Chương : Muốn Cả Nhà Trần Ninh Bồi Táng
Đám người Tần Phong được Điển Chử dẫn đường đi đến một nhà tang lễ cũ nát tìm thi thể của Viên Thần.
Sau đó, chúng mang xác của Viên Thần xấu hỗ chạy trốn về Tây Kinh.
Khi Viên Trường An nhìn thấy thi thể của đứa con trai út của mình, ông ta không nhịn được trợn mắt buồn bã kêu lên: “Con trai của tôi!”
Viên Lạc Dương nhẹ giọng an ủi: “Anh cả, xin hãy nén đau buồn!”
Lúc này, Tần Phong báo cáo cho Tần Vũ Dương chỉ tiết chuyến đi Trung Hải, nhắc đến việc hắn ta cùng mười thủ hạ của mình đều thua thuộc hạ của Trần Ninh là Điển Chử, khuôn mặt tràn đầy xấu hỗ và tức giận.
Hắn ta cúi đầu nói: “Trần Ninh thật là hung hăng ác độc, rõ ràng biết tôi là người của Tần tướng quân mà vẫn không hề nễ mặt chút nào.”
“Sau khi thủ hạ của hắn ta đánh bại chúng tôi, hắn ta còn cười nhạo chúng tôi và nói rằng chúng tôi nên tập luyện nhiều hơn.”
Tần Vũ Dương nghe xong liền tức giận, giơ tay vỗ bàn, tức giận nói: “Một cái thành phố Trung Hải nhỏ bé mà cũng có người hung hãn như vậy, ngay cả tôi mà cũng không coi ra gì.”
Viên Trường An nhân cơ hội nói: “Tần tướng quân, hai đứa con trai của tôi chết thật thảm!”
“Viên mỗ to gan cầu xin ông hãy giúp Viên gia chúng tôi báo thủ.”
Viên Lạc Dương cũng nhân cơ hội nói: “Đúng vậy, chỉ cần Tần tướng quân hứa giúp Viên gia chúng tôi đối phó với Trần Ninh thì chúng tôi sẵn lòng tạ ơn hậu hĩnh cho tướng quân.”
Tần Vũ Dương vỗ ngực nói: “Hai vị ông chủ Viên đừng khách sáo như vậy!”
“Bình thường chúng ta qua lại như anh em. Việc của Viên gia các ông cũng là việc của Tần gia của tôi.”
“Yên tâm, tôi sẽ triệu tập một tiểu đoàn, cùng hai người đến Trung Hải xử lý tên nhóc Trần Ninh này.”
Viên Trường An và Viên Lạc Dương nghe vậy bèn vui mừng khôn xiết!
Tuy nhiên, Viên Trường An không nhịn được lo lắng nói: “Tần tướng quân giúp chúng tôi là tốt rồi, nhưng ông là người của quân khu dự bị phía Tây, mang theo thuộc hạ chạy đến tỉnh Giang Nam liệu có gặp phiền phức không?”
Tần Vũ Dương cười nói: “Không phiền phức, không phiền phức. Tôi chào hỏi qua thủ trưởng Tây Cảnh rồi. Sau đó tôi đã liên lạc với sĩ quan dự bị tỉnh Giang Nam, nói rằng tôi đến chỗ bọn họ giao lưu chút, vậy là được rồi.”
Viên Trường An nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Vậy làm phiền Tần tướng quân rồi!”
Cùng ngày, Tần Vũ Dương trình ý kiến lên cấp trên và liên lạc với bên phía Giang Nam.
Sau đó gọi một tiểu đoàn gồm binh sĩ dự bị được trang bị đầy đủ vũ khí chuẩn bị đi Trung Hải.
Anh em Viên gia cũng triệu tập hàng trăm thuộc hạ mang theo quan tài của hai người con trai, hùng hùng hỗ hổ xông đến Trung Hải.
Ông ta muốn chôn cát hai đứa con trai của mình ở Trung Hải, còn muôn cả nhà Trân Ninh phải chôn cùng.
