Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Mười phút tìm ra người gây sự
Tống Lộc Đường vừa từ nhà họ Tiêu đi ra, vừa chuẩn bị lên xe.
Phía sau đột nhiên có một người thanh niên dẫn theo mấy người thuộc hạ đuổi theo. Hét lớn: “ Tống tiên sinh, mời dừng bước.”
Tống Lộc Đường quay đầu, nhìn thấy người thanh niên, hơi nhíu mày, nhưng vẫn khách khí nói: “Hóa ra là Bân thiếu, có chuyện gì sao?”
Hóa ra, người thanh niên này, tên Tiêu Bân.
Là một trong những người cháu của Tiêu lão gia, có điều Tiêu Bân và Tiêu Trác không giống nhau.
Tiêu Trác là đích tôn. Mà Tiêu bân là cháu thứ do vợ lẻ sinh.
Vì vậy trong nhà họ Tiêu, địa vị của thiếu gia Tiêu Bân này, vĩnh viên không so được với Tiêu Trác, cũng không nhận được sự chú ý của nhà họ Tiêu.
Nhưng Tiêu Bân không hề đơn giản, cậu ta còn trẻ nhưng trưởng thành rất sâu sắc và rất nhiều tham vọng.
Cậu ta không dựa vào bất kỳ sự giúp đỡ nào từ nhà họ Tiêu, mà mở hơn một chục câu lạc bộ giải trí ở các thành phố khác nhau ở tỉnh Giang Nam, với tài sản hơn một tỷ USD, và cậu ta được gọi là Vua cờ bạc nhỏ Giang Naml Tay trắng đi lên, nổi danh là vua cờ bạc và sở hữu khối tài sản hàng tỷ USD.
Điều này đối với những người bình thường, đây đã là một thành tích rất đáng tự hào, hơn nữa Tiêu Bân mới tuổi, còn rất trẻ.
Nhưng Tiêu Bân một chút vẫn chưa thỏa mãn!
Nguyên nhân rất đơn giản, cậu ta là con cháu của nhà họ Tiêu.
Một tỷ là con số trên trời đối với người bình thường, nhưng đối với một gia tộc trăm năm như nhà họ Tiêu, đó chỉ là vài đồng xu trong ngăn kéo.
Tiêu Bân trong mấy năm nay, đã luôn mong muốn có cơ hội để bước vào cốt lõi của gia đình.
Chỉ khi bước vào cốt lõi của gia đình, cậu ta mới có thể thực sự đạt đến đỉnh cao.
Mà hôm nay, cậu ta cảm thấy cơ hội của cậu ta đến rồi.
Lúc này, cậu cười nói với Tống Lộc Đường: “Tống tiên sinh. Tôi muốn cùng ông đi Trung Hải.”
Tống Lộc Đường cau mày: “Giết gà dùng dao giết bò. Giết Trần ninh đây là việc nhỉ tôi ra là được rồi, hà tất Bân thiếu phải tự mình ra tay?”
Tiêu Bân cười nói: “Tống tiên sinh, ông đã hiểu lầm rồi. Tôi không tới Trung Hải để giết Trần Ninh với anh. Tôi chỉ là thích Tống Sính Đình.”
: Tống Lộc Đường nghe xong, ông ta liếc nhìn Tiêu Bân một cách không chắc chắn: “Lời này của Bân thiếu tôi không hiểu lắm.”
Tiêu Bân cười nói: “Anh trai tôi Tiêu Trác đã bị phế rồi, không thể động phòng, lấy Tống sính Đình có chút đáng tiếc rồi, tôi muốn lấy Tống Sính Đình!”
ta, chặn đường gia đình Tống Thanh Hùng.
Thạch Phong nói: “Thật xin lỗi, nhân viên lễ tân đã nói với mọi người rất rõ ràng rồi, Tống tổng gần đây rất bận, cô ấy đã nói rồi, khách không có hẹn trước sẽ không gặp, mời mọi người về cho.”
Cả nhà Tống Thanh Tùng vô cùng tức giận, Tống Thanh Hùng hất đầu trợn mắt nói: “Các người có biết tôi là ai không, tôi là ông nội của nó, các người là chó canh cổng mà cũng dám cản tôi sao?”
Hóa ra, chủ nhân của Tống gia ở tỉnh ly, Tống Lộc Đường cuối cùng cũng đã đến thành phố Trung Hải.
Còn cho người đến nói với gia đình Tống Thanh Tùng, Trần Ninh đắc tội nhà họ Tiêu, mạng không giữ được, sống không quá ba ngày.
: Tống Lộc Đường bảo Tống Thanh Tùng đến khuyên Tống Sinh Đình, tái hôn với Tiêu Bân thiếu gia nhà họ Tiêu.
Tống Thanh Tùng gọi điện thoại cho Tống Sính Đình, nói Trần Ninh đắc tội nhà họ Tiêu, sống không được bao lâu nữa, khuyên Tống Sính Đình tái hôn với Tiêu Bân.
Tống Sính Đình tất nhiên cảm thấy rất hoang đường, rất vô lý, trực tiếp cúp điện thoại của Tống Thanh Tùng.
Tống Thanh Tùng không can tâm, đưa cả gia đình đến tập đoàn Ninh Đại nhưng bị Thạch Phong và các nhân viên bảo vệ khác ngăn cản không vào được.
Thạch Phong biết những người này là trưởng bối của Tống tổng, cũng không dám đắc tội, cúi đầu nói: “Không cần biết các người là ai, không có hẹn trước không được lên gặp Tống tổng.”
Tống Trọng Hùng nghe vậy liền giơ tay giáng cho Thạch Phong một cái tát vang dội, tức giận nói: “Cậu là cái thá gì, chó ở cửa cũng dám cản đường, có tin hay không tôi bảo Tống Sính Đình đem đám chó không có mắt các người toàn bộ đuôi hết? “
Nếu như là người khác dám gây rối ở tập đoàn Ninh Đại, bọn người Thạch Phong sớm đã dãy dỗ cho bọn họ một bài học rồi.
Nhưng một nhà trước mắt, là người nhà của Tống Sính Đình, hơn nữa hầu như đều là trưởng bối của Tống Sính Đình.
Thạch Phong không dám đắc tội, chỉ có thể che mặt bị đánh, dám tức không dám nói.
Xung quanh mây người bảo an, còn có giám đốc quản lý đại sảnh, thư ký đều khuyên: “Có gì từ từ nói, không nên động thủ đánh người.”
Tống Trọng Hùng mắng mỏ: “Các người, chó canh cổng các người đáng bị đánh, chủ tịch các người nhìn thấy chúng tôi còn phải hạ ngữ khí khi nói chuyện, các người là cái thá gì, các người cút hết cho tôi.”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Ủy phong thật lớn!”
Một nhà Tống Thanh Tùng, Thạch Phong và những người khác cùng nhau nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó họ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Ninh.