày thì cô cũng dành nhiều thời gian cho gia đình hơn.
Cô biết Trần Ninh thích uống trà, cho nên buổi chiều cô vui vẻ đưa Trần Ninh đi uống trà chiều.
Hai người đến quán trà nỗi tiếng nhất thành phố Trung Hải là quán trà Quan Vân Hiên.
Quán trà Quan Vân Hiên nằm bên hồ Hoa Hồng, từ trà quán có thể thưởng ngoạn cảnh đẹp của hồ Hoa Hồng, ngoài ra còn có thể ngắm mây trắng trên bầu trời vào những ngày nắng đẹp.
Ngắm trời xanh mây trắng là điều rất xa xỉ trong thành phó.
Ngoài ra, từ Quan Vân trong Quan Vân Hiên cũng là từ đồng âm của từ quan vận.
Hơn nữa quán trà này được mở bởi một nữ tiên trà của thành phố Trung Hải là Tô Mị Nương.
Tô Mị Nương tuy đã ngoài ba mươi nhưng rất quyền rũ và hấp dẫn, ngoài ra cô ấy còn được mệnh danh là bậc thầy trà đạo số một Trung Quốc.
Vì vậy, nhiều quý nhân công tử thường ngày đều thích đến quán trà của cô ấy uống trà.
Tuy nhiên, hiện tại việc pha trà ngâm trà đều là do các nữ đệ tử của cô ấy làm, cô ấy rất ít khi lộ mặt pha trà đãi khách.
Nếu không phải là người có thân phận phi thường và vô cùng yêu trà thì cô ấy tuyệt đối sẽ không đích thân lộ mặt pha trà.
Nghe nói là đến cả thị tôn Trung Hải đã ở đây ba ngày, chỉ muốn uống một ấm trà do chính tay Tô Mị Nương pha.
Nhưng đáng tiếc Tô Mị Nương vẫn không lộ ra mặt, đều là nữ đệ tử của của cô ấy phà trà cho thị tôn khiến thị tôn vô cùng tiếc nuối.
Sau khi sự việc được lan truyền, mọi người đều cảm thấy loại trà do chính tay Tô Mị Nương làm ra càng quý giá hơn, hơn nữa người nào có thể được uống trà do chính tay Tô Mị Nương pha đều rất lấy làm tự hào.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi cạnh nhau bước vào quán trà.
Phí ở sảnh tầng một tuy rẻ hơn nhưng đông người quá nên hai người lên tầng hai.
Trang trí trên tầng hai trang nhã hon, nhưng phí ở tầng hai đắt hơn.
Một bình trà rẻ nhát cũng có giá vài trăm tệ, vì vậy tương đối ít người uống trà chiều trên tầng hai hơn, vì thế nên môi trường cũng sạch sẽ hon.
Trần Ninh và Tống Sính Đình ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa số.
Thật không tồi khi có thể thưởng ngoạn quang cảnh hồ nước và những đám mây trắng ở phía xa.
Một nghệ nhân pha trà trong bộ sườn xám bước đến và hỏi Trần Ninh và Tống Sính Đình uống trà gì?
Tống Sính Đình xem bảng giá rồi lén lút tính toán.
Một bình trà Tống Tử quan âm rẻ nhất cũng đã có giá tệ.
Các loại trà khác như Đại hồng Vũ Nhân Sơn và các loại trà khác đắt hơn, thường trên một nghìn, thậm chí hàng vạn tệ!
Tống Sính Đình đã quen với sự thanh đạm, cô không thể uống nổi một ấm trà có giá cả nghìn vạn tệ.
Vì vậy cô đã hỏi ý kiến của Trần Ninh, và cuối cùng đặt mua một ấm trà Tống Tử quan âm rẻ nhát.
Nữ nghệ nhân pha trà tên Tiểu Nguyệt này không khỏi có chút bắt mãn khi nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình ngồi ở vị trí tốt như vậy mà lại gọi một bình trà rẻ tiền nhát.
Đúng lúc này, một giọng nói không có ý tốt vang lên: “Ôi chao, đây không phải là chị gái tôi sao!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình ngẳắng đầu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng.
Người phụ nữ này không ai khác chính là con gái của bác cả Tống Sính Đình, em họ của cô tên là Tống Phi Phi.
Tống Phi Phi mặc toàn hàng hiệu, ăn mặc rắt thời trang, trông xinh xắn nhưng hơi độc đoán.
Tống Sính Đình kinh ngạc nói: “Phi Phi em quay về rồi à!”
