Chương : Tự Gây Tội Thì Không Thể Sống
Buổi trưa, Trần Ninh đến bệnh viện thăm Cuồng Phong và Nộ Lãng.
Trước đó Cuồng Phong và Nộ Lãng đã bị Dạ Xoa Vương đánh gãy tay chân, bác sĩ cho biết sau khi hai người khỏi bệnh thì khó có thể trở lại phong độ đỉnh cao như xưa.
Họ vốn nghĩ rằng bây giờ ở chỗ Trần Ninh đã mắt giá trị.
Nhưng thật không ngờ Trần Ninh vẫn đến thăm họ, khiến cả hai đều rất phắn khích.
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi đã báo thù cho hai người rồi. Hai người hãy dưỡng thương thật tốt, tôi lấy thứ này từ bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh, sẽ có ích cho hai người khôi phục vết thương. Hai người cầm lấy đi. “
Trần Ninh nói xong liền ném hai cái chai đen lên người hai người.
Hai chai màu đen không nổi bật, nhưng họ đọc được trên đó có ghi: Hắc hổ luyện cốt cao!
Trên chai còn có con dấu đỏ của bệnh viện đa khoa quân đội Bắc Cảnh!
Cuồng Phong và Nộ Lãng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nhìn thấy đây là miếng dán tái tạo xương được cung cấp cho các tướng lĩnh ở bệnh viện đa khoa Bắc Cảnh, nghe nói nó có thể chữa lành vết thương xương cốt hiệu quả nhát.
Giá cả vô cùng đất, những người lính bình thường đều không đủ tư cách sử dụng.
Không ngờ là Trần Ninh lại đem cho họ dùng!
Cả hai rất biết ơn, liên tục cảm ơn Trần Ninh.
Trần Ninh cười nói: “Hai người vì tôi mà bị thương, tôi không thể để hai người chịu thiệt thòi.”
“Sau khi hai người hồi phục thì hãy tiếp tục phụ trách bảo vệ gia đình tôi.”
“Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ cho hai người vào quân đội Bắc Cảnh phục vụ đất nước.”
Cuồng Phong và Nộ Lãng nhìn nhau, vui mừng đến ngắn ngơ, đồng thanh nói: “Vâng, Thiếu gia!”
Trần Ninh dặn dò hai người nghỉ ngơi thật tốt rồi mới ra khỏi bệnh viện.
Anh quay trở lại xe honggi, Điển Chử nhỏ giọng báo cáo: “Thiếu gia, Viên Trường An và Viên Lạc Dương mang theo một số lượng lớn thuộc hạ và quan tài của hai người con trai đến nghỉ chân ở Thanh Long sơn trang.”
“Viên Trường An yêu cầu cả nhà anh ngày mai đến núi Thanh Long chờ chết chôn cùng.”
Nếu không, chúng sẽ giết hết người thân và bạn bè của anh.”
“Xin thiếu gia hãy ra lệnh xem nên xử lý chuyện này như thế nào.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Viên gia thật sự là không biết điểm dừng. Nếu tôi là người bình thường thì bọn họ có thể giết tôi mấy lần rồi.”
“Trời tạo nghiệt có thể sống nhưng tự mình gây tội không thể sống.”
“Anh chuẩn bị hai cái quan tài, ngày mai tôi muốn đưa đến cho hai anh em Viên gial”
Điển Chử nghiêm giọng nói: “Vâng!”
Ngày hôm saul Thanh Long sơn trang đã được trang hoàng như một nhà tang lễ.
Hai anh em Viên Trường An và Viên Lạc Dương triệu tập toàn bộ thành viên Viên gia.
Tất cả những tên thuộc hạ này đều mặc áo choàng trắng và cầm trên tay những thanh kiếm sắc bén.
Trên dưới Viên gia đều đang cả nhà Trần Ninh đến nhận lấy cái chết!
