Chương : Khiêu Lương Tiểu Sửu ()
Khiêu Lương Tiểu Sửu: chỉ kẻ điên cuồng quấy rồi, hơn nữa còn tầm thường chẳng đáng nhắc đến.
Vương Vũ đắc ý khi thấy Tống Sính Đình kinh ngạc ở trước mặt, anh ta cười híp mắt nói: “Tống học muội, năm đó khi còn trong trường đại học, anh đã thích em rồi.”
“Tốt nghiệp mấy năm, anh vẫn si tình với em, không hề thay đổi.”
“Cho dù biết em đã lấy tên vô dụng Trần Ninh mà em không yêu, nhưng anh vẫn lặng lẽ bảo vệ em.”
Nói tới đây, Vương Vũ bày ra dáng vẻ lộ thần sắc, nghiêm túc nói: “Tống học muội, tên vô dụng Trần Ninh đó không xứng với em, em ly hôn với anh ta rồi lấy anh nhé.”
“Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, chúng ta cùng gây dựng sự nghiệp lớn mạnh, cùng nhau có tương lai huy hoàng.”
Cả nhà Tống Thanh Tùng có mặt tại đó mặt đầy cảm động, rối rít vỗ tay.
Vương Vũ dương dương đắc ý chờ câu trả lời của Tống Sính Đình.
Anh ta làm việc trước nay đều không từ thủ đoạn, bố anh ta là đại quản gia của Trần gia – hào môn phương Bắc.
Lần này anh ta là phụng mệnh của chủ mẫu Hải Tâm của Trần gia, đến dạy bảo Trần Ninh.
Nhưng điều anh ta không ngờ là, anh ta vừa tới Trung Hải, liền () được biết Trần Ninh đã đắc tội với Ba Triệt quân phiệt Thiên Trúc, cận kề ngày chết.
Vương Vũ còn phát hiện ra, vợ của Trần Ninh lại là Tống Sính Đình – nữ thần trong lòng anh ta khi còn học đại học.
Càng không ngờ Tống Sính Đình lại là chủ tịch của một tập đoàn trăm tỉ!
Vì vậy, anh ta lập tức tính toán.
Trần Ninh đắc tội Ba Triệt, cận kề cái chết, không cần anh ta ra tay nữa.
Anh ta định nhân cơ hội này giành lại người vợ của Trần Ninh – hoa khôi mà anh ta ngưỡng mộ năm đó, sau đó lợi dụng Tập đoàn Ninh Đại của Tống Sính Đình, làm bàn đạp vững chắc cho sự nghiệp của anh ta.
Người đẹp và sự nghiệp được cả đôi đường, từ đây bước ln đỉnh cao đời người.
Nhưng điều anh ta không ngờ là, Tống Sính Đình lại bình tĩnh nói: “Tôi xin lỗi, tuy rằng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh, nhưng tôi phải nhấn mạnh hai điểm.”
“Điểm thứ nhất, Trần Ninh chồng tôi không phải là loại vô dụng, anh ấy rất tài giỏi, tôi hãnh diện vì anh ấy.”
“Điểm thứ hai, tình cảm giữa tôi và chồng tôi rất tốt, chúng tôi sẽ không ly hôn, hơn nữa tôi và anh không hợp, xin anh đừng lãng phí tình cảm với tôi nữa.”
() Vương Vũ nghe vậy sững sò!
Cả nhà Tống Thanh Tùng cũng sửng sốt!
Tống Thanh Tùng là người đầu tiên tức giận, lớn tiếng nói: “Tống Sính Đình mày phạm cái ngu gì vậy, anh Vương đây có thể khiến nhà họ Tống tỉnh thành cúi đầu, ngoan ngoãn trả lại tiền cho nhà chúng ta, đã đủ chứng minh cậu ấy có bản lĩnh thông thiên.”
“Mày lại bằng lòng cùng đi chết với thằng ôn thần Trần Ninh, cũng không đồng ý cải giá với anh Vương – người có thế lực mạnh mẽ hơn nữa lại si tâm tuyệt đối với mày ư?”
Tống Sính Đình ngắng khuôn mặt xinh đẹp, bình tĩnh nói: “Cháu từng nói có khó khăn phong ba gì cũng cùng Trần Ninh cùng tiến cùng lùi, mọi người không cần nói nữa, cháu sẽ không ly dị.”
Vương Vũ cau mày!
