Chương : Đồ Giả Mạo Ba Triệt cũng sửng sốt!
Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại, và hét vào mặt nhóm binh lính tinh nhuệ trong cơn thịnh nộ: “Tất cả các người bình tĩnh lại cho tôi!”
“Cái gì mà thân quân của thiếu soái Bắc Cảnh, cái gì là Hoa Hạ Chiến thần Hỗ Vệ?”
“Thật là nực cười!”
“Đây là tỉnh Giang Nam. Hoàn toàn không phải là phương Bắc.
Cũng đâu có thuộc thầm quyền của thiếu soái Bắc Cảnh. Hỗ Vệ của thiếu soái sao có thể xuất hiện ở đây?”
Bài phân tích cao ngạo nghễ của Ba Triệt khiến tất cả binh lính tỉnh nhuệ của Đoàn quân núi Thiên Trúc bình tĩnh lại.
Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng. Đây là Giang Nam, không phải phương Bắc.
Hỗ Vệ của thiếu soái Bắc Cănh sao có thể xuất hiện ở đây!
Giả mạo!
Thiếu soái Bắc Cảnh là Chiến thần Hoa Hạ có vô số người hâm mộ. Nhiều người nhiệt tình tôn sùng thế này, nên trên mu bàn tay có dấu hiệu của Hỗ Vệ thiếu soái Bắc Cảnh cũng là điều bình thường thôi.
Nghĩ như thế, binh lính tinh nhuệ của Quân đội núi Thiên Trúc tự động bình thản hết.
Họ chửi bới liên tục: “Khốn nạn, hóa ra máy là giả mạo.”
“Nếu không phải tướng quân Ba Triệt anh minh thần võ, nhìn thoáng qua đã biết bọn họ là hỗổ giấy. Chúng ta đã bị bọn họ làm cho sợ hãi.”
Trần Ninh, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ không khỏi mỉm cười trước lời nói của bọn Thiên Trúc Abu kia.
Về phần Tống Nguyên Minh và đám người của hắn đang núp bên cạnh. Tắt cả đều bối rối, vẫn không hiểu tại sao bọn người Thiên Trúc lại bị sốc như vậy?
Ba Triệt cũng không hài lòng với biểu hiện của đội mình, điều này thật đáng xấu hỗ.
Chẳng phải trước đây ta đã bị quân của Bắc nguyên soái chém giết máy lần sao? Nhưng cũng đâu cần phải sợ thế này?
Hắn ta tức giận thúc giục: “Xông lên, phế hết mấy vương bài giả mạo đó cho tôi. Đừng gây ngứa mắt tôi!”
“Giết!”
“Git cht máy tên giả mạo!”
Gần một trăm binh lính tinh nhuệ của Ba Triệt tiến lên. Từng người, từng người một, kêu gào về phía Điển Chử và Bát Hỗ Vệ.
Điển Chử cùng Bát Hồ nhìn nhau, trầm giọng nói: “Chiến!”
Khi giọng nói vừa dứt, Điển Chử lao ra trước. Giống như một con tê giác, dữ dội xông thẳng vào một tướng lĩnh Thiên Trúc phía đối diện.
Bùm!
Ngay lập tức có một âm thanh gãy xương rợn cả người!
Kèm theo đó, là tiếng kêu gào thảm thương của tướng lĩnh Thiên Trúc.
Sau đó nhìn thấy vị tướng lĩnh này, giống như một con ngựa vằn bị tê giác đụng phải. Thân thể vặn vẹo bay ra ngoài rồi nặng nề ngã xuống đất, nửa sống nửa chết.
Ba Triệt và những người khác đều rất kinh hãi khi thấy cảnh tượng này.
Tướng lĩnh này đã bị Điển Chử hạ gục ngay khi vừa gặp. Dù trong mắt Ba Triệt tên này có kỹ năng không hề yếu, thậm chí còn được coi là một titan.
Nhưng lại không ngờ là, vừa gặp nhau đã bị Điển Chử hạ màn.
Ba Triệt nhìn Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, trong lòng ông ta dường như đã có điềm báo không hay.
Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, và một nhóm binh lính Titan tinh nhuệ của Quân đội núi Thiên Trúc sắp bắt đầu trận chiến.
