Chương : Trừng Phạt Nho Nhỏ.
Người đàn ông râu quai nón và vài đồng bọn của ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Ninh cùng Điển Chử với sắc mặt không máy tốt đẹp, có chút lo lắng Trần Ninh hai người bọn họ sẽ xen vào chuyện này.
Lúc này, bọn họ nghe thấy Trần Ninh nói anh chỉ là một người qua đường.
Bọn họ liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Người đàn ông râu quai nón đắc ý nói với Trần Ninh: “Nhóc con, coi như cậu thức thời, không dám xen vào chuyện của Hoa Đầu Báo này.”
Hoa Đầu Báo nói xong liền ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ của mình: “Đưa ả tiện nhân Lý Vũ Đồng này lên xe. Cô ta đã hại anh em chúng ta mất hơn mười triệu. Đêm nay chúng ta phải chơi cô ta đến hỏng!”
Vài thuộc hạ của ông ta nghe xong đều nở nụ cười hèn hạ, nhếch mép vây xung quanh Lý Vũ Đồng, có gắng kéo cô vào xe muốn đưa đi.
Lý Vũ Đồng sợ đến mức hét lên.
Trần Ninh lúc này mới nhẹ giọng nói: “Đủ rồi!”
Hoa Đầu Báo và một số thuộc hạ của ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Trần Ninh: “Nhóc con, cậu đang giở trò gì vậy?”
Trần Ninh cũng không thèm nhìn Hoa Đầu Báo, chỉ cười nhẹ với Lý Vũ Đồng: “Tôi có thể giúp cô thoát khỏi những tên này, nhưng cô phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”
Sắc mặt Lý Vũ Đồng vô cùng khó coi, Trần Ninh muốn cô hứa hẹn điều kiện gì, sẽ không phải là một yêu cầu quá đáng chứ?
Nhưng hiện tại cô đang ở trong tình thế nên không thể từ chối, cắn răng nói: “Được, tôi đáp ứng, anh mau giúp tôi thoát khỏi bọn họ.
Hoa Đầu Báo cả giận nói: “Tên nhóc này, dám quản chuyện bao đồng của chúng tao, có tin máu mày sẽ bắn đầy đắt không?”
Trần Ninh cười nói: “Điển Chử!”
“Vâng!”
Điển Chử vạm vỡ theo tiếng đáp mà bước ra, bước nhanh về phía Hoa Đầu Báo.
Bọn Hoa Đầu Báo nhìn nhau, rút dao ra, ác ý cười nghênh đón Điển Chử, trong miệng hẳn học nói: “Tên to xác ngớ ngắn, chuẩn bị nằm xuống đi!”
Bịch bịch bịch…
Hoa Đầu Báo cùng vài tên kia còn chưa kịp phản ứng, tất cả đã bị Điển Chử một hất đánh bay, rụng rơi như lá thu.
Vài tên ngã trên mặt đắt, tất cả đều bị gãy xương ở nhiều chỗ, ngã lăn ra đất rn rỉ.
Lý Vũ Đồng nhìn Trần Ninh đang vô tư hút thuốc, lại nhìn Điển Chử dáng người lực lưỡng mạnh mẽ, trong lòng có chút kinh ngạc.
Lý Vũ Đồng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, sau đó cảnh sát lập tức đã ập đến bắt giữ Hoa Đầu Báo.
Lý Vũ Đồng nhân lúc có các sĩ quan cảnh sát ở đây, cô tự tin hỏi Trần Ninh trước mặt vài cảnh sát: “Nói đi, điều kiện của anh là gì, anh muốn tôi trả ơn như thế nào?”
Không ai trong số các cảnh sát biết Trần Ninh, nhưng họ đều biết Lý Vũ Đồng, nữ phóng viên xinh đẹp của đài truyền hình địa phương.
Lúc này, tất cả đều nhìn Trần Ninh một cách ghen tị, bọn họ cũng tò mò không biết Trần Ninh sẽ đưa ra những điều kiện gì cho Lý Vũ Đồng?
Mời Lý Vũ Đồng đi ăn tối sao?
Xem phim sao?
Thậm chí quá đáng hơn chút nữa, là để Lý Vũ Đồng làm bạn gái một ngày?
Bản thân Lý Vũ Đồng cũng lo lắng không thôi, sợ rằng Trần Ninh sẽ đưa ra bắt kỳ yêu cầu vô lý nào.
Bây giờ cô chỉ hy vọng rằng một ít cảnh sát ở hiện trường có thể phát huy tác dụng răn đe, không nên để Trần Ninh yêu cầu quá đáng.
“Tôi muốn cô làm gì?”
Trần Ninh cười nói, nhìn trái nhìn phải, chợt nhận ra một tắm biển bên đường ghi: Giảng văn Nói một cách dễ hiểu, đó là hãy làm một công dân văn minh.