Ngày hôm saul Đám người Viên gia đã đến Trung Hải trước.
Chúng tạm thời nghỉ chân ở Thanh Long sơn trang ở ngoại ô thành phố Trung Hải.
Viên Trường An nghe nói núi Thanh Long này có phong thủy tốt nên dự định ngày mai sẽ tổ chức tang lễ và chôn cất hai con trai trên núi Thanh Long.
Hơn nữa, ông ta đã phái người đến thông báo cho Trần Ninh.
Yêu cầu Trần Ninh đưa Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đến chờ chết để chôn cùng.
Ông ta cũng nói rằng nếu Trần Ninh không đến thì không chỉ gia đình người của Trần Ninh sẽ chết, mà thế hệ họ hàng thân thiết của họ cũng sẽ bị bỏ tù.
Căn cứ quân khu Trung Hải!
Trong văn phòng của Vương Đạo Phương, tư lệnh quân khu Trung Hải, Trần Ninh đang uống trà với Vương Đạo Phương.
Điễn Chử đứng ở một bên kính cần báo cáo với Trần Ninh việc Viên gia yêu cầu chôn cả gia đình Trần Ninh cùng hai con trai của ông ta.
Vương Đạo Phương tức giận nói: “Ha ha, Viên gia ở phía tây thật sự quá nghĩ mình to tát rồi.”
“Vậy mà dám muốn cả nhà thiếu soái chôn cùng hai đứa con trai của ông ta. Tôi sẽ đưa người đến núi Thanh Long để tiêu diệt họ.”
Trần Ninh xua tay: “Không cần đâu, chuyện nhỏ này không cần phải hưng sư động chúng.”
Vương Đạo Phương phẫn nộ vì chính nghĩa: “Thiếu soái, anh đã cho Viên gia mấy cơ hội rồi.”
“Nhưng bọn họ chính là không biết trân quý, còn lại càng lắn tới. Lần này nhất định không được tha cho bọn họ.”
Lời vừa nói xong, một cảnh vệ giữ cửa bước vào.
Cảnh vệ báo cáo: “Thiếu soái, tướng quân, thiếu tướng Tần Vũ Dương ở quân khu dự bị thành phó Tây Kinh đang ở bên ngoài cầu kiến ngài.”
Sĩ quan chính thức chuyển sang sĩ quan dự bị nói chung là thăng một bậ!
c Ví dụ: nếu quân hàm chính thức là thiếu úy, nếu chuyển xuống dự bị thì sẽ được thăng trung úy.
Quân hàm chính thức thuộc đại tá thì khi chuyển xuống dự bị được thăng thiêu tướng.
Tần Vũ Dương là một thiếu tướng trong lực lượng dự bị, quân hàm vàng kém xa so với một thiếu tướng trong quân đội chính quy như Vương Đạo Phương, luận về sức mạnh hay địa vị thì ông ta đều không thể so sánh được.
Vì vậy, khi đến gặp Vương Đạo Phương, ông ta vẫn phải dùng từ cầu để bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với Vương Đạo Phương.
Vương Đạo Phương cười nhạt nói: “Ha ha, thật thú vị.”
“Nếu tôi không đoán sai, Tần Vũ Dương này tới Trung Hải bàn công chuyện chỉ là giả, thật ra là để giúp Viên gia báo thù.”
“Tần Vũ Dương hẳn là không biết kẻ thù của Viên gia lại chính là Thiếu soái!”
Trần Ninh cười khẽ, vui đùa nói: “Cho ông ta vào đi!”
Ngay sau đó, Tần Vũ Dương mặc đồng phục dự bị sải bước đi vào.
Tần Vũ Dương đứng nghiêm tại chỗ, giơ tay chào lễ Trần Ninh và Vương Đạo Phương.
Ông ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không khỏi nheo mắt, lớn tiếng nói: “Thiếu tướng Tần Vũ Dương quân khu dự bị Tây Vực, xin chào Thiếu soái, xin chào Vương tổng.”