Viên Trường An nói với em trai mình là Viên Lạc Dương: “Trần Ninh là con rắn đầu đàn của Trung Hải, Đổng Thiên Bảo là hoàng đế dưới lòng đất của thành phố Trung Hải, cũng là con đại bàng làm chó của hắn ta. Tôi đoán Trần Ninh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, bảo các anh em bắt cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu.”
Viên Lạc Dương nói: “Đại ca, em sớm đã dặn dò rồi.”
“Anh yên tâm, năm trăm người mà chúng ta đưa tới lần này đều là những cao thủ trăm người có một.”
“Ngoài ra còn có các binh sĩ từ tiểu đoàn do Tần tướng quân chỉ huy đang tiến hành huấn luyện bắn đạn thật gần núi Thanh Long sẵn sàng hỗ trợ chúng ta.”
“Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo dù lợi hại cỡ nào cũng không thể lợi hại hơn cả một tiểu đoàn đúng không?”
Nói đến Tần Vũ Dương và binh lính của ông ta, Viên Trường An không khỏi tràn đầy tự tin.
Ông ta nheo mắt, đẳng đằng sát khí nói: “Tôi chắc chắn phải git cht Trần Ninh, cho dù Đồng Thiên Bảo tới đây cũng không thể bảo vệ được Trần Ninh.”
Viên Lạc Dương nhìn hiện trường tang lễ cùng năm trăm tên thủ hạ áo trắng của Viên gia, cau mày nói: “Em chỉ là sợ chúng ta ở đây người đông binh mạnh khiến cho tên Trần Ninh đó không dám tới đây tìm chết!”
Lời vừa nói ral Thì lập tức một tên thuộc hạ chạy như bay tới, hô to: “Báo, gia chủ, nhị gia!”
“Trần Ninh đến rồi!”
Ử Viên Trường An và Viên Lạc Dương chỉ là lo lắng rằng Trần Ninh sẽ không đến, nhưng Trần Ninh vậy mà lại đến.
Viên Trường An cười gần nói: “Ha ha, thằng nhóc này vậy mà cũng có dũng khí đến tìm chết!”
Viên Lạc Dương cười nói: “Chắc là hắn ta cũng biết néu không đến để chết thì Viên gia chúng ta nhất định sẽ tàn sát thân nhân bằng hữu của hắn.”
Trước cửa sơn trang Thanh Long, trên một bãi đất rộng lớn bằng phẳng.
Anh em của Viên Trường An và Viên Lạc Dương dẫn đầu mang theo năm trăm tên thủ hạ mặc áo choàng trắng của Viên gia đứng chờ đợi sẵn.
Bịch! Bichl Hai âm thanh nặng nề của vật nặng rơi xuống!
Hai cỗ quan tài được Bát Hỗ Vệ đặt xuống ngay trước mặt đám người Viên gia.
Sau đó, Trần Ninh xuất hiện cùng Điển Chử.
Đám người Viên gia thấy vậy đều cau mày khi nhìn thấy điều này, không hiểu tại sao Trần Ninh lại mang theo hai chiếc quan tài đến làm gì?
Viên Trường An lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Anh chính là Trần Ninh!”
“Ha ha, tôi bảo cả nhà anh đến chôn cùng vậy tại sao người nhà anh lại không tới? Tôi không nói tha cho người nhà anh.”
“Còn có tại sao anh lại mang theo hai cái quan tài? Một mình anh nằm thì thừa mà cùng với đám thuộc hạ đó của anh nằm thì lại không đủ!”
Đám người Viên gia đều nhìn Trần Ninh với vẻ chế nhạo.
Trần Ninh cười nói: “Tôi chuẩn bị hai cái quan tài này cho hai anh em Viên gia các ông.”
“Nếu Viên gia các người đã có thể tìm chết như vậy, thì cả nhà các ông sẽ được đoàn tụ, chết cùng nhau”
Viên Trường An nghe vậy kinh ngạc mở to mắt!
