Chương : Công Khai Xét Xử
Trong căn phòng sang trọng cao cấp!
Tống Sính Đình cùng Đổng Khả với cả Tống Thanh Thanh, người nào người nấy tóc ướt sườn sượt, quần áo trên người họ cũng được thay mới.
Hóa ra vừa rồi bọn họ ở trong phòng khách của phòng tổng thống xem phim, Trần Ninh chạm nhằm vào thiết bị dập lửa ở trong căn phòng, mấy người Tống Sính Đình bị dội ướt sũng.
Sau đó Trần Ninh báo với bên khách sạn đổi sang phòng khá!
c Mấy người Tống Sính Đình chỉ nghĩ rằng đây là một sự có, nhưng bọn họ lại không biết được là. Khi bọn họ vừa rời khỏi căn phòng đó không bao lâu, Điển Chử dẫn máy thuộc hạ đi vào, mang máy thi thể của cái bóng sát thủ chuyển ra ngoài, đồng thời thi thể của mắt chim ưng và Tả Thủ, cùng chuyển đến nhà họ Hải.
Tống Sính Đình đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, cô đang dùng một chiếc khăn để lau tóc, đồng thời dở khóc dở cười nói: “Lần này chúng ta đến Đông Hải đúng thật là xui xẻo, xem một bộ phim lại có thể chạm vào thiết bị dập lửa của khách sạn, bị dội ướt như chuột lột.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Với những người thật sự không may so sánh, chúng ta thế này không tính là gì.”
Thật sự không may chính là nhà họ Hải!
Trần Ninh vốn dĩ đã chán ghét nhà họ Hải, thời gian gần đây vốn dĩ định xử lý nhà họ Hải rồi.
Nhà họ Hải không những không bớt lại, mà còn điên cuồng khiêu khích ngày một thậm tệ hon, nhất là hành vi của Hải Bình Triều trong buổi tối hôm nay, đụng phải giới hạn của Trần Ninh rồi.
Trần Ninh đã gia quyết định, tiêu diệt nhà họ Hải!
Hôm saul Hải Bình Triều một bên dùng những quan hệ của ông ta ở Đông Hải, muốn đưa con trai ra ngoài. Nhưng khiến ông ta nghỉ mãi không ra được là, ngày thường những người bạn trong giới chính trị với cả quân đội của ông ta, vừa nghe đến việc này, liền lập tức ào ào lắc đầu nói bó tay.
Thậm chí có người vừa nghe đến việc này, liền lập tức tắt máy giữa chừng.
Khiến ông ta vừa sợ vừa tứ!
c Ngày bình thường mọi người đều xưng hô huynh đệ với ông ta, nếu như có chuyện gì, những người bạn trong giới chính trị đều sẽ giúp đỡ, sao lần này lại không sai khiến được nữa rồi?
Với nguồn tài nguyên nhân mạch của nhà họ Hải ở Đông Hải, lại không thể đưa Hải Dương ra ngoài được.
Hải Bình Triều trong lúc sợ hãi, chỉ có thể một lần nữa gửi gắm vào Trần Ninh, ông ta mong chờ thỏa hiệp chịu thua của anh, nếu như Trần Ninh bày tỏ không truy cứu trách nhiệm của Hải Dương, bên Đỗ tướng quân chắc chắn sẽ thả người.
Vì thế, lại một lần nữa ông ta gọi điện cho Trần Ninh.
“Trần Ninh, tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, hoặc là đi đến nói Đỗ tướng quân thả người, hoặc là cả nhà cậu vĩnh viễn ở lại thành phố Thượng Khang.”
“Với thực lực của Hải Bình Triều tôi ở thành phố Thượng Khang, tôi nói được làm được.”
Trần Ninh phá lên cười: “Nếu ông đã lợi hại như vậy, tại sao không tự đi bảo Đỗ tướng quân thả người?”
Hải Bình Triều thở gấp: “Cậu!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Hải Bình Triều, bắt đầu từ thời khắc ông phái sát thủ đi động thủ với người nhà của tôi, thì ông tự đã chặn lối đi của mình rồi.”
“Trong vòng ba ngày, nhà họ Hải nhất định bị hủy diệt!”
Hải Bình Triều giận tới nỗi khí huyết quay cuồng, ông ta giận dữ hét: “Vậy tôi cũng đem lời này để ở đây, nếu trong ngày hôm nay không có tin tức của con trai tôi, vậy thì cả gia đình nhà cậu đợi mà đoàn tụ dưới hoàng tuyền đi.”
