Chương : Nằm Rạp Xuống Xin Tha Mạng
Hoàng Minh Hiên kêu Trần Ninh qua đó quỳ xuống xin lỗi Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ đắc ý, hai tay ôm trước ngực nhìn Trần Ninh.
Đây là địa bàn của Hoàng thiếu, ai cũng biết Hoàng thiếu nói là làm.
Hoàng thiếu nói quỳ thì không ai dám đứng.
Môi Trần Ninh hơi nhếch lên nhìn Hoàng Minh Hiên và Chu Lệ Lệ: “Trước giờ chỉ có người khác quỳ trước tôi chứ không phải tôi quỳ trước mặt người khác, anh là cái thá gì?”
Khi nãy Chu Lệ Lệ nói ra thân phận của Hoàng Minh Hiên, Hoàng Minh Hiên và Chu Lệ Lệ thấy sắc mặt của nhà Trần Ninh thay đổi, còn tưởng họ đã bị thân phận của Hoàng Minh Hiên dọa cho khiếp sợ.
Nhưng cô ta không ngờ được rằng trong lời nói của Trần Ninh không hề có chút kinh ngạc, mà tràn đầy sự khinh thường, hoàn toàn không để Hoàng Minh Hiên trong mắt.
Hoàng Minh Hiên cao mặt lạnh lùng nói: “Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bảo vệ đâu, anh ta mà không tình nguyện quỳ thì các anh giúp anh ta.”
Hoàng Minh Nguyên là con trai duy nhất của chủ tịch, lại còn là Tổng giám đốc của Giang Tân Hoa Viên.
Anh ta vừa dứt câu, mấy nhân viên bảo vệ cao to đứng xung quanh lập tức tiền lên định động thủ với Trần Ninh.
Nhưng đột nhiên có tiếng hét tức giận từ ngoài cửa: “Hỗn xược!”
Mấy bảo vệ liền dừng hành động, tất cả nhân viên bán hàng ở đại sảnh đều chỉnh tề nhìn ra hướng cửa.
Chỉ thấy một ông già đầu hói đang ngồi trên xe lăn và được một người đàn ông mặc vest đẩy vào, theo sau là một vài thủ hạ, thì ra là Hoàng Đắc Chí.
Chu Lệ Lệ mới quen biết Hoàng Minh Hiên chưa bao lâu, cô ta chỉ mới nghe nói đến bố của Hoàng Minh Hiên là Hoàng Đắc Chí chứ chưa từng gặp mặt nên không nhận ra Hoàng Đắc Chí.
Cô ta muốn mấy bảo vệ ra tay với Trần Ninh, ép anh phải quỳ xuống xin lỗi để cô ta hả giận.
Nhưng không ngờ lại bị người đàn ông ngồi xe lăn này xen vào.
Cô sốt ruột liền phẫn nộ với Hoàng Đắc Chí đang ngồi trên xe lăn: “ Đâu ra cái ông què này, chúng tôi đang giáo huấn người khác, ông đừng có mà xen vào.”
Bóp!
Chu Lệ Lệ vừa nói xong thì nhận ngay một cái tát vào mặt.
Cô ta ôm mặt, không dám ngắng lên nhìn Hoàng Minh Hiên, cô không giải thích được vì sao Hoàng Minh Hiên lại đánh cô?
Hoàng Minh Hiên phẫn nộ: “Cô có biết đây là ai không, là bồ tôi đó, là chủ tịch tập đoàn Hải Long.Cô lại dám mắng bố tôi là tên què?”
Chu Lệ Lệ nghe Hoàng Minh Hiên nói xong, ngây ngốc thật sự.
Một sự hối hận và tuyệt vọng sâu thẳm trong lòng cô dâng lên, lần này quen biết với Hoàng Minh Hiên cứ ngỡ rằng sẽ lấy được chồng giàu có.
Nhưng thật không ngờ lần đầu tiên gặp bố của Hoàng thiếu lại mắng ông là tên què.
Cô ta biết cơ hội gả vào nhà họ Hoàng đã bị cô tự tay hủy đi.