Viên Lạc Dương vừa nghe vậy đã tức giận!
Năm trăm tên thủ hạ mặc áo choàng trắng Viên gia tràn đầy phẫn nộ, lần lượt vung vũ khí lên, muốn giết tên ngông cuồng Trần Ninh này.
Viên Trường An giận quá hóa cười: “Ha ha, anh chết đến nơi rồi mà còn kiêu ngạo như vậy!”
“Dựa vào chín tên thuộc hạ bên cạnh này mà cũng muốn giết tôi sao?”
Trần Ninh cười nói: “Chín người này đều là vệ sĩ của tôi. Họ chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ, không có nhiệm vụ tấn công và giết người. Có người khác chịu trách nhiệm tấn công và giết người.”
Trần Ninh vừa dứt lời, cách đó không xa đã xuất hiện một nhóm ky sĩ trên sườn núi.
Nhóm ky sĩ này có người!
Tất cả họ đều mặc đồng phục chiến đầu màu đen, áo choàng dài, dao dắt ngang lưng.
Tất cả đều đang cưỡi ngựa bọc thép!
Lỗ mũi chiến mã liên tục phun ra từng đợt bá khí lớn giống như dã thú.
Đám người Viên gia kinh ngạc nhìn sườn núi phía xa, những ky sĩ này giống như mười tám tử thần, tất cả đều có chút sững sờ.
Viên Trường An cũng hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh: “Ha ha, thật là kiêu ngạo, bây giờ đã là thời buổi gì rồi, chỉ dựa vào mấy ky sĩ mà dòi hù dọa ai?”
Viên Lạc Dương nói: “Đại ca, phí lời với hắn ta nhiều thế làm gì?”
“Cứ giết thằng nhóc này trước để chôn cùng với hai cháu trai!”
“Sau đó sai người đến nhà hắn ta diệt trừ tận gốc cả vợ con hắn ta.”
Viên Trường An gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: “Năm trăm thủ hạ áo choàng trắng của Viên gial”
: Năm trăm tên thủ hạ cầm những thanh kiếm samurai sắc bén tại hiện trường đồng thanh trả lời: “Có!”
Viên Trường An ngắng đầu: “Nắm chặt kiếm trong tay cùng tôi xông lên git cht toàn bộ bọn chúng!”
“Giết!”
Năm trăm tên thủ hạ mặc áo choàng trắng của Viên gia lập tức lao lên như một làn sóng trắng bừng bừng sát khí quét về phía Trần Ninh và những người khác, muốn nghiền nát Trần Ninh và nhóm của anh thành từng mảnh.
Đối mặt với thủ hạ áo choàng trắng bừng bừng sát khí của Viên gia, mặt Trần Ninh không chút thay đổi, anh chỉ bình tĩnh nói: “Lệnh cho mười tám ky binh Bắc Cảnh tấn công.”
Điển Chử nghe lệnh, lập tức giơ tay phải lên, rồi siết chặt năm ngón tay thành nắm đấm!
Mười tám ky sĩ Bắc Cảnh ở sườn núi phía xa đã nhìn thấy hiệu lệnh!
Triệu Vân, người đứng đầu mười tám ky sĩ chậm rãi rút kiếm ra, hướng lưỡi kiếm lên trên, hô to: “Chiến!”
Lập tứ!
c Sử tử Chiêu Dạ Ngọc dưới chân tức giận hí dài, chạy như điên cuồng lao lên phía trước, ngựa mà giống như rồng như: hỗ.
Mười tám ky sĩ Bắc Cảnh giống như mười tám cơn lốc xoáy cuồn cuộn lao lên.
Năm trăm tên thủ hạ áo choàng trắng của Viên gia chưa xông tới Trần Ninh, nhưng mười tám ky sĩ ở phương Bắc đã tới chỗ chúng.
Hai bên va chạm dữ dội, lập tức giao tranh ác liệt.