Chương : Kẻ Phản Bội
Nhìn thấy Trần Ninh, ánh mắt Lý Tử Dương lóe lên hận ý.
Biểu cảm cũng trở nên hung tợn!
Hắn ta cười gần nói: “Ha ha, Trần Ninh, anh hẳn là không ngờ chúng ta lại gặp lại sớm như vậy!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Có chút không ngờ, anh phạm tội nặng như vậy, Lý Phiệt vậy mà còn dám thả anh ra ngoài.”
“Nhưng cũng không quan trọng, bởi vì hiện tại anh đã tặng đến tận cửa rồi nên may mắn của anh chỉ đến ngày hôm nay thôi.”
Lý Tử Dương nghe vậy bèn nghiêm nghị nói: “Ha, tôi tặng đến tận cửa, vậy phải xem xem anh có năng lực động vào tôi nữa hay không.”
“Hay là, lần này đến phiên tôi xử lý anh.”
Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng lên: “Xử lý tôi, dựa đám rác rưởi các anh sao?”
Lý Tử Dương cả giận nói: “Đám thủ hạ rác rưởi này của tao có thể giết mày cả trăm lần.”
“Kỳ Lân!”
Kỳ Lân cầm một con dao găm sắc bén trên tay buông Tống Sính Đình ra rồi sải bước ra ngoài.
Hắn mặt không có chút cảm xúc nào nhìn Trần Ninh, sau đó – ‘ ï chuyên động yết hầu hai lần, nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt như nhìn một cái xác chết.
Hắn trầm giọng nói: “Tam thiếu gia, nên trực tiếp giết hắn, hay là chế ngự hắn trước, sau đó từ từ tra tân đến chết?”
Lý Tử Dương đẩy gọng kính màu vàng, tàn nhẫn nói: “Trước tiên đánh gãy tay chân của hắn, sau đó từ từ tra tần hắn.”
Kỳ Lân gật đầu: “Được!”
Nói xong, hắn ta sải bước đi về phía Trần Ninh, khí thế giống như một tên đồ tể cầm dao đồ tể hướng về đám dê bò để giết thịt.
Trần Ninh nhìn Kỳ Lân, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện!
Sắc mặt anh lập tức sầm xuống, lạnh lùng nói: “Chung Kỳ Lân, đồ phản bội này còn dám dương oai diễu võ trước mặt tôi”
Bùm!
Kỳ Lân vốn đang cầm con dao găm đi về phía Trần Ninh với khí thế giết người, nghe thấy lời nói của Trần Ninh thì lập tức sững người như thể bị sắm sét đánh trúng.
Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được nhìn Trần Ninh.
Hóa ra tên thật của hắn ta chính là Chung Kỳ Lân!
Ba năm trước, hắn ta là thành viên của quân đội miền Bắc, hơn nữa còn là đại tá trong quân đội Bác Cảnh, anh dũng quả cảm, Trần Ninh còn đích thân trao huân Chương cho hắn ta.
Lúc đó!
Trần Ninh tập trung sự hỗ trợ của mình vào mười sĩ quan cấp trung xuất sắc nhất của Quân đội phương Bắc, bao gồm cả Chung Kỳ Lân, và chuẩn bị đào tạo họ trở thành độc bá một phương, sau này có thể tự mình đứng vững một vùng.
Trần Ninh rất quan tâm đến nhóm sĩ quan cấp trung ưu tú của Chung Kỳ Lân này.
Nhưng Chung Kỳ Lân này lại bị thế lực thù địch nước ngoài mua chuộc.
Chung Kỳ Lân đã tiết lộ tung tích của Trần Ninh cho các thế lực thù địch nước ngoài!
Cuối cùng, một liên minh bao gồm các cao thủ từ quốc gia nước ngoài đã xâm nhập vào biên giới phía bắc Trung Quốc tiền hành một chiến dịch thủ tiêu người đứng đầu là Trần Ninh.
Nhưng!
Mặc dù lúc đó Trần Ninh chỉ có một mình nhưng anh đã đánh bại liên quân gồm các võ sư đến từ quốc gia và gây chấn động thế giới.