Trần Ninh hai mắt sáng lên, anh gỡ xuống tắm biển nhỏ treo trên sách xuống, đưa cho Lý Vũ Đồng.
Anh cười nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản. Trong giờ tới, bất kể thế nào cô đều phải mang tấm biển này đeo ở nơi mà người khác có thể nhìn tháy.”
Cái gì?
Vài nhân viên cảnh sát đều ngốc ra!
Lý Vũ Đồng cũng hoàn toàn sững sò!
Điển Chử cúi đầu cười đến nghẹt thở, lời nói thô t.ục của Lý Vũ Đồng với Thiếu soái ở quầy hàng ăn rõ ràng đã khiến Thiếu soái rất không vui, nên bây giờ mới cố ý trêu chọc và trừng phạt cô!
Đương nhiên Lý Vũ Đồng biết Trần Ninh đang trừng phạt cô vì những lời nói thô lỗ của mình ở quầy hàng ăn.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, trong lòng hận Trần Ninh tới mức muốn nghiên răng.
Cô xinh đẹp và được chăm chút như một viên ngọc từ khi còn nhỏ.
Cả học tập và công việc đều là nữ thần như mặt trăng được bao quanh bởi các vì sao vậy. Người đàn ông nào lại không tâng bốc cô?
Trần Ninh này thì ngược lại, anh không cho cô chút mặt mũi nào!
Trần Ninh nhìn Lý Vũ Đồng đỏ bừng mặt, cười nói: “Sao vậy, không muốn giữ lời hứa, vậy thì quên đi, dù sao cô chơi xấu cũng đã nằm trong dự liệu của tôi.”
Nghe xong Lý Vũ Đồng càng không vuil Cái gì mà dự liệu được cô sẽ chơi xấu chứ? Cô là loại người nói không giữ lời sao?
Cô giật lấy nhãn hiệu trên tay anh, giận dữ nói: “Đeo biển hiệu này trong trong giờ thì đeo, cũng coi như tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi với anh lúc đó.”
“Nhưng đừng anh đừng có tự đắc, nhìn thoáng qua cũng biết anh là loại công tử có vệ sĩ rồi. Sau này nều tôi nắm trong tay nhược điểm của anh thì anh hãy xem chừng đầy!”
Sau đó, cô cầm lấy biển hiệu, tức giận treo lên chiếc Volkswagen Beetle của mình rồi xấu hỗ rời đi.
Trần Ninh và Điển Chử cười với nhau, chào tạm biệt một số cảnh sát ở hiện trường rồi lên xe rời khỏi.
Sau khi Lý Vũ Đồng về nhà, cô đặt tắm biển tuyên truyền văn minh trên bàn cà phê, càng nhìn càng thấy tức giận, Trần Ninh thật sự rất đáng ghét.
Ngày hôm sau, cô xin nghỉ phép, không đi làm cũng không đi chơi.
Cô trốn ở nhà, tra cứu thông tin về thân phận của Trần Ninh.
Dù quan hệ của cô rất rộng nhưng lại tìm được rất ít thông tin về Trần Ninh.
Thông tin danh tính của Trần Ninh trên Internet được bộ an ninh quốc gia xóa theo thời gian, do đó có rất ít thông tin có thể tìm thấy trên mạng về anh.
Vì vậy, Lý Vũ Đồng đã tìm kiếm rất lâu, chỉ biết được rằng Trần Ninh là một quân nhân đã xuất ngũ và là chồng của Tống Sính Đình, nữ thần kinh doanh của thành phố Trung Hải.
Hiện Trần Ninh không có việc làm, sống tại nhà của Tống Sinh Đình.
Có thể nói Trần Ninh là con rễ, hoặc Tràn Ninh chính là một kẻ ăn bám.
Lý Vũ Đồng từng là bạn cùng lớp với Tống Sính Đình hồi tiểu học, cách đây không lâu, đải truyền hình đã phỏng vấn Tống Sính Đình và cô chính là người chịu trách nhiệm phỏng vấn Tống Sinh Đình.
Mặc dù cô và Tống Sính Đình không phải là bạn thân, nhưng họ cũng là bạn bè.
Cô biết Trần Ninh là chồng của Tống Sính Đình, sau đó còn biết Trần Ninh là một kẻ ăn bám, cô lập tức nhịn không được cảm tháy bắt bình thay cho Tống Sính Đình.
Cô tức giận nói: “Hóa ra Trần Ninh chính là kẻ say rượu rồi phát sinh quan hệ với Tống Sính Đình vài năm trước. Tên này đã hại Tống Sinh Đình thảm như vậy, bây giờ còn có mặt mũi tới nhận hai mẹ con cô ấy, còn có mặt mũi mà ăn bám Tống Sính Đình, đúng là không biết xáu hổ mà.”
