Chương : Các Anh Vẫn Nên Luyện Tập Nhiều Hơn
Nhiếp ảnh gia Vũ Tân Nguyệt chỉ mắt ba ngày để hoàn thành tất cả bộ ảnh cưới của Trần Ninh và Tống Sính Đình rồi chuyển thành album.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đã nhận được ảnh cưới hoàn chỉnh, Trần Ninh cảm thấy cũng được, nhưng Tống Sính Đình lại có vẻ rất hài lòng, cười tươi như hoa.
Buổi tối, gia đình Trần Ninh đến khách sạn Giang Nam Ngư ăn tối!
Bởi vì mẹ vợ Mã Hiểu Lệ thích náo nhiệt nên vì thế nên Trần Ninh như bình thường không thuê phòng bao, mà chọn tìm chỗ cạnh cửa sổ ở đại sảnh ngồi ăn.
Thanh Mai hấp, cua cay, tôm om dầu, súp lơ xanh mù tạt và một vài món khá!
c Đây đều là một số món ăn bình thường nhưng ngon, cả nhà cùng ăn vô cùng vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, Tần Phong mang theo mười tên thủ hạ mặc thường phục xông vào khách sạn.
Tần Phong và nhóm thủ hạ của anh ta vậy mà lại mặc thường phục.
Nhưng quần áo của họ đều là bộ đồ tập thể thao màu đen, chân đi ủng quân đội giống nhau, kiểu tóc đều ngắn.
Rất hợp tác với tính khí cứng rắn trong họ!
Mọi người trong nhà hàng đều có thể dễ dàng đoán được rằng họ chắc chăn là người trong quân đội.
Máy cô sinh viên đại học đang ăn cơm không nhịn được nói: “A, bọn họ hẳn là chiến sĩ, trông rất anh hùng!”
“Nhất định là như vậy, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, toàn thân tràn đầy nam tính, hoàn toàn không phải là loại con trai ẻo lả trong trường học của chúng ta.”
“Say này tôi tìm bạn trai cũng phải tìm người như bọn họ. Anh hùng giống như bọn họ, bát kể là đi đến đâu cũng chỉ có bọn họ là người đánh người khác, không ai đánh bọn họ được.”
Tần Phong và đám thủ hạ không khỏi cảm thấy tự hào khi nghe thấy tiếng thảo luận của nhóm nữ sinh đại học và sự ngưỡng mộ của khách hàng xung quanh.
Tần Phong dẫn đầu đám người đi thẳng đến trước mặt cả nhà Trần Ninh, trước sự kinh ngạc của cả nhà Trần Ninh, anh ta lạnh lùng hỏi: “Anh chính là Trần Ninh phải không?”
Trần Ninh gật đầu: “Không sai, tìm tôi có chuyện gì?”
Tần Phong lạnh lùng nói: “Chúng tôi thay mặt Viên gia đến đòi anh một thứ. Anh chắc là biết cái gì phải không?”
Trần Ninh liếc mắt nhìn Tần Phong, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, các anh đến đây để tìm con cá muối đó.”
Tần Phong nghe được Trần Ninh vậy mà lại nói thi thể nhị thiếu gia Viên gia là cá muối thì không khỏi lộ ra vẻ tức giận: “Đúng vậy, cũng không ngại nói cho anh biết tôi là thuộc hạ bộ trưởng lực lượng vũ trang tỉnh Tây Cảnh, thiếu tá dự bị Tần Phong. “
“Anh tốt nhất nên thành thật giao cho chúng tôi những gì chúng tôi muốn, nêu không, đừng trách tôi không khách khí trước mặt gia đình anh.”
Gia đình Tống Sính Đình nghe nói Tần Phong là thiếu tá dự bị, được Tần Vũ Dương, bộ trưởng bộ Lực lượng vũ trang tỉnh Tây Kinh phái tới đòi thứ gì đó ở chỗ Trần Ninh thì đều sửng sốt và lộ ra vẻ lo lắng.
Tống Sính Đình thấp giọng hỏi: “Trần Ninh, bọn họ tới đây làm gì?”
Trần Ninh cười nói: “Bọn họ tới đây gây phiền phức, không sao, anh sẽ xử lý.”