Tống Phi Phi ngạo nghề nói: “Quay về xem xem ông chồng tên Trần Ninh của chị. Là cái người mà trong miệng mấy người ông nội nói là bám váy vợ phải không?”
Tống Sính Đình khẽ cau mày, bắt mãn nói: “Em nên gọi là anh rết”
Tống Phi Phi cong môi: “Anh ta không xứng, chị, không phải em đã nói chị rồi. Chị tìm một người chồng phế vật như anh ta làm gì, anh ta không có năng lực, đến đưa chị ra ngoài uống trà mà cũng chỉ có thể gọi loại trà rẻ nhất. Thật đáng xấu hồ!”
Tống Phi Phi nói xong bèn quay sang một người đàn ông mặc vest cách đó không xa nói: “Thiên Chiếu lại đây!”
Người đàn ông mặc vest không nhanh không chậm bước tói, anh ta cao lớn, khuôn mặt vuông vức sắc bén, bước đi vững vàng, hơi thở có phần kiềm ché, hiển nhiên là một cao thủ.
Tống Phi Phi đắc ý giới thiệu: “Đây là bạn trai của em, Lôi Thiên Chiếu, tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải, và cũng là cánh tay đắc lực của ông chủ tập đoàn Tứ Hải… Thiên Chiếu, đây là chị gái em, Tống Sính Đình, anh ta là người đàn ông của chị ấy, Trần Ninh. “
Lôi Thiên Chiếu cười như không cười, đưa tay về phía Tống Sính Đình: “Tống tiểu thư, xin chào.”
Tống Sinh Đình xin lỗi: “Tôi xin lỗi Lôi tiên sinh, chồng tôi không thích tôi bắt tay với người đàn ông khác”.
Lôi Thiên Chiếu mỉm cười, nhìn Trần Ninh, đưa tay về phía Trần Ninh: “Trần tiên sinh, xin chào!”
Trần Ninh cười nhẹ nói xin chào, vươn tay bắt tay người kia.
Tống Sính Đình không biết tập đoàn Tứ Hải đang làm gì, nhưng Trần Ninh biết.
Tập đoàn Tứ Hải là công ty của Đường Thiên Quyền, con trai của Đường Bắc Đầu, hơn nữa còn kinh doanh vũ khí.
Người trước mặt là cánh tay đắc lực của Đường Thiên Quyền.
Cho nên nhất định không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở đây, rất có thể là do Đường gia phái tới.
Trần Ninh đoán đúng, Lôi Thiên Chiếu quả nhiên là do Đường Thiên Tuyền phái tới đối phó với Trần Ninh.
Lôi Thiên Chiếu nghe nói rằng Trần Ninh rất lợi hại, đã giết Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu.
Lần này anh ta đến là để thăm dò sức mạnh của Trần Ninh trước.
Lúc này, tay của cả hai đang nắm chặt vào nhau.
Lôi Thiên Chiếu bí mật cười lạnh, lòng bàn tay cứng rắn, cố gắng bóp nát xương lòng bàn tay của Trần Ninh.
Tuy nhiên, sau khi đã sử dụng % sức mạnh, Trần Ninh vẫn mang vẻ mặt bình thản.
Anh ta hơi kinh ngạc, liền bí mật gia tăng thực lực, dùng % sức lực.
Sức lực của anh ta đã đủ để bóp nát những viên sỏi, nhưng Trần Ninh vẫn mang theo nụ cười trên mặt, như thể anh ta không quá coi trọng sức mạnh này.
Lúc này Lôi Thiên Chiếu vô cùng kinh ngạc.
Thấy kỹ năng của Lôi Thiên Chiếu kém, Trần Ninh khẽ mỉm cười, chuẩn bị biến sắc phản công, trực tiếp bóp nát xương cốt của Lôi Thiên Chiếu.
Nhưng lúc này, Tống Sính Đình thấy hai người bắt tay quá lâu nên đã nhận ra có điều gì đó không ỗn.
Tống Sính Đình nhanh chóng nói: “Tại sao hai người bắt tay rồi lại không chịu buông ra? Chắc không phải là nhất kiến chung tình đấy chứ?”
Trần Ninh nghe vậy bèn buông tay, cười nói: “Ha ha, Lôi tiên sinh đang thăm dò sức lực tay của anh!”
Lôi Thiên Chiếu không biết rằng mình đã vô hình trốn thoát được một kiếp nạn.
Anh ta liếc mắt nhìn Trần Ninh, lạnh nhạt nói: “Tôi đã từng là linh đánh thuê ở nước ngoài. Tay của Trần tiên sinh rất khỏe, vì vậy lúc bắt tay tôi không nhịn được muốn so tài với anh ấy, làm cho mọi người cười rồi.”