Sau đó!
Những tướng lĩnh quân đội Bắc Cảnh phát hiện ra đó là một kẻ phản bội tên là Chung Kỳ Lân đã bán đứng thiếu soái khiến mọi _ người đều tràn ngập sự phân nộ.
Có người còn biểu lộ ý muốn chặt đầu Chung Kỳ Lân!
Cũng có người biểu lộ ý muốn đưa Chung Kỳ Lân ra tòa án quân sự để phát quyết, xử bắn kẻ phản bội.
Khi đó, Chung Kỳ Lân cầm trên tay hàng chục huy Chương khác nhau, quỳ xuống trước mặt Trần Ninh và khóc lóc cầu xin tha tội.
Trần Ninh nhìn vào đống huy Chương, rất nhiều trong số đó là bằng khen hạng hai, hoặc thậm chí hạng nhát, và rất nhiều huy Chương này được chính tay Trần Ninh trao cho Chung Kỳ Lân.
Một đại tá có chiến công xuất sắc như vậy mà lại bị địch mua chuộc.
Một trong những cấp dưới có cảm tình nhất của anh vậy mà lại phản bội chính mình.
Trần Ninh lúc đó rất tức giận và đau lòng vì Chung Kỳ Lân, nễ tình đống huy Chương, cuối cùng Trần Ninh đã không giết Chung Kỳ Lân.
Anh trục xuất Chung Kỳ Lân khỏi quân đội, lấy lại tất cả các huân Chương và danh hiệu của Chung Kỳ Lân, sau đó đuổi kẻ phản bội ra khỏi quân đội Bắc Cảnh.
Lúc đó, Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh cút khỏi tôi càng xa càng tốt, sau này đừng để tôi gặp lại anh.”
Kể từ đó, Chung Kỳ Lân đã biến mắt.
Trên thực tế, rát nhiều thuộc hạ của Trần Ninh đã tìm kiếm tung tích của Chung Kỳ Lân sau lưng Trần Ninh, nhưng đều không tìm thấy gì.
Chung Kỳ Lân thực sự cũng biết rằng hắn ta đã phản bội Trần Ninh.
Trần Ninh không giết hắn, nhưng thuộc hạ trung thành của Trần Ninh nhất định sẽ không buông tha cho hắn.
Vì vậy, hắn ta giấu họ của mình và tự gọi mình là Kỳ Lân, sau rất nhiều chuyện, cuối cùng hắn ta đã gia nhập Lý Phiệt, trở thành thuộc hạ của Lý Phiệt.
Trước đây ở trong quân đội Bắc Cảnh, Trần Ninh mỗi ngày đều mặc quân phục uy phong bừng bừng.
Cũng vì vậy mà Chung Kỳ Lân, người đã không gặp Trần Ninh mấy năm rồi, khi gặp lại lần này không thể nhận ra người đàn ông mặc quần áo bình thường đứng trước mặt mình chính là tổng tư lệnh của ..
binh lính Bắc Cảnh, thiếu soái Bắc Cảnh!
Mãi cho đến khi Trần Ninh gọi thẳng tên họ của mình, hắn ta mới bàng hoàng phát hiện ra Trần Ninh thực sự chính là thiếu soái Bắc Cảnh.
Hắn kinh hãi nhìn Trần Ninh, thân thể bắt đầu không tự chủ được run lên.
Bình tĩnh cùng quyết tâm vừa rồi biến mắt, sát khí cũng không còn, hắn run rẫy nói: “Thật sự là anh, thiếu…”
Trần Ninh lạnh lùng ngắt lời: “Đừng gọi tôi, tên phản bội như anh không xứng gọi tôi!”
“Tôi vẫn cho rằng một kẻ phản bội như anh sẽ quay về cuộc sống yên bình, an phận sống cuộc sống của những người bình thường.”
“Nhưng điều mà anh khiến tôi thất vọng là anh đã sử dụng tất cả các kỹ năng của mình để làm hỗ đầu đàn phục vụ cho kẻ để.