Trần Ninh khóe miệng khẽ nhếch lên một cái: “Ông muốn hôm nay có tin tức của con trai à, được, ông đợi đó!”
Trần Ninh nới xong, liền tắt máy.
Hải Bình Triều vừa sợ vừa giận, mơ hồ không hiểu rõ ý của Trần Ninh là gì?
Ông ta gọi thuộc hạ đến, lện cho thuộc hạ lưu ý tỉ mỉ của quân đội thành phố Thượng Khang, có chút tin tức gì về con trai ông ta, lập tức hồi báo.
Ông ta nói chuyện điện thoại với Trần Ninh là lúc giờ sáng!
Vừa mới qua hai giờ đồng hồ, quản gia A Quý liền vội vã đến gặp ông ta.
A Quý giọng run rẫy nói: “Lão gia, có tin tức của nhị thiếu gia rồi!”
Hải Bình Triều nghe xong, liền gấp gáp hỏi: “Sao rồi, có phải tên tiểu tử Trần Ninh kia sợ rồi, bảo Đỗ tướng quân thả người rồi?”
A Guý lắc đầu: “Không phải!”
“Quân đội không những không thả người, còn đem đám người nhị thiếu gia giao cho tòa án tối cao.”
“Tòa án tối cao với tội giết người, cố ý gây thương tích, cưỡng hip, hồi lộ, tổ chức đoàn tội các có đoàn thể tất cả tội danh.”
“Hôm nay ở quảng trường Thời Đại, đối với đám người nhị thiếu gia, sẽ tiến hành công khai xét xử!”
Hải Bình Triều trợn tròn mắt, thất thanh hét: “Cái gì? Tin tức của ông chính xác không?”
A Guý toát mồ hôi trán: “Vô cùng chính xác, công khai xét xử tuyên truyền ở đại hội, hiện nay đã điên cuồng tuyên truyền ùn ùn kéo đến ở thành phố Thượng Khang rồi. Bên tòa án nói lần này là trừ ác, cũng là phổ cập pháp luật.”
Hải Bình Triều giận dữ nói: “Há lại có lý đó!”
Đúng thật, Hải Bình Triều được mệnh danh là Long Vương Đông Hải, ông ta ở thành phố Thượng Kháng có địa vị và danh vọng không gì sánh nỗi.
Hiện nay, tòa án lại muốn đem con trai của ông ta công khai xét xử. Đây không phải là đã tát vào mặt ông ta, đơn giản mà nói là đem ông ta đặt vào lửa mà nướng rồi.
Ông ta cưỡng chế ngọn lửa trong lòng hỏi: “A Quý, ông tìm hiểu cho kĩ, là ai đã đưa ra biện pháp tồi này?”
A Quý lắc đầu: “Không biết, đại khái là lần này bọn nhị thiếu gia đụng phải mấy người lãnh đạo quân đội Đỗ Thiên Lâm, quân đội không nghe theo cũng không tha cho, phải nghiêm trị nhị thiếu gia!”
Hải Bình Triều oán hận nói: “Tôi nghỉ ngờ ở phía sau, không thể thiếu tên Trần Ninh kia thêm dầu vào lửa, thằng đó luôn miệng nói phải tiêu diệt nhà họ Hải chúng ta.”
A Quý ưu phiền nói: “Lão gia, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Hải Bình Triều gấp gáp hỏi: “Quan tòa phụ trách xét xử con trai tôi là ai vây?”
A Guý nói: “Nghe nói là một vị quan có tiếng thiết diện vô tư Tử Trung Bình.”
Hải Bình Triều chân mày nhíu lại: “Tử Trung Bình từ xưa luôn tuôn thủ theo luật pháp công bằng, xử án công bằng nghiêm khắc, cũng chưa từng tham ô hay nhận hối lộ, xem ra Tiểu Dương kiếp nạn lần này khó thoát, nhà họ Hải chúng ta lần này chắc chắn mắt mặt rồi.”
Buổi trưa, giò!
Quảng trường Thời Đại, người đông nghìn nghịt.
Đánh trừ cái ác, đại hội công khai thẳm vấn được tiến hành đúng giờ.
Hội trường huy động số lượng lớn quân đội để duy trì trật tự.
Đám người Hải Dương, Đại Phi, Chu Đông, Trần Chương, mặc áo tù nhân, bị cảnh sát tòa án áp giải đến hiện trường, chấp nhận xét xử công khai của tòa án tối cao thành phố Thượng Kháng. Do quan tòa Tử Trung Bình có danh là thiết diện vô tư, ra tay xét xử.
