Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Thiếu Soái Tới
Triệu Bình An vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Anh có được cuốn Trân Long Kỳ Bộ này ở đâu?”
Trần Ninh nghe xong liền sững sờ, nhìn quyển sách Trân Long Kỳ Bộ vừa mới xem xong trong tay thuận miệng trả lời: “Người khác cho, có vấn đề gì saoo?”
Triệu Bình An nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên!
Cuốn sách cổ Trân Long Kỳ Bộ này là một món đồ cổ quý giá trong bộ sưu tập của ông ta. Nó ghi lại nhiều bố cục và phương pháp phá giải thế cờ của cờ vây cỗ đại.
Đối với những người không thích cờ vây mà nói, thứ này là vô giá trị.
Đối với những người thích cờ vây thì lại rất có ý nghĩa.
Triệu Bình An nghe nói thiếu soái Bắc Cảnh rất thích đánh cờ, kỳ nghệ vô song, vì thế mới chọn thứ mình thích nhất là cuốn sách cổ Trân Long Kỳ Bộ làm quà tặng, cử người đến tặng cho thiếu soái.
Nhưng bây giờ làm sao cuốn sách cổ này lại nằm trong tay.
Trần Ninh?
Tiềm thức nghĩ ngay đến việc hại chết người!
Trước đó Triệu Bình An đã phái người đến điều tra thông tin chỉ tiết của Trần Ninh, và thông tin cho thấy Trần Ninh là người Trần gia.
Anh ta bị trục xuất khỏi Trần gia, phục vụ trong quân đội miền Bắc trong vài năm, chỉ là một trung đội trưởng bình thường.
Sau đó anh ta nghỉ hưu và thành lập tập đoàn Ninh Đại với Tống Sính Đình.
Vì vậy, khi Triệu Bình An nhìn thấy cuốn sách cổ mà anh ta đưa cho thiếu soái nằm trong tay Trần Ninh, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Ninh chính là thiếu soái.
Triệu Bình An cho rằng cuốn sách cờ vây cổ đang nằm trong tay Trần Ninh có hai khả năng: thứ nhất là cuốn sách do Trần Ninh mượn của thiếu soái, thứ hai là thiếu soái không coi trọng cuốn sách nên anh ta chỉ đơn giản thuận tay ném đi nên được anh chàng Trần Ninh này nhặt được.
Triệu Bình An cảm thầy khả năng thứ hai lớn hơn!
Sai lầm, thật sự là vô cùng sai lầm.
Triệu Bình An tiếc nuối trong lòng, thiếu soái là thân phận gì chứ, chỉ tặng sách cờ làm quà gặp mặt thì thật sự là không thành tâm.
Trong lúc hồi hận, Triệu Bình An thầm mừng rỡ vì lần này đến chúc mừng sinh nhật Lư tướng quân, không chỉ chuẩn bị một bức tranh Đại Thiên Hà Hí để làm quà cho Lữ tướng quân, mà còn chuẩn bị một bức tranh Mã Đồ của Từ Bi Hồng tặng cho .
thiếu soái.
Cả hai bức tranh của Trương Đại Thiên và Từ Bi Hồng đều trị.
giá hàng chục nghìn tệ. Có lẽ, Lư tướng quân và thiếu soái sẽ – thích.
Nghĩ đến đây, Triệu Bình An cảm thầy an tâm một chút, liếc mắt nhìn Trần Ninh, hừ lạnh một tiếng, mang theo người của mình xoay người rời đi.
Trần Ninh, Đồng Kha và Điển Chử cũng mơ hồ nghe tháy tùy tùng của Triệu Bình An nói: “Lão gia, không phải cuốn sách thế cờ đó là quà của ngài tặng cho thiếu soái sao, tại sao nó lại nằm trong tay anh ta?”
Triệu Bình An: “Chắc là thiếu soái không thích món quà này, cho nên mới ném đi nên anh ta nhặt về.”
Tùy tùng lại nói: “Lão gia, nếu thiếu soái không cần vậy thì vật này vẫn là của chúng ta, tại sao không đòi lại?”
Triệu Bình An nhẹ giọng nói: “Anh ta đã là người sắp chết, còn tính toán với anh ta nhiều như vậy làm gì!”
Một đám thuộc hạ cười cười nói nói: “Đúng vậy, đúng vậy, dám gây chuyện với Triệu phiệt của chúng ta. Lần này, tên nhóc này.
không thể còn sống mà rời khỏi Phụng Thiên chúng ta được.”
Trần Ninh nhìn bóng lưng đám người Triệu Bình An, khóe miệng hơi nhéch lên.
Đồng Kha cũng cười nói: “Anh rẻ, bọn họ còn đang nghĩ làm thế nào để hại anh đó!
Điển Chử nói: “Triệu Phiệt đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ Trần Ninh thờ ơ nói: “Đám thế gia môn phiệt này rất giàu có và quyền lực. Chúng đã hoàn toàn tùy tiện làm bậy trên cả pháp luật rồi. Đã đến lúc dạy cho Triệu Phiệt một bài học.”
Khi Điển Chử và Đồng Kha nghe thấy vậy, họ đều biết rằng Trần Ninh sẽ trừng phạt nặng nè Triệu Phiệt.
Lúc này Lư Xương đi tới, cung kính nói: “Thiếu soái, yến tiệc sắp bắt đầu, gia phụ mời anh chuẩn bị đứng ra khai tiệc.”
Đứng ra khai tiệc!
Chính là nhờ Ninh mặc quân phục thiếu soái đứng ra mở màn tiệc sinh nhật của Lư tướng quân.