Hoàng Minh Huyên tát Chu Lệ Lệ một cái sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Hoàng Đắc Chí, nhiệt tình hỏi: “Bố, sao bố không ở tổng công ty, hôm nay sao bố lại có thời gian rảnh đến đây?”
Bếp!
Hoàng Minh Hiên vừa nói xong thì cũng nhận ngay một cái tát.
Người tát anh ta là bố anh ta- Hoàng Đắc Chỉ.
Cái tát này không chỉ khiến Hoàng Minh Hiên đứng ngây tại chỗ, ngay cả Chu Lệ Lệ và giám đốc bán hàng, nhân viên bảo vệ cũng nhìn ngây ngốc.
Hoàng Minh Hiên ôm mặt, vẻ mặt đầy ấm ức không dám tin: “Bó, bố đánh con…”
“Tao đánh mày vì mày không sợ chết, tên tiểu súc sinh!”
Hoàng Đắc Chí vẻ mặt đầy tức giận, bên cạnh xe lăn là chiếc nạng, ông ta cầm chiếc nạng đánh tới tấp con mình.
Hoàng Minh Hiên không ngờ được rằng bố anh ta lại tức giận như vậy, anh ta không kịp tránh nên đã bị Hoàng Đắc Chí đánh chảy máu đầu.
Giám đốc bán hàng và nhân viên bảo vệ tại hiện trường đã hoàn hồn sau cú sốc và chạy đến để ngăn Hoàng Đắc Chí: “Chủ tịch, xin đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa là ông sẽ đánh chết cậu ấy mắt.”
Hoàng Đắc Chí vẫn chưa hết phẫn nộ: “Đừng có cản tôi, tôi phải tự tay đánh chết tên tiểu súc sinh không có mắt này, tránh làm bản tay Trần tiên sinh đây.”
Hoàng Minh Hiên bị bố đánh chảy máu đầu và được mọi người ở đó cứu.
Anh ta bàng hoàng và sốc, ôm chặt lấy cái đầu đầy máu của mình, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ta bị bố đánh dã man như vậy.
Anh ta ấm ức nhìn người bố đang phẫn nộ: “Bó, tại sao bồ lại đánh con?”
Chu Lệ Lệ cũng tê dại nói: “Bác Hoàng, là cháu không có mắt, vừa nãy cháu nói sai rồi, bác có trách thì trách cháu, bác đừng đánh Hoàng thiếu nữa.”
Hoàng Đắc Chí vẫn còn tức giận, nhìn con trai mình và Chu Lệ Lệ sau đó chỉ vào Trần Ninh đứng cách đó không xa, lớn tiếng nói: “Mày có biết Trần tiên sinh đây là ai không? Anh ấy là thiếu gia của Đồng Thiên Bảo, cũng là người mà Hoàng Đắc Chí ta rất kính nễ. Vậy mà chúng mày lại dám vô lễ, nếu như hôm nay chúng mày không quỳ xuống xin Trần tiên sinh tha thứ thì ta sẽ đích thân đánh chết hai đứa mày.”
Đồng Thiên Bảo?
Hoàng Minh Hiên bàng hoàng, Đồng Thiên Bảo là bá chủ ngầm ở Đông Thành, nồi tiếng là ra tay tàn ác.
Chỉ trong vòng hai năm đã thống trị được thế giới ngầm ở Đông Thành bằng sự kiên cường và hi sinh.
Đồng Thiên Bảo còn có biệt danh là Diêm Vương Diệt Môn.
Nguyên nhân là do trước đây có một nhóm những kẻ liều lĩnh chống lại Đồng Thiên Bảo và cuối cùng tất cả nhóm này đều bị Đồng Thiên Bảo tiêu diệt không còn một tên nào.
Từ đó về sau rất ít người dám động đến Đồng Thiên Bảo.
Hoàng Minh Hiên còn biết, cách đây không lâu bố của anh cũng đã đắc tội với thiếu gia của Đồng Thiên Bảo, bị đánh gãy chân sau đó ông phải đích thân đến nhà xin lỗi.
Anh ta nhìn Trần Ninh, cuối cùng cũng biết, người đứng trước mặt anh ta là thiếu gia của Đỗng Thiên Bảo.
