Chương : Tôi Nghĩ Anh Hiểu Lầm Rồi
Một tòa cao ôc ở Trung Hải, nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan.
Hai anh em Vương Đình, Vương Dao, cùng một nhà Tống Thanh Tùng, đem theo một đội thuộc hạ, vừa mới đến cửa nhag hàng, thì bị Đồng Thiên Bảo dẫn một nhóm người chặn ở lối đi.
Phía sau Vương Đình có trên hơn một trăm người lính đánh thuê Liệt Hỏa mặc tây phục, đằng sau Đồng Thiên Bảo cũng có hơn một trăm thuộc hạ mặc quần áo vest.
Vương Đình híp mắt lại, lạnh lùng hướng về phía Đồng Thiên Bảo nói: “Chó ngoan không ngáng đường, kêu chủ nhân của cậu Trần Ninh nhanh cút đến đây gặp tôi.”
Đồng Thiên Bảo cười khinh thường nói: “Anh Trần cùng người nhà ăn cơm, không ai được phép quấy rầy, tôi khuyên anh tốt nhất hãy mau chóng cút đi.”
Vương Đình ở tỉnh Đông Hải cũng được xem là nhân vật rung trời chuyển đất số một, lời nói ra uy lực trên mặt đất, thế giới ngầm ở tỉnh Đông Hải cũng phải chấn động. Vậy mà vừa ra khỏi tỉnh Đông Hải, đến tỉnh Giang Nam một thành phố Trung Hải nhỏ bé, người khác đã không xem anh ta ra gì. Một luồng tức giận thịnh nộ, từ trong lòng anh ta chạy toán loạn lên. Trong mắt anh ta nháy lên một sợi sát khí, nhếch miệng lạnh lùng nói: “Chó chặn đường, giết chót”
Lời anh ta vừa nói xong, bên cạnh một thuộc hạ tên A Lai, liền lập tức đáp lời: “Tuân lệnh!”
A Lai là thuộc hạ đắc lực của Vương Đình, thân hình cường tráng, một thân tây phục khiến hắn mặc ra hiệu quả của áo ể lông. Hắn sải bước tung quyền, một quyền hướng về đầu của Đồng Thiên Bảo. Đồng Thiên Bảo hừ một tiếng, nghiêng người qua tránh, đồng thời một chân giơ cao đạp ra.
Phich!
A Lai bị Đổng Thiên Bảo một chân đạp trúng đầu, trực tiếp phun ra mấy chiếc rang và máu tươi, bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.
Vương Đình rõ ràng không ngờ được thân thủ của Đồng Thiên Bảo giỏi như vậy, người không quan trọng nhập vào thế giới ngầm, lại có thể dùng một chiêu đánh bại một thủ hạ tinh nhuệ mà đích thân dạy bảo!
Vương Đình có chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là sự tức giận. Anh ta lạnh lùng nói: “Có hai phần thực lực, chẳng trách dám hỗn xược như vây. Có điều chút thực lực này của cậu, ở trước mặt tôi là không đủ nhìn”.
Nói xong, anh ta liền hành động, hướng về Đồng Thiên Bảo.
Tốc độ nhanh đến cực hạn, thân thể đều hiện ra tàn ảnh.
Hiện trường, Vương Dao cùng đội lính đánh thuê Liệt Hỏa, còn có Tống Thanh Tùng và những người khác, đều nhìn thấy tâm huyết bành bái, khắp mặt kích động.
Con ngươi Đồng Thiên Bảo giãn to, bắt đầu lộ ra thần thái sợ hãi. Thực lực của Vương Đình này vượt qua dự đoán của anh, đồng thời lại còn mạnh hơn anh. Mắt nhìn Đồng Thiên Bảo như muốn bị Vương Đình một quyền đánh bay.
Nhưng vào lúc này, một bóng hình vạm vỡ, đột nhiên xuất hiện Ỷ ở trước Đồng Thiên Bảo, tay giơ một chưởng, chặn lên nắm đám của Vương Đình.
Người này chính là Điển Chử!
Phich!
Nắm đắm của Điển Chử và nắm đắm của Vương Đình chạm vào nhau. Điển Chử mặt không biến sắc, Vương Đình lại một mặt kinh hoàng, cánh tay cũng bị tê lại.
“Anh!”
