Chương : Thằng Nhóc Này Chán Sóng À?
Đám người bà cụ Lý gia hoàn toàn trời trồng!
Bọn họ có mười máy tắm thiệp mời còn không thể vào được, Lý Tàng Phong còn suýt bị ăn đạn.
Tại sao đám người Trần Ninh còn không có nổi một tám thiệp mời mà cũng có thể tùy tiện đi vào?
Thậm chí, những người lính vác súng trên vai, đạn lên nòng ở đây còn nghiêm túc chào Trần Ninh, rốt cuộc thế này là sao?
Tất cả mọi người của Lý gia đều chắn động!
Lập tức họ nổi lên một cảm giác không phục vô cùng, muốn đích thân lý luận với thiếu tá chịu trách nhiệm kiểm tra thân phận ở hiện trường.
Nhưng thiếu tá lại lạnh lùng cảnh cáo bọn họ đừng gây chuyện, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Mọi người của Lý gia vừa cả kinh vừa giận dữ nhưng lại không dám nói gì.
Đêm nay là buổi tiệc sinh nhật của bà Vương, chiến thần của Hoa Hạ cũng sẽ đích thân tham gia, còn những vị khách có có thể đến tham gia buổi tiệc thì đều là những kẻ quyền quý nhất thủ đô, nơi này thật sự không phải nơi mà Lý gia có thể giương oai.
Đúng lúc này, một chiếc xe Hồng Kỳ cách đó không xa được mười máy chiếc xe màu đen hộ tống vào.
Hóa ra bà Vương đã lặng lẽ đến!
Vương Uẩn ngồi trên ghế sau xe Hồng Kỳ, hơi hơi nhíu mày nhìn đám người của Lý gia ở cửa khách sạn, thản nhiên hỏi: “Những người đó làm gì vậy, sao lại chặn cửa, không vào không được?”
Một cận vệ vội vàng nói: “Tôi hỏi thử xem.”
Rất nhanh cận vệ đã lấy điện thoại để gọi đi rồi nói với Vương Uẩn: “Báo cáo bà, đám người kia đến từ gia tộc hạng ba, Lý gia, bà cụ kia có quan hệ huyết thống với thiếu soái, là bà ngoại của thiếu soái.”
“Điền Vệ Long không biết thiếu soái có mâu thuẫn nghiêm trọng với Lý gia nên đã đưa nhằm mười lăm tắm thiệp mời vốn cho thiếu soái đến Lý gia.”
“Sau đó anh ta phát hiện sai lầm, tướng quân Điền ra lệnh mười lăm tấm thiệp của Lý gia không còn giá trị.”
“Những người này của Lý gia đến, nhưng vì thư mời không còn giá trị, không thể đến buổi tiệc nhưng lại ăn vạ không chịu đi.”
Vương Uẫn nói: “Thì ra là thế!”
“Nếu những người này đã có mâu thuẫn với Trần Ninh, vốn tôi cũng không cần phải phản ứng với bọn họ.”
“Nhưng đêm nay là buỏi tiệc sinh nhật tôi, hơn nữa lúc tướng quân Điền làm việc đưa thiệp mời cũng có sai sót, nên những người của Lý gia này mới chặn cửa một cách khó coi như thế.”
“Anh đến nói với người gác cửa, có thể đưa năm người thích hợp của Lý gia đi vào, cũng dễ Lý gia không gây sự nữa.”
Cận vệ lập tức nói: “Vâng, thưa bài!”
Mọi người của Lý gia đang chuẩn bị ủ rũ bỏ đi kìa!
Không ngờ vệ sĩ của bà Vương lại đến tới giao việc cho người gác cửa, có thể cho năm người của Lý gia đi vào tham gia buổi tiệc.
Thiếu tá đứng trong một đám chiến sĩ ở cửa trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Mấy người của Lý gia vừa mừng vừa sợ, cùng lúc quay đầu lại nhìn về phía cách đó không xa, bọn họ mới phát hiện hóa ra đệ nhất phu nhân Vương Uẫn đã đến rồi.
Bọn họ đều tỏ vẻ bất ngờ, đồng loạt khom người chào hỏi với Vương Uần trong chiếc Hồng Kỳ ở nơi xa.
Bà cụ càng mừng rỡ như điên, kích động nói: “Tôi biết ngay thiệp mời không sai, bà Vương tự mình làm chứng cho chúng tôi, tuy rằng chỉ giữ lại năm tắm thiệp của Lý gia chúng tôi, nhưng cũng nhiều hơn các nhà giàu ở thủ đô!”
“Ha ha, chắc chắn là Lý gia chúng ta sinh ra rồng vàng, nếu không bà Vương sẽ không quan tâm chúng ta như thết”
Bà cụ mang theo hai đứa con trai Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng hai cái nhi tử, còn có hai đứa cháu nội Lý Tàng Phong và Lý Tàng Chuyết, đắc ý đi vào.