Chính là người đã đánh gãy chân bố anh ta, ông còn phải đích thân đến tận nhà xin lỗi xin tha mạng.
Sắc mặt anh ta lập tức tái nhọt, chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Trần Ninh. Bởi vì quá sợ hãi, giọng nói như khóc, anh ta run rẫy: “Anh… Trần tiên sinh, kẻ thấp hèn tôi không có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tội tôi đáng chết ngàn lần, xin anh rộng lượng không chấp kẻ thấp hèn này, tha cho tôi một mạng.”
Chu Lệ Lệ bàng hoàng khi thấy cảnh này, cô ta còn tưởng Hoàng thiếu rất lợi hại, nào ngờ cũng quỳ trước mặt Trần Ninh khóc lóc xin tha mạng.
Cô nhìn Trần Ninh, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Trần Ninh vẻ mặt điềm tĩnh, anh nhìn Hoàng Minh Hiên đang quỳ dưới đất và Chu Lệ Lệ đang bị dọa khiếp sợ, mỉm cười nói: “Chẳng phải khi nãy hai người bắt tôi quỳ xin lỗi sao?”
Chu Lệ Lệ chưa kịp nói thì đã bị Hoàng Minh Hiên kéo mạnh quỷ xuống.
Hoàng Minh Hiên bật khóc, vừa quỳ vừa van xin: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi.”
Lúc này Chu Lệ Lệ cũng sợ hãi run bần bật, mặt không còn thần sắc: “Tôi cũng biết tôi sai rồi!”
Hoàng Đắc Chí ngồi trên xe lăn sốt sắng nhìn Trần Ninh, mặc dù ông đánh tới tấp con trai như vậy nhưng trong lòng ông vô cùng hi vọng Trần Ninh đừng tính toán với con trai ông, tha cho con trai ông một mạng.
Khi nãy Chu Lệ Lệ dám nói ra những lời như vậy với anh, Hoàng Minh Hiên còn to gan bắt anh quỳ.
Vốn dĩ theo tính cách của Trần Ninh nhất định không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Hoàng Đắc Chí, không khỏi nghĩ đến người bố của anh, trong lòng có chút cảm động.
Tống Sính Đình nhỏ tiếng nói với anh: “Trần Ninh, họ đã biết họ sai rồi, đừng tính toán với họ nữa.”
Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình, dịu dàng nói: “Được rồi, anh nghe lời vợ tha cho bọn họ.”
Hai bố con Hoàng Đắc Chí vội vàng cảm ơn.
Sau khi Hoàng Đắc Chí biết Trần Ninh đến xem nhà, ông ta lập tức nói với giám đốc bán hàng Hoàng Tuyết Kỳ đứng bên cạnh: “Đưa mô hình biệt thự đẹp nhất ra đây cho Trần tiên sinh xem, cho dù Trần tiên sinh thích mua căn biệt thự nào cũng lập tức đi làm thủ tục, đây là quà tôi tặng Trần tiên sinh.”
Mọi người nghe thấy vậy đều sững sờ, bất kì biệt thự nào ở đây cũng có giá lên đến trăm vạn tệ, vậy mà Hoàng Đắc Chí lại trực tiếp tặng cho Trần Ninh.
Trần Ninh nhìn Hoàng Đắc Chí Hoàng tổng tôi xin nhận, có điều nếu tôi thích nhà nào thì tôi sẽ tự mua, biệt thự tôi cũng có thể mua được.”
Trần Ninh nói câu này và nhìn Chu Lệ Lệ một cái.
Hoàng Đắc Chí khá giỏi quan sát, ông ta lập tức đoán ra được chắc chắn Chu Lệ Lệ khi nãy đã nói những lời chế nhạo Trần Ninh không có tiền mua nổi biệt thự.
Ông ta lập tức lạnh lùng nói với mấy nhân viên bảo vệ: “Mau kéo cô ta ra khỏi đây cho tôi!”
Ngay lập tức, mấy nhân viên bảo vệ chạy đến như bầy sói và kéo Chu Lệ Lệ ra ngoài một cách dã man.