Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Lão Thái Quân Nhà Họ Lý
Khách sạn Đông Phương Minh Châu, trong nhà hàng.
Trương Triều Thành vừa rời đi, Trần Ninh cùng đám người ông Đường tiếp tục ăn tối.
Ngoài cửa lại có thêm một trận náo động, sau đó mọi người nhìn thấy Lý Tàng Phong cùng rất đông người của anh ta đi vào, Lý Tàng Phong còn chưa đến gần, giọng nói đã truyền đến trước: “Bảo Trần Ninh không biết xấu hổ cút ra đây gặp tôi!”
Điển Chử mang Bát Hỗ Vệ chặn đường của Lý Tàng Phong.
Điển Chử trầm giọng nói: “Cậu chủ chúng tôi đang dùng bữa, các người không được vào quáy rây.”
Nghe vậy Lý Tàng Phong cười lạnh: “Haha, tôi tới đây, Trần Ninh còn dám ngồi ăn?”
“Bảo anh ta cút ra đây quỳ xuống nghênh đón tôi!”
Điển Chử và Bát Hổ Vệ nghe vậy đều lộ ra vẻ tức giận, định động thủ với đám người Lý Tàng Phong.
Nhưng vào lúc này, Trần Ninh đã mang theo Tống Sính Đình, Tần Triều Ca, và đám người ông Đường đến.
Trần Ninh nhìn đám người Lý Tàng Phong, lãnh đạm nói: “Lại là anh!”
“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi à, tôi sẽ không đổi họ, cũng sẽ không dựa vào nhà họ Lý ở Bắc Kinh các người, anh còn chạy tới đây làm gì?”
Lý Tàng Phong cười lạnh: “Trần Ninh, anh thật không biết xấu hổ!”
Trần Ninh hơi nhíu mày: “Anh có ý gì?”
Lý Tàng Phong chế nhạo nói: “Miệng nói không muốn đổi họ, không muốn dựa vào nhà họ Lý chúng tôi. Nhưng anh lại cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa nhà họ Lý ở Bắc Kinh ra doạ Trương Triều Thành, khiến Trương Triều Thành sợ hãi đến mức quỳ xuống xin tha.”
“Anh nói xem, anh không biết xáu hỗ hả?”
Trần Ninh tức giận nói: “Ai nói với anh là Trương Triều Thành đến xin lỗi tôi là vì nhà họ Lý các người, nhà họ Lý các người da mặt dày thật đấy.”
Lý Tàng Phong tức giận nói: “Mẹ kiếp, anh dám làm không dám nhận!”
“Nếu không phải anh dựa vào danh nghĩa nhà họ Lý ở Bắc Kinh chúng tôi ở để trấn áp Trương Triều Thành, làm sao.
ông ta có thể sợ hãi đến mức xin lỗi anh?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi Trần Ninh làm việc, không cần giải thích với anh.”
Cái gì?
Nghe vậy Lý Tàng Phong mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn Trần Ninh.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt anh ta.
Anh ta không khỏi chế nhạo, lớn tiếng quát: “Tà Phật!”
Ngay lập tức, một nhà sư cao to vạm vỡ xuất hiện bên cạnh Lý Tàng Phong.
Vị nhà sư này phi thường mạnh mẽ, mặc quần áo tu sĩ, mặt phải ôn hòa, nhưng mặt trái lại có một vết bớt màu đen rất lớn, trông rất đáng sợ.
Đôi mắt anh ta sáng lên một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Anh ta là cao thủ nhà họ Lý nuôi dưỡng, Tà Phật.
Tà Phật chắp tay, chậm rãi nói: “Cậu chủ, dặn dò gì ạ?”
Lý Tàng Phong chỉ vào Trần Ninh: “Tôi thấy anh ta không vừa mắt, càng không thích anh ta đứng nói chuyện với tôi.
Tôi muốn anh giúp anh ta, để anh ta quỳ gối nói chuyện với tôi.”
Tà Phật nhéch mép: “Đã hiểu!”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng của anh ta lóe lên xuất hiện trước mặt Trần Ninh.
Tốc độ rất nhanh!
Mọi người tại hiện trường đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!
Tà Phật kiêu ngạo đặt một tay lên bả vai Trần Ninh, cười nói: “Nhóc con, cậu chủ nhà chúng tôi bảo cậu quỳ xuống.”
Anh ta nói xong, trên tay tăng thêm lực muôn đem Trân Ninh quỳ xuống.
Nhưng!
Điều khiến anh ta ngạc nhiên là anh ta đã sử dụng % sức mạnh của mình nhưng Trần Ninh vẫn không nhúc nhích.
Chuyện này là sao!
Theo lý mà nói, cho dù là trâu, cũng phải bị anh ta trực tiếp đ xuống đất.
Sao Tràn Ninh không di chuyển chút nào?
Vẻ mặt tự mãn trên khuôn mặt của Tà Phật không còn nữa, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên.
Tay phải của anh ta đè lên bả vai của Trần Ninh, đột nhiên xuất lực, dùng hết sức, nói nhỏ: “Nhóc con, tôi bảo cậu quỳ xuống!”
Mặt và cổ Tà Phật đỏ bừng, trên cánh tay nổi lên gân xanh. Anh ta tự tin sức mạnh này có thể đủ để làm nứt đá.
Nhưng điều khiến anh ta bị sốc là!
Trần Ninh như núi, vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Đôi mắt của anh ta bắt giác mở to, lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng cuồn cuộn sắm sét, trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ: làm sao có thể?
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Tà Phật, giống như nhìn chú hề đang nhảy nhót, lãnh đạm nói: “Làm loạn đủ chưa?”