Còn những người khác của Lý gia chỉ có thể chờ bên ngoài.
Mấy người bà cụ Lý gia đến hiện trường buổi tiệc vàng xanh rực rỡ, nơi này có thể cho phép hơn một ngàn người tụ hội cùng lúc, hiện trường được sắp xếp thành kiểu buổi tiệc, có dàn nhạc hàng đầu đang chơi bản nhạc êm dịu.
Trên bàn dài bày các món ngon đẳng cấp như trứng cá muối, gan ngỗng!
Đâu đâu cũng có những cây champagne xinh đẹp!
Một đám nhân viên tạp vụ trẻ tuổi cầm khay qua lại, trên khay đặt các loại đồ uống như champagne và rượu vang đỏ, cho phép các vị tùy ý lầy dùng.
Hiện trường càng có rất nhiều khách khứa, nam mặc tây trang đi giày da, nữ mặc váy dài lay động, đều là các nhà quyền quý bậc nhất thủ đô hoặc con nhà giàu, thân phận địa vị của từng người cùng có thể hạ gục Lý gia trong .
nháy mắt.
Đám người bà cụ vừa kích động vừa đánh giá khắp nơi, .
muốn tìm ra bóng dáng của Trần Ninh.
Bọn họ vô cùng nôn nóng muốn khoe với Trần Ninh rằng Lý gia bọn họ vẫn vào tiệc được, hơn nữa còn do bà Vương tự mình lên tiếng cho phép kìa!
Đáng tiếc, bọn họ tìm cả buổi mà vẫn cũng không thấy bóng dáng Trần Ninh.
Bọn họ căn bản không biết, lúc này Trần Ninh đã ôm con gái, dẫn các thuộc hạ đi vào phòng VIP, gặp mặt với Vương Uần trước tiên.
Lúc này!
Trong phòng VIP, Trần Ninh đang cười nói với con gái: “Đây là dì của ba, con nên gọi là bà dì!”
Tống Thanh Thanh giương đôi mắt to, tò mò nhìn bà Vương mặc sườn xám với khí chất ung dung nhã nhặn trước mắt, cô bé không ngừng lắc đầu, từ chối: “Không không không, con không gọi…”
Trần Ninh khẽ nhíu mày: “Sao lại không gọi, sao con lại không có lễ phép như vậy?”
Tống Thanh Thanh nói năng hùng hồn: “Bà dì nghe có vẻ rất già, nhưng dì trước mắt này rất trẻ rất đẹp nha, không già chút nào hết, cho nên con cảm thấy không thể gọi là bà dì!”
Trần Ninh nghe vậy thì ngơ ngắn!
Mọi người trong phòng thì buồn cười, ai cũng bật cười.
Vương Uẩn còn giơ tay bế Tống Thanh Thanh, thích thú .
nói: “Trần Ninh, con gái cháu trắng trẻo bụ bẫm, thông minh lanh lợi, ngây thơ hồn nhiên, dì thích lắm, nếu không dì nhận con bé làm cháu gái nhé!”
Trần Ninh bật cười: “E rằng việc này không thích hợp, hơn nữa cân phải được chủ tịch nước đông ý mới được!
Vương Uẫn lại nói: “Ông ấy cũng sẽ đồng ý thôi, chuyện này quyết định như vậy đi!”
Vương Uẩn nói rồi lấy ra một miếng ngọc bội mang lên cho Tống Thanh Thanh, cười tủm tỉm nói: “Vật quý cho cháu gái, đây là quà lễ gặp mặt mà bà cho cháu, gọi bà đi.”
Tống Thanh Thanh không dám gọi mà nhìn về phía Trần Ninh theo bản năng.
Trần Ninh gật đầu, cô bé mới ngoan ngoãn gọi: “Bà ạI”
Vương Uẫn có con trai, nhưng con trai còn không muốn kết hôn, còn không có cháu nội, bởi vậy nên khi nghe câu gọi bà của Tống Thanh Thanh, bà không kìm được mà hớn hở.
Lúc này, một nữ cận vệ bước đến, cung kính đưa điện thoại của Vương Uần di lên, nhỏ giọng nói: “Thưa bà, ngài chủ tịch nước gọi điện thoại từ bên kia đại dương.”
“Gần đây ông ấy đang làm phỏng vấn ở Bắc Âu, không thẻ .
ăn sinh nhật cùng bà, có lẽ ông ấy gọi điện thoại đến chúc .
mừng sinh nhật bà.”
Vương Uần khẽ gật đầu, đón lấy điện thoại rồi bắt máy.
Sau đó, video trong điện thoại xuất hiện một người già có vẻ ngoài uy nghiêm, đúng là Tần Hằng, ngài chủ tịch nước của Hoa Hạ.
Tần Hằng mỉm cười chào Vương Uẩn, sau đó cười hỏi: “Trần Ninh cũng ở đó sao?”