Chương : Ngốc Ngay Tại Chỗ Ngay lúc này.
Trong phòng khách, dinh thự nhà họ Trần.
Điển Chử và mãnh tướng thứ nhất La Hầu đang chiến đấu hết sức nhiệt tình.
Thực lực của La Hầu không tồi, nhưng so sánh với Điển Chử, cho dù là tốc độ hay là về mặt sức mạnh, kỹ thuật đều không thể sánh bằng Điển Chử, bị Điển Chử lấn áp toàn diện.
Rắt nhanh, tư thế phòng thủ của Điển Chử ba quyền đã hạ được La Hầu, sau đó khiến lồng ng.ực của La Hầu nỗ tung.
Điển Chử tận dụng cơ hội để lao vào điểm yếu của La Hầu, khuyu tay hung hăng đánh vào phía trên lồng ng.ực của La Hàu.
Bùm!
Đồng thời tạo ra một tiếng nổ như va vào gỗ!
La Hầu lộ ra vẻ mặt đau khổ, đột ngột lui về sau mười tám bước, mới ổn định lại đuọce thân thể.
Anh ta đứng không vững, quỳ xuống đất, máu từ bên trong ào ào ra ngoài trong âm thanh nôn mửa.
Toàn bộ người như giấy vàng, rõ ràng đã bị thương.
Cái gì?
La Hầu mãnh tướng số một của nhà họ Trần, đã bị Điển Chử nhẹ nhàng đánh bại!
Trần Mục Phong mở to mắt nhìn!
Trăm người của nhà họ Trần ở hiện trường, còn có hàng trăm thuộc hạ của nhà họ Trần ở bên ngoài, mỗi người đều mở to mắt.
Trần Ninh nhếch miệng mang theo ý cười, anh đối với kết quả này không có chút bất ngờ nào cả.
Sự thực là anh biết, với thực lực của Điển Chử, giết nhà họ Trần cũng không thành ván đề gì!
Trần Ninh nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Trần Mục Phong, cười nói: “ Trần lão gia,ông hiện tại còn muốn tôi quỳ xuống không?
Trần Mục Phong thực sự tức giận, hét: “ Nhà họ Trần tinh anh, ai nguyện ý lấy mạng của hai người họ cho ta.”
Trong hàng trăm người nhà họ Trần, lập tức có không ít người sôi nổi mong muốn chiến đấu.
“Công đường nhà họ Trần, Hạ sơn hổ Nhâm Thu Ninh, mong muốn chiến đầu.”
“Hình đường nhà họ Trần, Khiếu thiên hổ Lý Kiến Duệ, mong muốn chiến đấu.”
“Môn khách nhà họ Trần, quán quân Ngũ tỉnh cách đấu Lỗ Xuân Lâm, mong muốn chiến đầu.”
Lúc đó, cao thủ trên dưới nhà họ Trần nô nức muốn chiến đấu.
Điển Chử bên cạnh Trần Ninh, thách thức nói: “ Đừng tranh giành nữa, tất cả đều xông lên đi, đừng lãng phí thời gian.”
Tinh anh nhà họ Trần nghe vậy, toàn bộ đều bị chọc tức.
“Git cht họ đi”
Lập tức có hơn chục cao thủ, tức giận lao về phía Trần Ninh và Điển Chử.
Điển Chử đương nhiên không sợ, bước lớn nghênh đón.
Chỉ nhìn thấy anh ấy nhanh nhẹn đến trước đám người hung hăng đó, ra tay nhanh như điện, không cho đối phương kịp hét lên.
Trên dưới nhà họ Trần nhìn thấy Điển Chử dũng mãnh như vậy, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sợ hãi.
Quán quân Ngũ tỉnh cách đấu Lỗ Xuân Lâm, tên này nhìn thấy Điển Chử lợi hại như vậy, liền nhanh chóng tránh sự sắc sảo của Điển Chử, tìm cơ hội, nhanh như chớp tiến về phía Trần Ninh.
Nếu đã vậy, liền chọn một quả hồng mềm, người phải chọn kẻ yếu để bắt nạt.
Hắn đánh một quyền về phía Trần Ninh, mặt mày dữ tợn cười nói: “ Tiểu tử, ngươi nằm xuống cho tai”
Trần Ninh nhìn Lỗ Xuân Lâm xem anh như quả hồng mềm, anh cười, sau đó quét một đường chân về phía đối phương.
Một đòn quét này, tạo nên cơn gió độc, chứng tỏ sức mạnh không nhỏ!
Lỗ Xuân Lâm khoảnh khắc đó mặt mày tái mét, hắn giờ mới nhận thức được, bản thân động đến không phải quả hồng mềm, mà là tắm thép cứng!
Hắn ta kêu lên một tiếng, vội vàng muốn tiếp cận cú đá giận dữ của Trần Ninh.
Bùm!
Trần Ninh đá trúng Lỗ Xuân Lâm, khiến hắn bay lên.
Àm!
Lỗ Xuân Lâm đâm phải bức tường, bức tường nứt ra, trên tường có vết máu kinh hoàng, sau đó thân thể vô lực của Lỗ Xuân Lâm từ trên tường rơi xuống.
Trần Mục Phong cùng các thuộc hạ của ông ta nhìn thấy một màn này, nhịn không được liền thở ra một hơi lạnh.
Thật là kinh dị quát Thực lực của Điển Chử đã đáng sợ, nhưng thực lực của Trần Ninh còn lợi hại hơn cả Điển Chử.
Cao thủ nhà họ Trần trước màn này của Trần Ninh, căn bản không có khả năng phản kháng.
Lòng của Trần Mục Phong tuyệt vọng, trầm xuống.