Buổi chiều, cô rốt cuộc cũng định ra ngoài, đến tập đoàn Ninh Đại để gặp Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình cũng có chút bắt ngờ vì Lý Vũ Đồng đến thăm, liền bảo cho thư ký mang trà tới, cô cười hỏi: “Phóng viên Lý, sao cậu lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm tớ!”
Lý Vũ Đồng ngồi xuống, lập tức bát quái hỏi: “Sính Đình, chồng cậu là Trần Ninh, có phải là tên khốn say rượu đã hại cậu hồi đó không?”
Tống Sính Đình sửng sốt khi nghe cô nói xong, sau đó liền nở nụ cười: “Đó là chuyện trước đây, kỳ thật anh ấy không tệ, chẳng qua là duyên phận mà thôi.”
Lí Vũ Đồng không khỏi mắng: “Anh ta còn không tệ sao!
Chính xác là đồ cặn bã ấy chứ, lúc đầu bắt nạt cậu như vậy, giờ biết cậu kiếm được tiền lại tới dựa dẫm vào cậu.
Anh ta chẳng phải là một kẻ ăn bám hay sao?”
“Sính Đình cậu ưu tú như vậy, đừng ở cùng một chỗ với tên khốn này nữa, có thể ly hôn với anh ta mà.”
Tống Sính Đình nghe vậy, sắc mặt lập tức cấp biến, cô vội vàng muốn bênh vực Trần Ninh.
Mà Trần Ninh lúc này đã mở cửa đi vào, đồng thời còn lạnh lùng nói: “Cô cái người này bị làm sao vậy. Chưa từng nghe nói dù có phải phá mười cái miều cũng không nên phá một cuộc hôn nhân sao?”
Trần Ninh nhìn Lí Vũ Đồng, bất mãn nói: “Còn có bảng hiệu của cô đâu!”
“Ở đây này!”
Lý Vũ Đồng yếu ớt lấy ra tắm biển ghi “Hãy nói ngôn ngữ văn minh và là một công dân văn minh” từ trong túi xách của mình!
Trần Ninh khit mũi: “Đã có biển hiệu rồi thì nên cẩn thận mà treo vào, còn có phải tuân theo những lời trên biển hiệu, không được nói nhảm, phải làm người văn minh!”
Lí Vũ Đồng rất tức giận: “Anh!”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Cô vẫn còn có chuyện gì à?
Không có gì thì tôi còn có chuyện muốn nói với vợ tôi.”
Trần Ninh đang đuổi khách!
Lý Vũ Đồng oán hận trừng mắt nhìn Trần Ninh, nói với Tống Sinh Đình lần sau sẽ đến thăm, rồi tức giận bỏ đi.
Tống Sinh Đình tò mò hỏi: “Trần Ninh, hai người quen nhau sao?”
Trần Ninh cũng không giấu giếm, nói cho cô biết đêm qua anh đã gặp Lý Vũ Đồng như thế nào.
Tống Sinh Đình nghe xong, vừa tức vừa buồn cười: “Anh trêu chọc cô ấy như vậy, thảo nào cô ấy hận anh tới vậy.”
Trần Ninh cười nói: “Anh chỉ đang dạy cô ấy văn minh trong lời ăn tiếng nói một chút, làm người cũng nên sống văn minh chút mà thôi.”
Lý Vũ Đồng đi ra khỏi tập đoàn Ninh Đại, vừa quay trở lại xe thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một người bạn.
“Người đẹp Lý, tin tức ngàn cân liên quan đến Trần Ninh mà cô muốn tra đây.”
Lí Vũ Đồng lập tức có hứng thú: “Tin tức gì?”
Người bạn trên điện thoại hưng phần nói: “Nghe nói Trần Ninh đắc tội Vương phiệt đứng đầu Bát đại thế phiệt, chủ nhân của Vương phiệt là Vương Song, đã triệu tập các cao thủ cùng đệ tử trong gia tộc, tập hợp ở Trung Hải, muốn tính số với Trần Ninh.”
Nghe vậy hai mắt Lý Vũ Đồng lập tức sáng lên, cô phấn khởi nói: “Vậy thì tôi phải điều tra thật kĩ những ân oán giữa Vương triệt và Trần Ninh, để đảm bảo có thể phát hiện ra đâu là tin tức tốt nhất, đào sâu ra mặt tối của xã hội, phê phán những hiện tượng đen tối của xã hội, đây vốn là sở trường của tôi!”
Lúc này Lý Vũ Đồng đang rất sung sức, cô không ngờ rằng quyết định của mình sẽ trực tiếp đưa bản thân vào tình thế vạn kiếp bất phục…