Vương Đình không hết ngạc nhiên nghỉ ngờ nhìn Điển Chử, với thực lực của anh ta, vừa rồi với Điển Chử đá chọi với đá một quyền, lại không thăm dò được mức độ của Điền Chử, làm cho anh ta không cảm thấy Điển Chử có bí hiểm.
Điển Chử mặt không cảm xúc, hờ hững nói: “Anh Trần muốn gặp các người.”
Vương Đình hừ một tiếng: “Tôi còn tưởng anh ta định chốn lại làm con rùa rụt cổ không dám gặp tôi chứ, xem như anh ta biết điều. Không thì, tôi cũng không ngại đánh bọn anh nằm bẹp xuống, sau đó đập vỡ nhà hàng này của các anh!”
Bọn Đồng Thiên Bảo cùng nhóm người nhìn hầm hầm Vương Đình, Điển Chử lại lãnh đạm nói: “Chỉ bằng các người! Không xứng!”
Vương Đình giận dứ nói: “Người dám xắc với tôi như vậy, anh vẫn là người đầu tiên, tôi nhớ kĩ anh rồi.”
Điển Chử hơ hơ cười lại cười, chẳng nói đúng sai, rõ ràng không xem Vương Đình ra gì. Điều này khiến Vương Đình vô cùng tức giận.
Bọn Đồng Thiên Bảo, nghe nói Trần Ninh muốn gặp bọn Vương Đình, mới để bọn Vương Đình đi vào trong.
Bọn Vương Đình sau khi vào nhà hàng, phát hiện trong nhà hàng lại không có khách nào. Thì ra Đổng Thiên Bảo biết cả nhà Trần Ninh đến ăn cơm, trực tiếp không buôn bán với người khác nữa, vì vậy trong nhà hàng mới không có vị khách nào.
Một cái bàn ăn ở vị trí trung tâm của nhà hàng, cả gia đình Trần Ninh, còn có Đồng Kha đang ăn bữa tối.
Trần Ninh nhìn thấy bọn người Vương Đình, mới chằm chậm bỏ thìa dĩa xuống, lấy khăn để trên mặt bàn, lau đi lau lại tay.
Hai anh em Vương Đình Vương Dao, hướng nhìn thân hình thẳng tắp, con ngươi giống như ngôi sao, khí chất vô song của Trần Ninh. Hoảng hốt có một loại cảm giác, Trần Ninh so với khi là công tử của Trần gia năm đó, càng thêm phần phong độ.
Điển Chử cùng bát hỗ vệ, vói cả Đồng Thiên Bảo cùng đám thuộc hạ hung hãn bướng bỉnh, cung kính đứng sau vị vô song công tử Trần Ninh này.
Trần Ninh không hề đứng lên tiếp đón Vương Đình với đám người Tống Thanh Tùng, chỉ giống như cười mà cũng chẳng phải cười nói nhìn: “Vương Đình, rất lâu rồi không gặp!”
Năm đó, Trần Ninh là công tử hào môn phương bắc, Đông Hải nhà họ Vương có ý đồ leo lên Trần gia, lấy lòng Trần gia một cách bát bình thường. Không những Trần Ninh với Vương Dao ước định hôn ước, đến Vương Đình cũng không ít lần nịnh bợ Trần Ninh, làm không ít việc châm trà rót nước cho Trần Ninh.
Có điều, sau đó Trần Ninh bị đuổi ra khỏi nhà, mắt đi thân phận công tử của Trần gia. nhà họ Vương từ chối hôn ước của Vương Dao và Trần Ninh!
Anh ta cười nhạt hướng về Trần Ninh: “Ha ha, năm đó đường đường là đại thếu gia của Trần gia, bây giờ lại làm con rễ nhà họ Tống Trung Hải, Trần Ninh anh thật quá hèn nhát.”
Trấn Ninh điền nhiên nói: “Anh đi từ xa tới đây, chỉ là muốn nói với tôi thế thôi sao?”
Vương Đình: “Tôi có rất nhiều việc, muốn cùng anh từng việc từng việc tính sổ cơ.”
“Trước hết nói việc vừa rồi đi, thuộc hạ này của anh, làm bị thương thuộc hạ A Lai của tôi, việc này anh định xử lý ra sao?”
Trấn Ninh nhìn về Đồng Thiên Bảo. Đỗng Thiên Bảo ngẳắng đầu lên, to tiếng nói: “Anh Trần, bọn chúng xông vào tôi, muốn giết tôi, tôi dùng một chân đạp tên kia bị thương.”