Đối với yêu cầu này, Lư Trị Trung đã yêu cầu riêng với Trần Ninh trước.
Hóa ra trước đây Lư Trị Trung là thống soái Bắc Cảnh.
Sau khi nghỉ hưu thì cũng có chút cảm giác người đi trà nguội.
Hàu hết những người đến tham dự sinh nhật lần thứ của ông lần này là các chức sắc bình thường, các chức sắc hàng đầu của Trung Quốc về cơ bản đều không đến.
Lục lão tiên sinh yêu thể diện, vì thế ông muốn Trần Ninh phải diện quân phục mở màn bữa tiệc, để mọi người trong thiên hạ biết rằng Lư Trị Trung ông ta không hề người đi trà nguội, vẫn còn có một đại nhân vật như thiếu soái Bắc Cảnh đến ăn mừng sinh nhật của ông ta!
Lư Trị Trung là thủ trưởng cũ của Trần Ninh nên đương nhiên Trần Ninh không từ chối yêu cầu nhỏ này.
Lúc này, anh cười với Lư Xương nói: “Xin Lư tiên sinh hãy dẫn đường!”
Lư Xương vội vàng dẫn Trần Ninh đi thay quần áo!
Yến tiệc Lư gia!
Có mười bàn trong phòng khách và một trăm bàn ở sân trước bên ngoài.
Khách bình thường chỉ có thể tham gia yến tiệc ở sân trước.
Các vị khách quý từ cả giới quân sự và chính trị, cũng như các đương gia của các gia đình giàu có ở Phụng Thiên như Triệu Bình An, đều có tư cách tham gia vào bữa tiệc trong phòng khách.
Vào lúc này, Lư Trị Trung mặc một bộ đồ Bách Phúc Đường đang tiếp đãi một nhóm khách quý trong phòng khách.
Triệu Bình An đích thân đưa bức tranh Đại Thiên Hà Hí của Trương Đại Thiên cho Lư Trị Trung, sau đó lấy bức tranh Mã Đồ của Từ Bi Hồng ra.
Bùm!
Bùm bủm bùm…
Triệu Bình An há miệng, hoài nghi nhìn Trần Ninh, trong đầu cuồn cuộn sắm sét.
Cơ thể Triệu Bình mềm nhữn, mồ hôi vã ra như tắm.
Ông ta tuyệt vọng nhìn Trần Ninh, cuối cùng cũng có câu trả lời cho bao nhiêu nghỉ vấn trong lòng.
Thảo nào trước đây cục Dân sự không thể giải quyết quan hệ hôn nhân của Trần Ninh với Tống Sính Đình, chẳng trách phòng đăng ký hộ khẫu không thể hủy hồ sơ hộ khẩu của Trần Ninh.
Chẳng trách hôm nay con trai ông ta và những người khác bị quân đội bắt tại sân bay!
Hóa ra mọi chuyện đều là do Trần Ninh là thiệu soái Bắc Cảnh!
Xong rồi, phen này thì xong thật rồi.
Người của Lư Trị Trung lập tức tiến lên chào hỏi Trần Ninh, Lư: Trị Trung cười nói: “Thiếu soái đến rồi, tệ xá đúng là như được dệt hoa trên gắm!”
Những người khác cũng thi nhau kích động tiến lên chào đón Trằn Ninh!
Trần Ninh cười nói: “Xin chào lão Lư, chào các vị bằng hữu!”
Trần Ninh vừa bình tĩnh chào hỏi mọi người tại hiện trường, vừa vô ý như có ý nhìn về phía Triệu Bình bên cạnh.
Triệu Bình An đang tái mặt vì sợ hãi, toàn thân run rẫy dữ dội, bắt gặp ánh mắt của Trần Ninh khiến ông ta không thể chịu đựng được, huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa nôn ra máu.
Bụp!
Ông ta không thể đứng vững được nữa, quỳ thẳng xuống đắt.
Mồ hôi thám ướt quần áo, ông ta quỳ rạp trên mặt đất, run như .
cầy sấy.
Những người có mặt tại hiện trường đều sửng sốt, họ không hiểu tại sao Triệu Bình An, gia chủ của Triệu Phiệt lại sợ hãi – quỳ gồi trước thiếu soái!
Trần Ninh nhìn Triệu Bình An cả người run rẫy tái nhợt quỳ trên mặt đất, cười nói: “Ha ha, Triệu lão gia làm sao vậy?”
Triệu Bình An run rẫy nói: “Thiếu soái, Triệu Phiệt chúng tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn. Trước đây chúng tôi đã nhiều lần đắc tội. Xin thiếu soái mở lòng thương tha cho Triệu Phiệt chúng tôi một lần.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không phải trước đây ông muốn phá hủy hôn nhân của tôi, cưỡng ép vợ tôi xung hỉ hay sao?”
“Không phải ông vẫn luôn muốn giết tôi sao?”
“Mười phút trước ông còn buông lời đe dọa rằng tôi không thể sống mà rời khỏi Phụng Thiên.”
“Tại sao bây giờ lại bắt đầu cầu xin tôi mở lòng thương!”
Triệu Bình An bị lời này làm cho hoảng sợ, mồ hôi lạnh toát ra, ông ta tuyệt vọng quỳ xuống cầu xin sự thương xót: “Tôi sai rồi, Triệu Phiệt chúng tôi sai rồi, xin thiều soái cho tôi một cơ hội…”
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lão Lư, ông đừng quỳ ở chỗ này khóc lóc, muốn quỳ thì ra bên ngoài đi!”