Đúng lúc này, Điển Chử mang theo Bát Hỗ Vệ xuất hiện!
Điển Chử và nhóm người của anh ấy dừng lại trước mặt Tần Phong và những người khác.
Điển Chử cung kính hỏi Trần Ninh: “Thiếu gia, hay là thuộc hạ đá mấy tên không có mắt này lăn ra ngoài được không?”
Trần Ninh còn chưa nói gì thì Tần Phong đã nỗi giận đùng đùng chửi ầm lên: “Anh nói cái gì, đá bọn tôi lăn ra ngoài sao?”
“Tới đây tới đây, tôi muốn xem mắy tên vệ sĩ nhỏ bé của anh có thể đá chúng tôi lăn ra ngoài không!”
Thật là!
Tần Phong là đội trưởng bảo vệ của Tần thiếu tướng, đồng thời thân phận cũng là thiếu tá dự bị, trong quân đội có kỹ năng chiến đấu, bình thường có thể đánh với mười tám người bình thường.
Mười người đứng sau anh ta đều là đội trưởng và trung úy dự bị, thân thủ đều khá được.
Anh ta tự tin rằng đội của mình có thể dễ dàng đánh bại cả trăm đối thủ.
Bây giờ, chín vệ sĩ của Trần Ninh này đang ngạo mạn nói muốn đá bọn họ lăn ra ngoài, để xem ai đang xem thường ai?
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thật sự không coi mấy tên dự bị như Tần Phong ra gì, mỗi người đều mở to mắt, chỉ chờ lệnh của Trần Ninh.
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, nhìn Tần Phong đang tràn đầy tức giận, anh cười nói: “Vị thiếu úy họ Tần này, mấy Thi C i là các) ¿ người muôn mang con cá muôi đó vê cho Viên gia sao?
“Vậy được, nếu các anh có thể đánh bại bất kỳ thuộc hạ nào của tôi. Vậy thì bất kể các anh yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đồng ý.”
Tần Phong sau khi nghe lời này bèn cười lạnh: “Nhóc con, anh thật có lòng tin với mấy tên vệ sĩ nhỏ này!”
“Nếu như tôi có thể đánh bại thuộc hạ của anh thì tôi không chỉ muốn mang thứ đó về cho Viên gia, mà còn muốn có đầu của anh được không?”
Trần Ninh cười nói: “Nếu anh có thê đánh bại bất kỳ người nào của tôi, anh muốn làm gì thì làm.”
Tần Phong cười lạnh: “Ngông cuồng, hôm nay tôi nhất định phải khiến anh trả giá cho sự ngông cuồng đó.”
“Lương Binh!”
Một thủ hạ cao lớn thô kệch, bề ngoài cường tráng đi lên: “Có!”
Tần Phong ra lệnh: “Tôi đường đường là một thiếu quân, tôi sẽ không tự mình ra tay với bọn họ, kẻo lại bị nói rằng bắt nạt bọn họ.”
“Cậu tùy tiện chọn một đối thủ để đánh, đừng để tôi thất vọng, đừng làm mắt mặt đội dự bị phía tây của chúng ta.”
Lương Binh gật đầu: “Vâng, trưởng quan!”
Nói xong, anh ta nhìn Điển Chử và Bát Hỗ Vệ.
Anh ta thấy Điển Chử là đội trưởng của nhóm này, vì vậy anh ta chỉ tay về phía Điển Chử: “Anh ra đây, chúng ta giao đấu!”
“Yên tâm, tôi nhiều nhất sẽ chỉ đánh gục anh chứ không đánh chết anh đâu.”
Trần Ninh cười với Điển Chử và Bát Hồ Vệ.
Điển Chử vừa bước ra vừa cười nói: “Vậy thì tôi xin cảm ơn anhl”
Lương Binh ra chiêu, lớn tiếng nói: “Tới, tôi nhường anh động thủ trước!”
“Được!”
Chữ được của Điển Chử vừa nói xong thì anh ấy đã lập tức di chuyển, lướt lên như tia chớp.
Bịch!
Lương Binh chưa kịp phản ứng thì đã bị Điển Chử vung chân đá vào đầu.
Uỳnh một cái!
Đôi mắt anh ta tối sầm lạ, ngã bịch xuống bát tỉnh tại chỗ.
Cái gì?
