Chương : Ai Nói Cho Các Người Là Anh Áy Giả Mạo?
Cuồng ngạo!
Quả là không thể nói lý!
Mấy người của Lý gia nhìn Trần Ninh, không nhịn được mà lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Bà cụ nói: “Trần Ninh, trời làm bậy hãy còn cho sống, tự làm bậy không thể sống, mày dám can đảm ngồi vào vị trí chuyên dụng của thiếu soái, mày đúng là đang tìm chết đấy!”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Đây đã là chỗ chuẩn bị cho tôi, vì sao tôi không ngồi được?”
Cái gì?
Bà cụ và Lý Hoài Bình, Lý Hoài Tụng, Lý Tàng Phong, Lý Tàng Chuyết nghe vậy, không kìm được mà cùng lúc hít một hơi sâu.
Không phải vì khiếp sợ, mà bị bản lĩnh khoác lác của Trần Ninh dọa sợ.
Thằng nhóc Trần Ninh này, thế mà lại nói đây là ghế chuẩn bị riêng cho nó, thế mà nó coi chính mình thành thiếu soái Bắc Cảnh?
Lúc này, hiện trường có không ít khách khứa chú ý đến tình trạng bên này, lập tức có không ít khách khứa cầm ly rượu đến đây.
Hiện trường có không ít người chỉ thấy Trần Ninh mặc quân phục thiếu soái trên TV, còn dáng vẻ mặc thường phục của Trần Ninh thì đúng là bọn họ không nhận ra.
Nhưng nếu Trần Ninh ngồi ở vị trí chuyên dụng của thiếu soái, có nghĩa là Trần Ninh chính là chiến thần Hoa Hạ, thiếu soái Bắc Cảnh.
Vì thế có không ít kẻ quyền quý, đồng loạt cầm ly rượu đến đây, muốn lấy lòng nịnh bợ Trần Ninh.
Tuy nhiên!
Lúc này Lý Tàng Phong lại ngăn cản mọi người, chỉ vào Trần Ninh rồi lớn tiếng nói: “Mọi người tuyệt đối không nên hiểu lầm, tên này vốn không phải thiếu soái của Bắc Cảnh, các vị không nên bị nó lừa gạt.”
Mọi người ở hiện trường nghe vậy thì đều sửng sốt cả, họ nửa tin nửa ngờ mà nhìn Trần Ninh, đắn đo không biết rốt cuộc Trần Ninh có phải thiếu soái không?
Có người không kìm được mà nói: “Lý Tàng Phong, quý ngài này có khí chất không tầm thường, nếu anh ta đã ngồi ở vị trí này thì chắc chắn là thiếu soái rồi, vì sao các vị phải thề thốt nói anh ta không phải thiếu soái?”
Rất nhiều người ở hiện trường cũng đồng loạt nhìn về phía đám người Lý gia!
Ngay cả Trần Ninh cũng rất có hứng thú mà nhìn sang mắy tên của Lý gia, anh cũng rất muốn nghe xem, Lý gia dựa vào đâu mà phán rằng anh không phải thiếu soái?
Bà cụ Lý gia từ từ nói: “Lại nói nữa, tên điên dám can đảm giả mạo thiếu soái giữa ban ngày này còn có một chút dây dưa với Lý gia chúng ta, thậm chí có thể nói nó vết nhơ của Lý gia chúng tôi.”
“Hoài Bình, con đến giải thích với mọi người đi!”
Lý Hoài Bình ngồi trên xe lăn nghe vậy, lập tức nói với mọi người đang tò mò chuyện lạ ở sảnh: “Không giấu các vị, tên này tên là Trần Ninh, là tạp chủng do chị tôi và một tên .
nhà giàu mới nổi Trần Hùng sinh ra, bị Lý gia chúng tôi xem là nỗi sỉ nhục.” “Tên tạp chủng kiêu căng tự đại, Lý gia chúng tôi căm thù đến tận xương tuỷ, sao nó có thể là thiếu soái được?”
“Hơn nữa, Lý gia chúng tôi xin đính chính ngay tại đây, bất cứ hành vi nhục mạ thiếu soái nào của tên tạp chủng này đều không liên quan đến chúng tôi, lát nữa dù nó có bị thiếu soái kéo ra ngoài bắn chét, Lý gia chúng tôi cũng sẽ liếc nó một cái!”
Mọi người ở hiện trường đều mở to mắt nhìn!
Thật ra rất nhiều người đều cảm tháy Trần Ninh có thể là thiếu soái, nhưng khi nghe Lý gia nói vậy, hình như Lý gia còn hiểu tận gốc gác của Trần Ninh, lại còn có quan hệ huyết thống với anh.
Nói như vậy, chẳng lẽ người trước mắt này, thật sự không phải là thiếu soái?
Nhìn sang Trần Ninh, sắc mặt của anh đã tối sầm!
Anh chậm chạp nói: “Lý Hoài Bình, mấy câu của ông kia đã nhục mạ tôi ba chữ đứa tạp chủng.”
“Ngôn ngữ càng tràn ngập sự bắt kính với cha mẹ đã mắt của tôi, tôi thấy chút dạy dỗ hai ngày trước của ông, không làm ông nhớ nổi!”