“Mấy năm nay anh đã giết bao nhiêu người cho Lý Phiệt?”
Cơ thể Chung Kỳ Lân run như cầy sấy, mồ hôi như như tắm, không nói nên lời.
Trong những năm qua, hắn đã không ít lần giúp Lý Phiệt làm chuyện xấu, giết người phóng hỏa chỉ là chuyện thường tình của hắn.
Chính vì kỹ năng cao, giết người quyết đoán và sẵn sàng bán mạng cho Lý Phiệt, mà chỉ trong ba năm, hắn ta đã trở thành một trong ba đại quản gia của Lý Phiệt.
Mọi người ở hiện trường nhìn thấy Chung Kỳ Lân đằng đằng sát khí lại bị câu nói của Trần Ninh làm cho toát mồ hôi hột, nói năng run rầy thì đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Nhất là Lý Tử Dương, càng là kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Hăn ta ngạc nhiên hét lên: “Kỳ Lân, anh và hắn ta là cái quái gì vậy?”
“Khí thế giết người quyết đoán bình thường của anh đâu rồi, còn có thủ đoạn giết người không chớp mắt thường ngày của anh nữa, đều lôi ra dùng hết đi!”
Chung Kỳ Lân đổ mồ hôi như tắm, khó khăn nói: “Tam thiếu gia, tôi … anh ta…”
Lý Tử Dương tức giận nói: “Tôi không quan tâm trước đây quan hệ của anh với hắn là gì, hiện tại anh là thuộc hạ của Lý Phiệt chúng tôi và là thuộc hạ của tôi.”
“Tôi muốn anh lập tức giết hắn, lập tức!”
Trần Ninh nhìn Lý Tử Dương vội vàng muốn làm chuyện độc ác rồi lại nhìn Chung Kỳ Lân mồ hôi nhễ nhại, cười lạnh nói: “Chủ nhân của anh hiện tại đang bảo anh giết tôi!”
“Anh còn chưa động thủ sao?”
“Tôi chỉ ra một chiêu. Nếu anh có thể tiếp được thì tôi sẽ lại thả anh đi!”
Khi Chung Kỳ Lân nghe thấy giọng điệu như vậy của Trần Ninh thì hắn ta bèn biết mình không còn đường lui.
Chỉ còn cách cố gắng hết mình thì mới có cơ hội sống sót.
Mà hắn biết Trần Ninh nhất ngôn cửu đỉnh, Trần Ninh nói chỉ ra một chiêu, vậy nhất định chỉ có một chiêu.
Ề Hắn cầm dao găm nghiền răng: “Đắc tội rồi!”
Lời vừa nói xong, hắn bay ra như báo gắm, thân hình biến thành một bóng dáng vụt lên, tốc độ đạt tới cực hạn.
Lý Tử Dương và máy tên thuộc hạ của hắn ta thể không vỗ tay khi chứng kiến Chung Kỳ Lân ra tay.
Máu huyết Lý Tử Dương và mấy tên thuộc hạ sôi sụ!
cĐây mới là thực lực của Kỳ Lân, ai có thể thắng được?
Ngay khi Lý Tử Dương vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, Trần Ninh đã động thủ.
Trần Ninh tiến lên một bước, co chân đạp ra như chớp, kinh thiên động địa.
Bịch!
Cú đá sắc lẹm của Trần Ninh đập vào đầu Chung Kỳ Lân.
Trong tích tắc, con dao găm trong tay Chung Kỳ Lân rơi xuống đất.
Bản thân Chung Kỳ Lân đã bị Trần Ninh đá chết ngay tại chỗ, thân thể rơi xuống đất như một cái cây bị đốn hạ.
Lý Tử Dương sửng sốt, miệng há ra hồi lâu không khép lại được.
Một trong ba đại quản gia của Lý Phiệt, thực lực phi thường như Kỳ Lân vậy mà đã bị Trần Ninh đá chết.
Trời ơi!
Trần Ninh này có phải là một con quái vật không? Quá đáng sợ!