Lương Binh đã bị đá một cái bắt tỉnh!
Tần Phong và chín thủ hạ khác thấy vậy thì đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Tần Phong và đám người vội vàng ấn nhân trung, có người còn hô hấp nhân tạo.
Lương Binh sau đó mới tỉnh lại!
Câu đầu tiên Lương Binh nói sau khi tỉnh lại là thắp giọng xấu hỗ nói: “Đội trưởng, không ngờ tên này ra chân nhanh như vậy, Sơ ý rồi.”
Tần Phong tức giận nói: “Ngày thường thành tích luyện tập tên nhóc anh cũng được, sao thực chiến có thể kém như vậy?”
“Vẫn là tôi phải đích thân dạy dỗ bọn họ vậy!”
Tần Phong nói xong liền đích thân đi lên khiêu chiến, nhưng vẫn muốn giao đấu với Điển Chử.
Tần Phong hét lớn: “Tới đây!”
Điền Chử: “Được!”
Điền Chử thở ra một hơi, sau đó sử dụng kỹ thuật chiến đấu cơ bản nhất trong quân đội, vừa bước vừa đắm, một đắm rơi lên mặt Tần Phong.
Tần Phong vốn đã rất thận trọng chuẩn bị!
Nhưng tốc độ mà Điển Chử ra cú đấm này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Bịch!
Anh ta nhận một đòn nặng nề vào mặt, trời đất lập tức quay cuồng.
Đôi mắt anh ta tối sầm lại, suýt chút nữa hôn mê ngay tại chỗ.
Một đám người vội vàng tiến lên hỗ trợ, thi nhau hỏi: “Đội trưởng, anh không sao chứ?”
Tần Phong lắc đầu hai cái, cắn đầu lưỡi, ép mình thanh tỉnh một chút mới không ngắt đi.
Anh ta khó khăn nói: “Tôi, tôi không sao!”
Điển Chử cười lạnh: “Các anh tệ hơn chúng tưởng. Toàn bộ các anh cùng nhau lên đi!”
Cái gì?
Đám người Tần Phong nghe vậy thì đều vô cùng tức giận, đây chính là khinh thường bọn họ!
Tần Phong tức giận nói: “Cùng nhau lên phế hắn!”
Lời vừa nói ra, nhóm bọn chúng đều về phía Điển Chử như một bầy sói giết người.
Bát Hỗ Vệ vậy mà thực sự vẫn khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý giúp đỡ Điển Chử.
Điển Chử gạt một sải chân nghênh đón đám đông.
Động tác của Điển Chử di chuyển trên diện rộng, tốc độ cực nhanh và sức mạnh bùng nỗ.
Các môn võ thuật mà anh ấy sử dụng trong quân đội có thể được gọi là hình mẫu như sách giáo khoa.
Chỉ thấy anh ấy từng chiêu từng chiêu đánh ngã đám người Tần Phong, vậy mà thực sự không có ai có thể làm đối thủ của anh.
Không lâu sau, Tần Phong cùng mười người của anh ta đều đã bị Điễn Chử đánh cho ngã lăn ra đất.
Những khách hàng xung quanh đều sửng sốt, kinh ngạc không thôi.
Ngay cả các nữ sinh đại học cũng không kìm được mà kêu lên: “Trời ơi, sau này mình vẫn nên tìm bạn trai khác thì hơn!”
Da mặt đám người Tần Phong đều nóng lên, vừa xấu hỗ vừa phẫn nộ!
Tống Sính Đình không nhịn được nói nhỏ với Trần Ninh: “Trần Ninh, bọn họ đòi anh cái gì vậy?”
“Nếu không phải là đồ gì giá trị thì trả lại cho bọn họ đi!”
Trần Ninh nghe xong liền gật đầu, nói với Điển Chử: “Đem cá muối kia ra cho bọn họ mang đi!”
Điền Chử: “Vâng, thiếu gia!”
Trần Ninh nhìn Tần Phong cùng đám tùy tùng đã bị xử lý xong, cười nói: “Sau này các anh quay về vẫn phải luyện tập thêm, còn phải nói cho Viên gia phải có chừng mực.”
“Nếu như lại tới quấy rầy tôi thì lần sau tôi sẽ không tha nữa.”