Hai bên va chạm dữ dội và tung ra nhiều đòn tấn công như vũ bão.
Chỉ là, đám người của Ba Triệt có vẻ hơi lộn xộn. Bọn họ chiến đấu không có hệ thống, so với bọn cũng không khá hơn là bao.
Mặt khác, với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, họ có phong cách chiến đấu điển hình của Quân đội Bắc Cảnh.
Các bước di chuyển rộng mở, chiêu thức đơn giản nhưng thô bạo. Mỗi động tác chân tay đều nhắm thẳng vào nhược điểm của đối phương. Không một chút hoa mỹ, và họ hoàn toàn chiến thắng bằng sức mạnh và tốc độ.
Số lượng thuộc hạ của Ba Triệt nhiều gấp lần của Điển Chử.
Tuy nhiên, tất cả đều bị Điển Chử và Bát Hộ Vệ đánh đến gà bay chó nhảy, mọi người không ngừng kêu gào và ngã xuống dưới tay Điển Chử.
Cũng có một tên to gan, liều lĩnh xông về phía Trần Ninh, càm dao găm bỏ về phía ngực Trần Ninh, tức giận hét lên: “Đi chết đi”
Trần Ninh nhấc chân làm cú đá cao, thẳng vào ngực đối phương.
Đối phương trực tiếp bay ra ngoài như một quả bóng, đập vào tường. Khiến bức tường tạo thành một vết nứt như mạng nhện cực lớn, sau đó từ trên tường chậm rãi trượt xuống. Trên tường bám đầy máu tanh!
Trong vòng chưa đầy hai phút, gần một trăm người của Ba Triệt đã bị giết. Số lượng bị thương hơn một nửa!
Những người còn lại đã bắt đầu phản ứng.
Đây là loại giả mạo gì chứ? Rõ ràng là Chiến thần Hỗ Vệ thật sự mà!
Hàng giả làm sao lại có thể lợi hại như vậy!
“Họ không phải là hàng giả!”
“Bọn họ thực sự là Hỗ Vệ của Chiến thần Hoa Hại”
“Trời ơi, thật đáng sợ!”
“Xin tha mạng, tôi từ bỏ phản kháng, tôi làm tủ binh, xin tha cho tôi!”
Những thuộc hạ còn lại của Ba Triệt sau khi phát hiện ra Điển Chử và Bát Hỗ Vệ là chiến thần chính hiệu thì không thể chịu được nữa. Tất cả đều khóc lóc van xin. Họ vứt hết vũ khí, quỳ xuống cầu xin sự thương xót.
Đùa gì chứ, Chiến thần Hỗ Vệ là vương bài số một của quân Bắc Cảnh Hoa Hạ.
Quân đội núi Thiên Trúc nhiều lần xâm chiếm lãnh thổ của Hoa Hạ. Họ đều bị giết bởi Bắc Cảnh.
Sau khi người của Ba Triệt xúc phạm người của Điển Chử, bọn họ vô cùng sợ hãi, chỉ biết cầu xin tha mạng.
Ba Triệt choáng váng!
: Tống Nguyên Minh và đám thuộc hạ của hắn cũng chết lặng!
Trần Ninh nhìn xuống những người lính tinh nhuệ của Thiên Trúc đang khóc lóc và cầu xin lòng thương xót như vậy. Anh nói một cách thờ ơ: “Trước đây, khi quân Thiên Trúc của các người xâm chiếm lãnh thổ Hoa Hạ, tôi đã nói rằng những kẻ xâm phạm Hoa Hạ của chúng tôi sẽ bị giết không thương tiếc.”
“Các người cũng khá là to gan, còn dám công khai tiến vào Hoa Hạ, muốn thống trị đất Hoa Hạ của chúng tôi?”
Tất cả binh lính của quân đội núi Thiên Trúc tại hiện trường bò trên mặt đất, khóc lóc cầu xin tha mạng.
Ba Triệt không đứng vững, ông ta thấy bầu trời quay cuồng.
Sắc mặt ông ta xám xịt, ánh mắt tuyệt vọng, giọng nói run rẫy nói: “Cậu, cậu, cậu, cậu xem ra chính là thiếu soái Bắc Cảnh, Chiến thần Hoa Hại”
Bùm!
