Chương : Có Bản Lĩnh Thì Anh Qua Đây
Tống Sính Đình nhìn thấy Viên Tử Khiêm đem nhiều thủ hạ như vậy xuống xe làm phiền thì sắc mặt lập tức trở nên kinh hãi, run giọng nói: “Trần Ninh!”
Vẻ mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh, anh nắm dây cương ôm lây vợ ngồi trên lưng ngựa, đứng ở trên cao nhìn đám người Viên Tử Khiêm, bình tĩnh nói: “Một đám lưu manh nhỏ bé, không cần phải sợ.”
Một đám lưu manh nhỏ bét Nghe được lời nói của Trần Ninh, khóe mắt Viên Tử Khiêm không nhịn được khẽ động, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Hắn ta nhìn Trần Ninh trong bộ quân phục, còn có Tống Sính Đình Bình trong bộ váy cưới thánh thiện cười lạnh: “Ha ha, Trần Ninh, anh đã chọc giận tôi thành công, anh đây là đang tìm chết.”
Viên Tử Khiêm vừa nói xong thì Vương Long ở bên cạnh đột nhiên trầm giọng kinh ngạc kêu lên: “Ông chủ, tên này mặc bộ đồ gì vậy? Nhìn sao lại giống quân phục vậy!”
Những người khác có mặt tại hiện trường nhìn thấy quân hàm của Trần Ninh là một quốc huy bằng vàng và một thanh gươm sắc bén thì không thể không thi nhau kinh ngạc thốt lên, từng người từng người đều kinh ngạc nói: “Thứ hạng cao vậy sao?”
Viên Tử Khiêm cười lạnh nói: “Nhìn qua là biết chỉ là quân phục nhái để chụp ảnh cưới. Các người đều hoảng loạn cái gì, đúng là không ra thể thống gì.”
Vương Long và những người khác nghe xong đều sửng sốt, sau đó nhìn về phía con ngựa trắng mà Trần Ninh và Tống Sính Đình đang cưỡi, sau đó nhìn Tống Sính Đình mặc váy cưới, từng tên từng tên nói: “Chết tiệt, hóa ra chỉ là lễ phục để chụp ảnh cưới! “
Vương Long mắng: “Còn tưởng rằng là đại nhân vật cấp bậc cao đến thế nào, không ngờ lại là hàng nhái, dọa lão tử một phen!”
“Này, thấy thiếu chủ của chúng tôi đến rồi mà hai người còn dám ngồi trên ngựa sao, lập tức lăn xuống chờ chết đi!”
Tống Sính Đình vô cùng lo lắng, nhưng Trần Ninh vẫn uy nhiêm nhìn Vương Long, bình thản nói: “Chúng tôi cứ ngồi ở trên ngựa đó, nếu anh có bản lĩnh thì qua đây. Tôi muốn xem xem anh làm thế nào có thể khiến chúng tôi xuống ngựa?”
Vương Long vừa nghe xong đã tức giận nhìn Viên Tử Khiêm.
Viên Tử Khiêm liếc mắt nhìn hắn ta gật đầu!
Được sự đồng ý của thiếu chủ, Vương Long xắn tay áo sải bước về phía Trần Ninh và Tống Sính Đình đang cuỡi trên lưng sư tử Chiếu Dạ Ngọc, muốn trực tiếp kéo họ xuống ngựa.
Vương Long đằng đằng sát khí vừa mới bước tới trước mặt chiến mã màu trắng thì con chiến mã trắng đột nhiên tung vó phát ra một tiếng hí tức giận.
Tống Sính Đình sợ hãi đến mực mặt không còn chút huyết sắ!
c Trần Ninh hai chân ôm bụng ngựa, hai tay ôm chặt cô, nhẹ giọng an ủi bên tai: “Đừng hoảng loạn!”
Tống Sính Đình hoảng sợ không còn chưa biết, nhưng Vương Long lại bị con ngựa bắt ngờ tung vó dọa cho hoảng sợ.
Hắn ta kinh hãi, chưa kịp né tránh thì đôi vó ngựa phía trước của con bạch mã đã giẫm lên người hắn ta.
Bịch bịch hai tiếng!
Ngực Vương Long va vào chân ngựa, xương lồng ng.ực gãy nát.
Hắn ta còn chưa kịp hét lên thì con chiến mã đã há miệng như một con dã thú hung hăng cắn vào vai hắn ta.
Rắ!
c Vương Long không chỉ bị mắt một bó cơ ở vai mà xương bả vai của hắn ta cũng bị con ngựa nghiền nát.
Chiến mã trắng lắc đầu, thân hình Vương Long bay ra như diều đứt dây nặng nề rơi xuống đất.
Tên này vậy mà đã thoi thóp rồi!
Nhìn thấy người của mình bị như vậy, Viên Tử Khiêm không khỏi hít một hơi khí lạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ: Trời ơi, đây là chiến mã hay quái thú vậy?
Bọn chúng không biết con ngựa này được gọi là sư tử Chiếu Dạ Ngọc, là do những người chăn gia súc ở biên giới bắt về nhưng không thể thuần hóa được, cuối cùng được tặng cho thiếu soái Bắc Cảnh là Trần Ninh làm thú cuối.
Sư tử Chiếu Dạ Ngọc là một con chiến mã và cũng là một con dã thú.
Lúc trước Trần Ninh cưỡi nó chém giết căn bản không cần đeo khăn bịt mắt cho nó, trên chiến trường nó không hề sợ hãi ngược lại còn sẽ giúp Trần Ninh cắn kẻ địch.
Con chiến mã này đã đạt được nhiều chiến công trên chiến trường hơn cả những con chó nghiệp vụ!