Lúc này, những người tấn công Điển Chử toàn bộ đều nằm trên đất.
Trong số những cao thủ và tinh anh của nhà họ Trần, tất cả đều đang đối mặt với vấn đề lớn, nhìn Trần Ninh và Điển Chử với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, không còn ai dám chủ động ra tay nữa.
Trần Ninh lành lạnh nhìn về phía Trần Mục Phong: “ Bây giờ, có thể nói chuyện rồi đúng không?”
Sắc mặt của Trần Mục Phong càng ngày càng trắng, ông ta giận giữ nhìn Trần Ninh, hết lên với sự tức giận: “ Ngươi đắc tội với nhà họ Trần chúng ta, ngươi cho rằng, ngươi còn thể có ngày tốt đẹp sao?”
“Toàn bộ nhà họ Trần nghe lệnh của ta, tất cả xông lên, giết hai người bọn họ.”
Lập tức, hơn chục người bề tôi trong nhà, còn có hàng trăm tinh anh, đều hừng hực rút vũ khí, chuẩn bị một cuộc bao vây Trần Ninh và Điển Chử.
Nhưng đúng lúc này, vợ của Tràn Mục Phong Lý Như Phụng vội vã xuất hiện, bà ấy cầm lấy điện thoại di động, hét lớn: “ Lão gia dừng tay.”
Vẻ mặt Trần Mục Phong trầm xuống: “ Ta không phải đã nói rồi sao, các người không được để bà chủ đến phòng khách cơ mà?”
Lý Như Phụng nhanh chân bước đến trước Trần Mục Phong, hoảng loạn nói: “Lão gia, là chú ba gọi điện tới.”
Trần Mục Phong nghe vậy nhịn không được kinh ngạc nói: Lão tam, chú ba tỉnh rồi sao?”
Lý Như Phụng gật đầu: “ Đúng vậy, chú ba nói đừng tức giận, bảo ông nhanh chóng nghe điện, không thì nhà họ Trần chúng ta sẽ kết thúc hoàn toàn.”
Trần Mục Phong nghe vậy khuôn mặt càng thêm trắng, ông ta nghe điện, trầm giọng nói: “ Alo”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh yếu ớt của Trần Công Cần: “ Alo, anh cả”
Trần Mục Phong: “ Anh đây, lão tam chú tỉnh lại thực sự là quá tốt rồi.”
“Chú yên tâm dưỡng bệnh, anh sẽ báo thù cho chú.”
“ Tên Trần Ninh đó hôm nay chủ động chạy đến nhà họ Trần chúng ta, hắn ta hiện tại đã bị nhà họ chúng ta bao vây nghiêm ngặt, hắn ta mọc thêm cánh cũng không thể bay được.”
Trần Công Cần nghe thấy lời này, trái tim đều muốn tràn lên cổ họng lên mắt, run người nói: “Anh cả, ngàn vạn đừng vô lễ với Trần Ninh, nếu không nhà họ Trần chúng ta dsx bị nuốt sạch.”
Trần Mục Phong nghe vậy cau mày, không hài lòng nói: “
Lão tam sao chú lại nói những lời như thế, tên tiểu tử Trần Ninh đó ức hiếp người nhà họ Trần chúng ta quá đáng, không git cht hắn ta, mặt mũi của nhà họ Trần chúng ta để vào đâu!”
Trần Công Cần lo lắng nói: “ Chao ôi, anh cả, đắc tội với Trần Ninh, nhà họ Trần chúng ta đều bị diệt sạch, cũng đừng nhắc đến chuyện mặt mũil”
Trần Mục Phong kinh ngạc!
Ông ta hoài nghỉ hỏi: “ Lão tam, chú nói cho biết, tên Trần Ninh kia rốt cuộc có thân phận gì, sao chú lại sợ hắn đến như vậy?”
Trần Công Cần nói với giọng phức tạp: “ Trần Ninh là thiều soái Bắc Cảnh, chiến thần của Trung Quốc, tổng chỉ huy vạn tướng sĩ ở biên giới phía Bắc!”
Àm!
Trần Mục Phong nghe thấy lời này của Trần Công Cần cứ như sét đánh ngang tai, khiến Trần Mục Phong ngốc luôn ngay tại chỗ.
Thiếu soái!
Chiến thần!
Tổng chỉ huy quân biên giới phía Bắc!
Trời ơi, người đã đắc tội với ông ta lại là loại nhân vật hô mưa gọi gió như vậy!
Trần Mục Phong nghĩ rằng ông ta muốn âm mưu tài sản của thiếu soái, muốn âm mưu giết thiếu soái, khoảnh khắc ấy áp lực trong ông ta đè nặng, suýt nữa thì nôn máu ngay tại đó.
Trong điện thoại, tiếng của Trần Công Cẩn vẫn còn truyền tới: “ Anh cả, các người lần này sai rồi, hoàn toàn sai lầm, bây giờ con đường sống duy nhất là xin thiếu soái tha mạng, anh ngàn vạn lần đừng vô lễ với thiếu soái…”
Trần Mục Phong ngắt điện thoại, ông ta nhìn về phía Trần Ninh, đã không tiếng oai phong kêu gọi giết người như lúc trước, thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy kinh sợ, toàn thân run rẫy không kìm được, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán.
Ông ta nhanh chóng đi đến chỗ Trần Ninh, sau đó nghe thấy tiếng bụp quỳ xuống dưới đất, run rẩy: “ Thiếu soái, tôi sai rồi, cầu xin cậu xem xét chúng ta đều nhà người nhà họ Trần, năm trăm năm trước đều là người cùng một nhà, tha cho nhà họ Trần một con đường sống được không!”