Trần Ninh hỏi Điển Chử: “Nên xử phạt như thế nào?”
Điển Chử giọng trầm nói: “Úp mặt vào tường nghĩ lại ngày, với lại huấn luyện ma quỷ một tháng!”
Trần Ninh gật đầu: “Vậy thì xử phạt như vậy đi!”
Vương Đình nghe xong, lộ ra một vẻ mặt đắc ý. Úp mặt vào ẳ tường ba ngày, huấn luyện ma quỷ một tháng. Tuy rằng không được xem là hình phạt nghiêm trọng, nhưng mà Vương Đình cảm thấy Trần Ninh này biểu hiện tốt với anh ta. Xem ra Trần Ninh cũng biết, Đông Hải nhà họ Vương hiện nay, không thể đắc tội đượ!
c Vương Đình hé mắt tỉ hí, đắc ý vênh vang nói: “Trần Ninh thành ý đền tội của anh với nhà họ Vương chúng tôi, tôi đã nhận được rồi.”
“Có điều tôi vẫn còn hai việc, anh vẫn phải tiếp tục đền tội nhận lỗi với nhà họ Vương chúng tôi!”
Lời của Vương Đình chưa nói xong, đã bị Trần Ninh ngắt đoạn.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Vương Đình, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, Đổng Thiên Bảo bị phạt, không hẳn vì làm thuộc hạ của anh bị thương, mà là vì cậu ta làm mất mặt của tôi!”
“Tôi đã nói từ đầu nhà họ Vương các người, không được bước vào tỉnh Giang Nam làm loạn. Các người không những đến rồi, lại còn đòi chém chém giết giết.”
“Đồng Thiên Bảo ra tay lại không chỉ vì làm thuộc hạ của anh bị thương, cái này không có tính khí rồi, hoàn toàn không chấp hành lời tôi nói lúc trước. Đáng lẽ cậu ta phải bẻ gãy hết chân tay bọn anh, chó chết lôi ra ngoài mới đúng!”
Lời này của Trần Ninh, không những làm cho khuôn mặt đắc ý của Vương Đình cảm xúc đơ lại, còn làm cho tất cả người của nhà họ Vương, với lại cả nhà Tống Thanh Tùng, thậm chí cả nhà Tống Sính Đình, đều đưa mắt nhìn nhau.
Ũ ` Mặt Vương Đình lúc xanh lúc trăng, giận dữ đăng đăng nói: “Trần Ninh, vốn dĩ tôi định cho các anh một con đường sống, bây giờ xem ra các anh không cần rồi.”
“Người ở đây nghe cho rõ đây, người không liên quan lập tức rời khỏi, không thì cần thận bị chôn vùi mát mạng!”
Vương Đình lời nói vừa xong, những người phục vụ nhà hàng, mặt đều biến sắc. Cả nhà Tống Sính Đình, sắc mặt cũng biến đổi rất khó coi.
Tống Thanh Tùng bắt đầu cười trên nỗi đau của người khác, ông ta chỉ mong sao Trần Ninh gặp gì đó bắt chắc.
Trần Ninh hướng nhìn Vương Đình, cười như không cười: “Uy phong thật lớn, nếu tôi nhớ không nhầm, anh từng là tổng chỉ huy ba vạn đặc chủng binh của Đông Hải?”
“Nễ tình anh từng xuất thân là quân nhân, tôi cho anh một cơ hội.”
“Chín thuộc hạ của tôi đây, anh tùy ý chọn một thuộc hạ đánh, nếu như có thể thắng, tôi cho phép các anh rời khỏi Trung Hải!”
Vương Đình cười lạnh: “Nếu như tôi thích đánh cả bầy thì sao?”
Điển Chử màn theo Bát Hỗ Vệ, chớp mắt nói: “Vậy tôi cùng với tám thuộc hạ, đủ để tiêu diệt các người.”
Vương Đình không ngờ được anh ta đường đường là tổng chỉ huy ba vạn đặc chủng binh của Đông Hải, lại bị người ta xem thường như vậy. Anh ta tức giận không kìm lại được, sát khí hừng hực dặn dò đám thủ hạ lính đánh thuê Liệt Hỏa: “Ra tay, phế hết bọn họ.”