Làm loạn?
Tà Phật nghe vậy liền sững sờ!
Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn, Trần Ninh đã nhanh như chớp một cước đá văng anh ta ra.
Phanh!
Trần Ninh đá Tà Phật văng ra ngã trên sàn!
Nhưng sức mạnh ở chân anh đột nhiên khôi phục, khiến cho thân thể của Tà Phật hoàn toàn chịu lực của cái chân này, cũng không có bay ra ngoài.
Mà nó cong lại một cách kỳ lạ giống như một con tôm, dính vào chân phải đang giơ cao của Trần Ninh.
Lý Tàng Phong sững sò!
Đám thuộc hạ của Lý Tàng Phong cũng sững sờ!
Còn có hàng trăm khán giả tại hiện trường, tất cả đều chết lặng!
Đột nhiên Trần Ninh thu chân lại, phanh một tiếng Tà Phật mới ngã xuống sàn, xương cốt gãy nhiều, nội tạng cũng chấn động, anh ta đang hấp hồi.
Trần Ninh đá Tà Phật bị thương nặng, Lý Tàng Phong chưa kịp hoàn hồn khỏi chấn động, anh đã đi tới trước mặt Lý Tàng Phong, lạnh lùng n lông như anh, tôi không thích sự tự phụ của anh. Quỳ xuống!”
Trần Ninh nói xong liền đá vào đầu gói Lý Tàng Phong.
Lý Tàng Phong cảm thấy đầu gối đau nhói, không thể đứng vững, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Lý Tàng Phong nghiêm mặt: “Trần Ninh, anh dám đối xử với tôi như vậy, tôi muốn cậu phải chết…”
Lý Tàng Phong chưa kịp nói xong, Trần Ninh đã giơ tay tát mạnh vào mặt Lý Tàng Phong.
Má của Lý Tàng Phong sưng tây khóe miệng chảy máu.
Lý Tàng Phong ngẳng đầu bắt gặp ánh mắt sắc bén của Trần Ninh anh ta rùng mình, sợ hãi không dám mắng nữa.
“Cậu chủ!”
“Bỏ cậu chủ của chúng tôi ra!
Nhóm thuộc hạ nhà họ Lý tức giận xông lên.
Nhưng bon họ còn chưa kịp đến gần Trần Ninh thì đã bị Điển Chử và Bát Hỗ Vệ chặn lại.
Bang bang bang!
Thanh tẩy nhà họ Lý!
Không chỉ Lý Tàng Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay cả Tống Sính Đình, Tần Triều Ca và những người khác cũng không khỏi há hốc mồm.
Nhà họ Lý ở Bắc Kinh có địa vị hiển hách, có tầm ảnh hưởng khôn lường khắp Trung Quốc.
Vậy mà Trần Ninh lại nói nều anh không vui, anh sẽ thanh tẩy nhà họ Lý ở Bắc Kinh!
Chuyện này quá điên rồ rồi!
Lý Tàng Phong căm ghét nhìn Trần Ninh, nghiến răng nghiền lợi nói: “Tôi nhất định sẽ nói lại với lão thái quân nhà chúng tôi những gì mà anh đã nói.”
“Đến lúc đó lão thái quân tức giận, đến lúc xảy ra hậu quả nghiêm trọng, tôi hi vọng anh vẫn có thể điên cuồng như bây giờ, chứ đừng run sợ.”
Trần Ninh nhẹ nhàng nói: “Anh có thể cút được rồi.”
Lý Tàng Phong đưa đám thuộc hạ bị thương của mình nhanh chóng rời đi.
Bắc Kinh, nhà họ Lý.
Một bà lão tóc bạc phơ, tay chống gậy ngồi trên ghé cao trong phòng khách.
Trước mặt bà ta, có rất đông con trai, con cháu và những người thân khác đang đứng.
Ngoài ra, còn có rất nhiều thuộc hạ, đều chống tay xuống, chờ bà ta nói.
Bà ta hỏi: “Trần Ninh con trai của Tú Ninh, thật sự ngu dốt như vậy. Không chỉ làm bị thương Tàng Phong, còn nói nếu chúng ta tìm cậu ta gây phiền phức, cậu ta sẽ phá hủy nhà họ Lý chúng ta?”
Ba của Lý Tàng Phong, con trai cả của lão thái quân Lý Hoài Bình nói: “Mẹ, đây là Tàng Phong đích thân gọi điện nói với con, tuyệt đối không phải là giả.”
Lão thái quân im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Chuyện này có thể là do Tàng Phong xử lý không tốt, gây ra hiểu lầm, cho nên mới làm chuyện này rối tung lên.”
“Hoài Bình!”
Lý Hoài Bình vội vàng nói: “Có con!”
Lão thái quân ra lệnh: “Con đích thân đưa người đến thành phố Thượng Hàng một chuyền, bảo Trần Ninh đổi sang họ của mẹ cậu ta, dựa vào nhà họ Lý chúng ta. Đây là cơ hội tốt trong đời mà cậu ta nằm mơ cũng khó có được.”
“Nếu cậu ta đồng ý, nhà họ Lý chúng ta sẽ cho tập đoàn Ninh Đại của cậu ta một ít tài nguyên, tập đoàn Ninh Đại của cậu ta có thể trở thành công ty dược phẩm hàng đầu ở Trung Quốc, có thể tiết kiệm cho cậu ta ít nhất năm tài nguyên.”
“Tuy nhiên, đổi lại là con gái của cậu ta phải thay thế nhà họ Lý chúng ta đến châu Phi làm con tin.”
Lý Hoài Bình nói: “Vâng!”