Tống Phi Phi che miệng cười: “Thiên Chiếu, anh là người đã từng ở trên chiến trường, trải qua chiến đấu chém giết. Một người ăn bám vợ như Trần Ninh làm sao có thể so với anh, anh cần thận đánh gãy tay của anh ta đấy.”
Nghệ nhân pha trà Tiểu Nguyệt bên cạnh sốt ruột nói: “Tôi nói mấy người này, rốt cuộc mấy người gọi loại trà nào? Nếu các người chỉ gọi loại trà rẻ nhát thì phải đổi sang ngồi bàn khác.”
“Cái bàn này của chúng tôi đều là người mua loại trà hơn một nghìn nhân dân tệ mới có thể ngồi ở đây. Nếu gọi loại trà rẻ nhất thì vui lòng ngồi ở mấy cái bàn trước cửa nhà vệ sinh đi.
Ngồi mấy cái bàn đó thì có thể uống trà nào cũng được. “
Nghe lời nghệ nhân pha trà nói vậy, Trần Ninh và Tống Sính Đình đều cau mày.
Tống Phi Phi giận dữ ngay tại chỗ, phẫn nộ nói: “Ý của cô là gì, thái độ phục vụ của cô như vậy sao?”
Nghệ nhân pha trà Tiểu Nguyệt hất hàm: “Đây là quy tắc của chúng tôi ở đây. Nếu cô không uống được trà ngon thì cô phải ngồi trên mấy cái bàn trước nhà vệ sinh. Đã không có tiền mà lại có khí phách như vậy?”
Tống Phi Phi rất tức giận, cô ta tức giận nói với Tống Sính Đình: “Đều trách hai người. Hại tôi mất mặt vì gọi bình trà rẻ tiền như vậy.”
Sau khi Tống Phi Phi oán trách Tống Sính Đình và Trần Ninh, cô ta lớn tiếng nói với nghệ nhân pha trà: “Tôi muốn đặt một bình Đại Hồng Vũ Nhân Sơn đắt nhất ở đây, loại có giá một vạn một bình!”
Nghệ nhân pha trà nghe xong kinh ngạc nói: “Vị tiểu thư này nói thật sao?”
Tống Phi Phi dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên là thật, nhưng cái bàn này quá nhỏ có thể ngồi được bốn người, cho nên tôi chỉ có thể mời hai người bọn họ đến ngồi ở chỗ khác.”
Nghệ nhân pha trà gật đầu liên tục, cười nói: “Đương nhiên!”
Nghệ nhân pha trà nói xong bèn quay đầu nghiêm nghị nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Hai người đổi chỗ ngồi đi. Mời đến mấy cái bàn ở cửa nhà vệ sinh chọn chỗ ngồi đi!”
Tống Sính Đình nghe được lời này thì lo lắng, nhưng Trần Ninh lại bình tĩnh hỏi: “Tại sao chúng tôi đến trước lại phải nhường cho bọn họ vị trí này?”
Nghệ nhân pha trà nói một cách họp lý: “Bởi vì họ gọi loại trà đất nhất, còn anh gọi loại trà rẻ nhất, vì thế chỗ tốt tự nhiên là để họ ngồi.”
Tống Phi Phi và Lôi Thiên Chiếu đều cười lạnh Trần Ninh và Tống Sính Đình, vô cùng hả hê.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Một vạn tệ một bình trà đã được coi là đất nhất ở đây sao? Tôi còn cho rằng bà chủ Tô Mị Nương của cô tự tay pha trà mới là đắt nhất!”
Nghệ nhân trà Tiểu Nguyệt và những người khác đều mở to mắt.
Tiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Tất nhiên loại trà mà bà chủ của chúng tôi pha là loại đắt nhất, hơn nữa chỉ được pha cho những vị khách quý nhất.”
“Tuy nhiên, ở thành phố Trung Hải, rất ít người có tư cách để cô ấy tự tay pha trà. Ngay cả thị tôn muốn uống trà của cô ấy pha cũng là sỉ tâm vọng tưởng.”
“Anh là cái thá gì? Vừa nhìn anh gọi trà rẻ nhát liền biết anh là người kém cỏi. Anh còn mơ tưởng bà chủ của chúng tôi có thể pha trà cho anh sao?”
Trần Ninh cười hỏi: “Loại trà mà Tô Mị Nương pha thật tuyệt vời như vậy sao?”