Trần Ninh khẽ gật đầu: “Xin chào Tần tường quân, ngồi xuống nói chuyện đi!”
Tần Vũ Dương ngồi xuống, Điển Chử liền bưng một chén trà lên.
Tần Vũ Dương có chút được ưu ái mà kinh ngạc, căng thẳng ngồi xuống liếc mắt nhìn Trần Ninh, trong lòng thầm cảm khái: Thiếu soái trẻ tuôi thật!
Trần Ninh cười nói: “Tần tướng quân, anh từ phía tây xa xôi đến tận Giang Nam là có chuyện gì vậy?”
Tần Vũ Dương vội vàng trả lời: “Báo cáo thiếu soái, lần này tôi tới đây để trao đổi kinh nghiệm kỹ thuật với quân khu dự bị thành phố Trung Hải.”
“Ngoài ra, tướng quân Triệu Nhược Long, tổng tư lệnh quân đội lãnh thổ phía Tây của chúng tôi biết được thiếu soái đang ở Giang Nam liền bảo tôi tới Giang Nam nhất định phải tới chào hỏi anh.”
Trần Ninh gật đầu: “Trở về nói với Triệu Nhược Long rằng tôi đã nhận được lời chào của ông ấy.”
Tần Vũ Dương nhanh chóng nói: “Được!”
“Đúng rồi, thiếu soái, tôi và tiểu đoàn thuộc hạ của tôi ngày mai sẽ tiền hành huấn luyện chiến đấu thực tế gần núi Thanh Long ở ngoại ô thành phố Trung Hải. Tôi hy vọng được sự đồng ý của anh.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đây là thầm quyền của Vương tướng quân, ông cứ nói với ông ấy.”
Tần Vũ Dương nhìn Vương Đạo Phương!
Vương Đạo Phương nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Có thể, lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với thị tôn thành phố Trung Hải.”
“Để ông ấy thông báo cho các công dân rằng sẽ có cuộc tập trận quân sự xung quanh núi Thanh Long vào ngày mai, không ai được phép đi nhầm vào.”
Tần Vũ Dương nghe vậy vui mừng khôn xiết: “Đa tạ Vương tướng quân!”
Hai bên tán gẫu thêm vài câu, Tần Vũ Dương nhanh chóng rời đi.
Vì ông ta biết mình không cùng đẳng cấp với Thiếu soái và Vương tướng quân, cho nên không dám làm phiền thêm.
Tần Vũ Dương ra khỏi văn phòng của Vương Đạo Phương, sau đó mang theo tiểu đoàn của mình, lập tức đến Thanh Long sơn trang ở núi Thanh Long để tụ họp với người của Viên gia.
Hai anh em Viên Trường An và Viên Lạc Dương đã bày tiệc trong sơn trang để chiêu đãi đoàn người của Tần Vũ Dương.
Trong bữa tiệc, Viên Trường An tự mình rót rượu cho Tần Vũ Dương, cần thận hỏi ông ta: ” Tần tướng quân, ông đã chào hỏi các vị thủ trưởng ở Trung Hải rồi đúng không?”
Tần Vũ Dương dương dương đắc ý nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi không chỉ gặp được tổng tư lệnh quân khu Trung Hải là Vương Đạo Phương, mà còn là có Thiếu soái Bắc Cảnh.”
“Thiếu soái và Vương tổng đã đồng ý ngày mai sẽ chỉ định núi Thanh Long làm khu vực tập trận cắm vo, người dân thường sẽ không được phép vào nếu không được cho phép.”
“Ngày mai cứ cho là chúng ta sẽ giết người ở đây thì phía Trung Hải cũng sẽ không quan tâm.”
Viên Trường An nghe vậy vui mừng khôn xiết, cười lạnh nói: “Vừa rồi tôi đã phái người báo tin cho Trần Ninh, để ngày mai gia đình Trần Ninh đến núi Thanh Long chôn cùng với hai con trai của tôi.”
“Nếu ngày mai gia đình bọn họ không đến, vậy tôi sẽ đại khai sát giới.”