Viên Tử Khiêm và đám thủ hạ của hắn ta sợ hãi biến sắc trước màn trình diễn của sư tử Chiếu Dạ Ngọc, nhưng đôi mắt của Bạch Cốt và Quỷ Bộc lại biểu lộ vẻ kinh ngạc.
Bạch Cốt gầy như củi mục, sắc mặt tái nhợt như thi thể như nhìn thấy một món đồ chơi yêu thích, cười khô khốc nói: “Đúng là một con thần mãI”
Quỷ Bộc đeo mặt nạ qủy, đôi mắt sau mặt nạ cũng ánh lên vẻ tham lam: “Quả thực, con ngựa này chắc là vương mã.”
“Đây mới là bảo mã chân chính, tọa ky của người đàn ông chân chính, một thứ xa xỉ phẩm chân chính!”
Viên Tử Khiêm cười nói: “Bạch Cốt, Quỷ Bộc, nếu hai người đều yêu thích con chiến mã này, thì bây giờ phải động thủ giết người chiếm ngựa thôi!”
Viên Tử Khiêm nói xong bèn nhìn Tống Sính Đình đang trong vòng tay của Trần Ninh, nói thêm: “Người phụ nữ giữ lại, cô ta là con mồi của tôi!”
Bạch Cốt nhường bước: “Con ngựa là Quỷ Bộc nhìn trúng trước, tôi sẽ không chiếm cái anh ta yêu thích.”
Quỷ Bộc cũng khiêm tốn nói: “Không, Bạch Cốt anh hiếm khi tán thưởng một thứ như vậy. Có thể thấy được anh rất thích con ngựa này, vẫn nên để cho anh!”
Tống Sính Đình nhìn thấy khuôn mặt hai gã Bạch Cốt và Quỷ Bộc này rất đáng sợ, toàn thân còn toát ra vẻ quái dị, hơn nữa bọn chúng còn đang bàn bạc giết Trần Ninh để chiếm lấy con ngựa thì lập tức căng thẳng đến mức căng cứng toàn thân!
Trần Ninh cười lạnh nói: “Chủ nhân chọn ngựa tốt, ngựa tốt cũng sẽ chọn chủ nhân.”
“Hai tên như phân chó kia mà cũng xứng sở hữu sư tử Chiếu Dạ Ngọc của tôi hay sao?”
“Đừng nói là tôi không đồng ý, đoán chừng cả con ngựa tốt này cũng không đồng ý.”
Nghe vậy, Bạch Cốt và Quỷ Bộc vô cùng tức giận nói: “Nhóc con kia thật là tìm chết!”
Viên Tử Khiêm nheo mắt lại rồi nói: “Bạch Cốt, Quỷ Bộc, hai người đừng đầy tới đầy lui nữa.”
“Tôi sẽ quyết định cho hai người. Hai người cùng lúc động thủ.
Ai giết Trần Ninh trước sẽ lấy được ngựa!”
Bạch Cốt và Quỷ Bộc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Được!”
Một câu được đồng thanh, cả hai đã di chuyển cùng một lúc.
Bạch Cốt vù một cái biến thành một dư ảnh màu trắng lao ra.
Quỷ Bộc giẫm lên trên mặt đất khiến trên mặt đất vang lên tiếng động lớn rồi sụp đổ.
Hắn ta bay lên trên không trung như một con đại bàng trên mặt đất, đá vào đầu Trần Ninh như tia chớp trên không lao xuống.
Viên Tử Khiêm và đám người của hắn ta tràn đầy hưng phấn khi nhìn thấy Bạch Cốt và Quỷ Bộc ra tay, máu huyết bừng bừng, cùng nhau hoan hô: “Hay!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, giơ roi ngựa đánh về phía Quỷ Bộc trên không trung.
Bộp!
Một tiếng động lớn!
Một tia máu tươi bắn r rơi xuống!
Cùng với tiếng la hét của Quỷ Bộc, chỉ thấy Quỷ Bộc bị chiếc roi ngựa của Trần Ninh đánh trúng giống như một con ngỗng hoang bị thợ săn bắn, hét lên rồi từ từ rơi xuống.
Gần như đồng thời Bạch Cốt cũng đã thoát khỏi cú cắn của bạch mã giống như một con khỉ vô cùng linh hoạt bật người lên ngựa.
Khoảnh khắc Bạch Cốt leo được lên lưng ngựa, cánh tay phải gầy guộc đã nắm lấy cổ họng của Trần Ninh như một móng vuốt ma quái, cố gắng khoét ra năm lỗ máu trên cỗ họng của Trần Ninh.
Tống Sính Đình kinh ngạc hét lên!
Trong lúc Tống Sính Đình đang kinh sợ hét lên, Trần Ninh vung tay lên một đấm đánh vào xương lồng ng.ực của Bạch Cốt.
Bịch!
Có tiếng răng rắc như vàng nghiền nát đá!
Tất cả xương lồng ng.ực của Bạch Cốt đều tan tành, cả người bay ngược về phía sau giếng như một con khỉ nhận một chưởng của lão hỗ.
Khi rơi xuống đất, hắn ta đã không còn cử động được nữa, chỉ thở ra được mà không thể hít vào, nhìn có vẻ như không sống được nữa.
Quỷ Bộc chật vật đứng dậy, mặt nạ quỷ trên mặt vừa rồi bị roi của Trần Ninh đánh tan nát, trên mặt lộ ra một vết sẹo vô cùng dọa người đầy máu.
Lúc này hắn ta cũng lảo đảo, vết thương rất nghiêm trọng.
Viên Tử Khiêm kinh ngạc nhìn Trần Ninh, Trần Ninh đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ giơ tay lên là cũng đủ khiến cho hai danh tướng của Viên gia nhà hắn ta một chết một bị thương.
Điều này thật là quá đáng sợ đi!