Cả nhà Tống Thanh Tùng đều nhao nhao mắng Tống Sính Đình ngu ngốc, ngọc đẹp không chọn, cứ ôm cái viên đá vỡ Trần Ninh không buông tay.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên từ cửa truyền tới: “Bà xã, cảm ơn em đã không rời xa, không buông bỏ anh.”
Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, sau đó liền nhìn tháy Trần Ninh dẫn theo hai thuộc hạ là Cuồng Phong, Nộ Lãng tiến Vào.
() Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, vừa kinh ngạc, vừa bất ngờ.
Cô bước tới chào đón, kéo tay Trần Ninh, khẽ nói: “Chồng à, sao anh lại tới?”
Trần Ninh cười nói: “Mẹ bảo em qua bên này, anh liền tới xem thử, không ngờ vừa tới đã gặp phải một tên “khiêu lương tiểu „ SỦU”.
Khiêu lương tiểu sửu!
Đương nhiên là nói đến Vương Vũ!
Sắc mặt Vương Vũ thay đổi cực độ, kinh ngạc tức giận đan xen, nhìn Trần Ninh, từ từ nói: “Trần Ninh, lâu rồi không gặp!”
Trần Ninh khinh miệt nói: “Hờ hờ, năm đó bưng nước pha trà cho tôi, cả ngày bám lấy tôi nịnh nọt ton hót, bây giờ lại cũng áo mũ chỉnh tề rồi nhỉ.”
“Vương Vũ, năm đó cậu chẳng là gì trong mắt tôi.”
“Bây giờ, cậu cũng chẳng là cái thá gì trong mắt tôi!”
Vương Vũ cả giận nói: “Hờ hờ, anh sớm đã bị trục xuất khỏi Trần gia, anh còn coi mình là thiếu gia Trần gia sao?”
“Bây giờ bố tôi là đại tổng quản của Trần gia, tôi cũng là gia thần quan trọng của Trần gia, lần này tôi tới Trung Hải, chính là thay chủ mẫu chuyên lời tới anh.”
() “Chủ mẫu nói anh dám giết anh họ bà ấy, nội trong vòng một tuần phải lấy tính mạng anh.”
Vương Vũ nói tới đây, biểu cảm trở nên lạnh lùng, cười nói châm chọc: “Nhưng tôi đến chỗ này mới biết được, anh đã đắc tội với Ba Triệt quân phiệt Thiên Trúc, anh khó thoát tai kiếp, đã không cần chủ mẫu ra tay lấy cái mạng nhỏ của anh nữa.”
Đám người Tống Sính Đình lúc này mới biết, hóa ra cha Vương Vũ lại là đại quản gia của Trần gia – hào môn phương Bắc.
Vương Vũ lại từng là người hầu của Trần Ninh, bây giờ cũng là gia thần của Trần gia.
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Tôi sống hay chết, không phiền Trần gia quan tâm.”
“Ngược lại tôi bảo tất cả mọi người trên dưới Trần gia trong vòng một tháng tất cả đều phải đến quỳ xuống trước phần mộ mẹ tôi, chỉ còn lại nửa tháng.”
“Cậu trở về nói với Trần gia, nắm bắt thời gian. Nếu không, Trần gia sẽ bị gạt khỏi danh sách hào môn phương Bắc.”
Vương Vũ nghe vậy cười khanh khách: “Cái tên vô dụng bị trục xuất khỏi Trần gia như anh, thật sự cho rằng anh có thể diệt Trần gia sao? Anh đã uống bao nhiêu rượu giả mới say thành như vậy hả?”
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên, dặn dò Cuồng Phong, Nộ Lãng ở phía sau: “Phế nhóm người bọn họ, đưa về Trần gia ở () phương Bắc, coi như gõ chuông báo động cho Trần gia.”
Tống Sính Đình nghe vậy vội vàng nói: “Chồng à, anh ta từng giúp đỡ nhà họ Tống chúng ta, tối qua anh ta còn giúp nhà họ Tống đòi lại một tỉ từ tay Tống Nguyên Minh. Chúng ta với anh ta coi như ân oán triệt tiêu, để bọn họ đi đi!”
Trần Ninh kinh ngạc: “Ai nói với mọi người là anh ta khiến Tống Nguyên Minh trả tiền lại?”
Tống Sính Đình ngần người: “Là tự anh ta nói, chẳng lẽ không đúng sao?”
Chung Tự Cường nhịn đã lâu, lúc này cuối cùng cũng không nhịn nổi, lập tức lớn tiếng nói: “Tôi làm chứng, người âm thầm bảo vệ cô Tống, người tối qua khiến Tống Nguyên Minh trả lại một tỉ lửa của nhà họ Tống, không phải là Vương Vũ này, mà là anh Trần!”