Rất nhanh, bọn người Hải Dương tại đây bị định tội hình phạt.
Hải Dương bị tình nghi tội danh là giết người, cưỡng dâm, hối lộ, tổ chức xã hội đen, bị phán tử hình!
Đại Phi được hoãn tội chết!
Chu Đông và Trần Chương cũng nhận được hình phạt!
Khi quan tòa Tử Trung Bình đọc xong giấy phán quyết, ở hội : s trường nhiều người dân trong thành phố đều ào ạt vỗ tay cỗ vũ.
Xem ra, tên Hải Dương tiểu bá vương của Đông Hải này, ngày bình thường ở thành phố Thượng Kháng, ức hiếp từ nam đến nữ già đến trẻ, trong lòng mọi người đều hận hắn ta đến cực điểm rồi. Thậm chí, ở hội trường còn có người đốt pháo chúc mừng.
Hải Bình Triều mang theo một nhóm thuộc hạ, cẩn thận chốn ở một góc để xem đại hội xét xử. Khi ông ta nghe thấy con trai bị phán tội tử hình, trong mắt ông ta lộ ra vẻ đau buồn trầm lắng.
Nhìn thấy hội trường vô số người dân võ tay, thậm chí có người còn đốt pháo chúc mừng. Nét mặt ông ta vô cùng phẫn nộ, vừa mới chuẩn bị dặn dò thuộc hạ, tí nữa đem người đốt pháo giết đi.
Nhưng mà, vào lúc này.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Đỗng Kha, dẫn theo Điển Chử và mấy Người Bát Hỗ vệ đến rồi. Anh cười híp mắt nói: “Hải lão gia, ông cũng đến xem đại hội xét xử à?”
Vốn dĩ Hải Bình Triều đang rất tức giận, vào lúc này lại gặp Trần Ninh, ngược lại có phần bình tĩnh hơn. Ông ta là như vậy càng tức giận lại càng bình tĩnh, đây là lý do mà ông ta tung hoành ngang dọc mười mấy năm chưa từng thất bại ở Đông Hải.
Ông ta híp mắt lại, từ trên xuống dưới quan sát Trần Ninh một lượt, dường như muốn tìm hiểu anh từ đầu, chầm chậm nói: “Trần Ninh, cậu thật biết dựa hơi người khác.”
“Cậu bắt được con trai tôi đắc tội với Đỗ tướng quân, thêm dầu vào lửa, mượn thê của Đỗ tướng quân, hại con trai tôi.”
“Tôi không thể không nói một tiếng khâm phục cậu, thật thủ đoạn.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Con trai ông tự làm nhiều việc ác, tự chịu diệt vong mà thôi.”
“Có điều tôi thấy rằng con trai ông so với ông, chỉ là phù thủy nhỏ gặp thùy phủ lớn thôi. Thật ra tôi thấy người hôm nay bị đem ra xét xử đáng lí phải là ông, tôi thấy càng hợp lí.”
Trong khóe mắt Hải Bình Triều thoáng qua một ý nghĩ đau xót, cười ha ha nói: “Trần Ninh, cậu nghĩ Đỗ tướng quân thiên vị, nên thật muốn làm gì thì làm à?”
“Ha ha, tôi chỉ có thể nói là cậu vẫn còn non nớt lắm!”
“Tôi từng nói cậu không thể sống mà ra khỏi thành phố Thượng Kháng, cậu tự lo cho mình đi.”
Hải Bình Triều nói xong, dẫn theo bọn thuộc hạ rời đi. Hắn bước lên kên xe Lincoln của mình, tài xế hỏi: “Lão gia, chúng ta đi đâu?”
Hải Bình Triều bình tĩnh nói: “Đến Quân khu Đông Hải!”
Hóa ra, vừa mới lúc trước. Hải Bình Triều biết được Tổng chỉ huy quân khu của Tỉnh Đông Hải, Ngụy Lâm tướng quân đã từ Kinh Thành về. Ông ta với tướng quân quan hệ rất tốt, chuẩn bị đến kính cần thăm hỏi Ngụy tướng quân.
Ông ta trên mặt lạnh lùng, trong lòng nghĩ: Trần Ninh người chẳng qua chỉ là có phó tổng chỉ huy Đỗ Thiên Lâm thiên vị, nhưng lại không biết rằng tôi với tổng chỉ huy Ngụy Lâm là bằng hữu, nhanh thôi tôi sẽ cho ngươi biết chữ chết viết thế nào.