Lời nói của Ba Triệt như sắm rền bên tai đám người của Tống Nguyên Minh. Sắm sét nỗ ra kinh hãi trước mặt.
Tống Nguyên Minh chỉ cảm thấy thiên lôi đùng đùng. Hắn kinh hãi nhìn Trần Ninh, trong lòng sợ hãi nghĩ: Trần Ninh, hắn là Bắc Cảnh thiếu soái sao?
Trần Ninh chắp tay phía sau. Anh bình tĩnh nhìn Ba Triệt, nhẹ nhàng nói: “Ông bây giờ mới nhận ra tôi, có phải là hơi muộn không?”
Thật sự là thiếu soái Bắc Cảnh!
Ba Triệt, Tống Nguyên Minh và những người khác đều đang bị chắn động!
Ngoài cú sốc ấy, Ba Triệt cũng ẩn chứa một chút may mắn.
Lần này đến Hoa Hạ, ngoài chuyện dẫn theo hơn một trăm binh lính tỉnh nhuệ ra. Thì hắn ta còn phái thêm năm nghìn binh lính khác, cải trang thành lính đánh thuê. Chúng sẽ lẻn vào vùng biển gần tỉnh Giang Nam Hoa Hạ, để bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào tỉnh Giang Nam hỗ trợ hắn ta!
Nếu có thể nhanh chóng thông báo tới lực lượng bí mật ở vùng biển Giang Nam, họ có thể kịp thời hỗ trợ.
Máy bay trực thăng nhanh nhất trong vòng nửa giò sẽ đến đây để hỗ trợ trận chiến!
Nói không chừng, còn có thể giết Trần Ninh. Biến nó thành một trang lịch sử trong sách giáo khoa sau chiến tuyến của kẻ thù.
Với suy nghĩ này, Ba Triệt liền lén sử dụng thiết bị liên lạc đặc biệt đễ thông báo cho lực lượng bí mật nhanh chóng hỗ trợ.
Tuy nhiên, khi ý tưởng táo bạo của hắn ta vừa nảy ra.
Thì điện thoại trong người hắn ta vang lên!
Hắn ta đứng hình!
: Trân Ninh cười nói: “Nghe điện thoại đi. Hắn là quân chỉ viện của ông bí mật lẻn vào vùng biển Giang Nam, gọi điện thoại liên lạc với ông kìa.”
Gì?
Ba Triệt kinh ngạc nhìn Trần Ninh. Vậy là Trần Ninh đã biết về sự tồn tại của đội quân bí mật của mình!
Ba Triệt lấy điện thoại di động ra với vẻ nghỉ hoặc, do dự rồi kết nối với điện thoại.
Đúng là lực lượng bí mật của ông ta gọi điện!
Địch Duy giọng run run nói: “Báo cáo Trưởng quan, hành tung của ta đã bị lộ. Chúng tôi đã bị tấn công bởi Lực lượng đặc nhiệm Mãnh Long của quân đội phương Bắc Hoa Hạ và đội mười tám ky binh của phương Bắc. Quân đội của tôi thương vong nặng nề. Tôi và hơn ..
người sống sót bây giờ đã bị họ giam cầm.”
“Họ yêu cầu tôi gọi cho ông…”
Bịch!
Điện thoại của Ba Triệt rơi xuống đất, tay ông ta run rẫy.
Hắn ta ngẳng đầu, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn Trần Ninh.
Đội quân bí mật của hắn ta cũng bị tiêu diệt rồi. Lúc này như cá nằm trên thớt, chuẩn bị lên dĩa.
: Trần Ninh nở nụ cười: “Ba Triệt, ông bây giờ còn muốn giết tôi và tiêu diệt cả nhà tôi không?”
Thình thịch!
Ba Triệt quỳ rạp xuống đất, cúi đầu: “Tôi sai rồi, tôi không nên bước nửa bước vào Hoa Hạ, cầu xin thiếu soái tha mạng cho tôi!
Tống Nguyên Minh xem cảnh này, hắn há hốc mồm kinh ngạc.
Mãi vẫn chưa ngậm được mồm.