Cái gì?
Trần NinhI Tống Sính Đình và cả nhà Tống Thanh Tùng đều vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Cuối cùng bọn họ cũng nhớ ra, hôm qua Trần Ninh từng nói, sẽ khiến Tống Nguyên Minh ngoan ngoãn trả lại tiền.
Lúc đó mọi người đều cảm thấy miệng Trần Ninh đều là những lời khoác lác mà thôi.
Không ngờ Trần Ninh lại thật sự làm đượ!
c () Tống Sính Đình nắm chặt tay Trần Ninh, xúc động nói: “Chồng à, hóa ra người vẫn luôn âm thầm bảo vệ em, thật sự là anh, em rất vuil”
Sắc mặt Vương Vũ lúc xanh lúc trắng, có chút không chốn dung thân.
Anh ta hận thù nhìn Chung Tự Cường, thầm mắng trong lòng: Khi tôi bước vào, rõ ràng nghe nói anh không thể tiết lộ thân phận người âm thầm bảo vệ Tống Sính Đình, mẹ kiếp, bây giờ sao anh lại có thể nói rồi?
Đùa bốn tôi phải không?
Ánh mắt Trần Ninh dừng lại trên người Vương Vũ, lạnh lùng nói: “Nhiều năm không gặp, cậu lại càng ngày càng bỉ ôi.”
“Cuồng Phong, Nộ Lãng, dạy cho cậu ta một bài học.”
Cuồng Phong, Nộ Lãng đồng loạt nói vâng, sau đó sải bước về phía Vương Vũ.
Vương Vũ kinh hãi tức giận nói: “Muốn động vào tôi ư, hắc y vệ ở đâu?”
Lập tức có bốn tên thuộc hạ tinh nhuệ mặc áo đen, hơi thở sắc bén, huyệt thái dương nhô cao, bước ra từ sau lưng anh ta, bảo vệ trước mặt.
Vương Vũ đắc ý nói: “Hờ hờ, Trần Ninh, lần này tôi đến Trung Hải, là đã có chuẩn bị rồi mới tới, đã mang theo bốn hắc y vệ () tới.”
“Anh muốn động vào tôi, trước tiên hỏi thử bọn họ có đồng ý hay không?”
Hắc y vệ, bảo vệ riêng mà Trần gia phương Bắc đã tốn rất nhiều tiền bạc tạo dựng, sức mạnh của mỗi hắc y vệ đều vô cùng hùng mạnh, lầy một chấp trăm.
Vì vậy, Vương Vũ lúc này mới không sợ hãi như thế.
Bốn tên hắc y vệ, bảo vệ trước mặt Vương Vũ, đồng loạt hét nói: “Ai dám tùy ý động vào, chết!”
Cuồng Phong, Nộ Lãng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều lộ ý cười.
Bước chân hai người không dừng lại, sải bước đi tới.
Bốn tên hắc y vệ, tức giận gầm một tiếng, giống như bốn con sói đen, đồng loạt giết về phía hai người Cuồng Phong và Nộ Lãng, muốn đánh gục hai người ngay tại chỗ.
Nhưng bốn người vừa đến gần Cuồng Phong, Nộ Lãng, lập tức tới tấp kêu gào thảm thiết bay ngược lại ra ngoài.
Ngã nặng nề xuống đắt, kẻ bị thương, kẻ bị chết.
Con ngươi của Vương Vũ lập tức nỗi lên, la thất thanh: “Cái gì?”
Bốn tên hắc y vệ, còn chưa động tới được vạt áo của đối thủ, tất cả đã bị đánh bay!
() Hai thuộc hạ này của Trần Ninh cũng quá mạnh mẽ!
Vương Vũ còn chưa định lại thần liền bị một tay Cuồng Phong bóp chặt cổ, nhác lên bằng một tay.
Hai chân Vương Vũ chới với trên không, liều mạng đạp loạn, nhưng giãy giụa cũng tốn công vô ích.
Cuồng Phong cười gẳn: “Tên phế vật nhà cậu, dám vô lễ với anh Trần, thật là tự tìm cái chết.”
Trần Ninh bình thản nói: “Hai người đưa cậu ta ra ngoài từ từ dạy bảo, đừng làm vợ tôi sợ.”
“Vâng, anh Trần!”
Cuồng Phong tóm Vương Vũ như tóm con gà nhỏ, Nộ Lãng kéo bốn tên hắc y vệ như kéo mấy con chó chết, đi ra ngoài…