Lý Hoài Bình ngồi trên xe lăn, cười dữ tợn nhìn Trần Ninh: A, rồi sao, đây chính là buỏi tiệc của bà Vương, chẳng lẽ mày còn dám đánh tao ở đây à?”
“Đến đi đến đi, mày chạm vào tao một chút xem?”
Thử xem thì thử xem!
Câu khiêu khích của Lý Hoài Bình vừa dứt lời, Trần Ninh đã đứng lên, một tát tay phải giáng xuống ngay.
Hai mắt Lý Hoài Bình trừng lớn, ông ta tràn ngập vẻ không dám tin tưởng, trơ mắt nhìn bàn tay của Trần Ninh không ngừng đến gần mặt mình, không ngừng phóng to…
Chát!
Một tiếng nỗ vang!
Trần Ninh tát bay Lý Hoài Bình và cả xe lăn!
Àm!
Lý Hoài Bình và cả xe lăn bay ra máy mét, ngã ầm dưới đất.
Hàm răng của ông ta bị tát bay mười mấy cái, gương mặt sưng vù, miệng đầy máu tươi.
Xe lăn đập vào vết thương gãy chân cũ của ông ta, khiến ông ta phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết: A… a… “
Tất cả mọi người ở đây đều sững người!
Ngay cả dàn nhạc đang chơi đàn ở hiện trường cũng dừng lại hét.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng ku rên của Lý Hoài Bình.
Bà cụ Lý gia là người đầu tiên hoàn hồn từ khiếp sợ, bà ta phẫn nộ, không ngừng đập quải trượng xuống đất, căm tức nhìn Trần Ninh, giận dữ mắng: “Mày lại đánh người, mày mà cũng dám đánh con trai tao…”
Mấy người Lý Hoài Tụng và Lý Tàng Phong, Lý Tàng Chuyết vội vàng đỡ Lý Hoài Bình dậy, đồng thời căm tức nhìn Trần Ninh.
Lý Tàng Phong oán hận nói: “Trần Ninh, mày giả mạo thiếu soái, hơn nữa còn dám can đảm đánh người trong tiệc sinh nhật của bà Vương, mày chết chắc rồi.”
Trần Ninh khoanh tay đứng, cười lạnh hỏi: “Thế à?”
Nhưng vào lúc này, hiện trường đã có rất nhiều vệ sĩ mặc âu phục màu đen, còn có rất nhiều binh sĩ vác súng trên vai, đạn lên nòng chạy đến.
Mấy người Lý gia thấy những vệ sĩ và binh lính như thấy cứu viên, lập tức đi đón, chỉ vào Trần Ninh mà nói: “Mấy vệ sĩ và binh lính các vị đến đúng lúc quá, tên này giả mạo thiếu soái, còn đánh người trong buổi tiệc sinh nhật của bà Vương!”
“Các vị mau bắt nó lại, lôi nó ra bắn chết!”
Vệ sĩ và các binh lính cùng nhìn phía Trần Ninh, lúc thấy Trần Ninh, bọn họ không nhịn được mà chấn động cả người.
Đồng thời, hiện trường vang lên một giọng nói mạnh mẽ vang dội: “Có người giả mạo thiếu soái, ai to gan như vậy, dám giả mạo thiếu soái ở đây?”
Đám người tránh ral Sau đó họ thấy một người người đàn ông trung niên oai hùng mặc quân phục thiếu tướng, dẫn theo máy thuộc hạ, đi đến.
Người xung quanh thấy người thiếu tướng này, vội vàng đua nhau cung kính hô: “Tướng quân Điền!”
Hóa ra người đến không phải người khác, đúng là chỉ huy đội cảnh vệ thủ đô,thiều tướng Điền Vệ Long!
Đám người bà cụ thấy Điền Vệ Long đến.
Bọn họ vội vàng đi lên đón!
Lý Tàng Phong lấy lòng gọi tướng quân Điền, sau đó chỉ vào Trần Ninh, cười nịnh: “Tướng quân Điền, ông xem, chính là tên tạp chủng này dám can đảm giả mạo thiếu soái, ông mau gọi người bắt nó lại!”
Điền Vệ Long thấy Trần Ninh thì đôi mắt đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ông ta xoay người, giơ tay giáng một tát đau đớn vào mặt Lý Tàng Phong!
Chát!
Một tát của Điền Vệ Long giáng xuống lập tức hất Lý Tàng | Phong bay thấp ra ngoài, răng gãy máy cái, mặt mũi đầy máu miệng.
Lần này!
Khiến mọi người của Lý gia và rất nhiều người ở đây cũng sững người.
Bà cụ Lý gia vừa bắt ngờ vừa tủi thân, đau lòng cháu nội, không nhịn được mà kêu to nói: “Tướng quân Điền, kẻ giả mạo thiếu soái chính là nó, sao ông lại đánh cháu nội tô.”
Câm mồm!”
Điền Vệ Long gầm lên giận dữ, chỉ vào Trần Ninh mà nói: Ai nói cho máy người rằng anh ấy là giả mạo?”
“Anh ấy chính là chiến thần của Hoa Hạ chúng ta, thiếu soái Bắc Cảnh, từng giết được cao thủ của liên quân mười tám nước, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, được tất cả tướng sĩ chúng tôi xem như thần trong quân!”
“Lý gia các người, hạng con kiến mà dám can đảm làm nhục vị thần trong quân chúng tôi!”
Àm vang!
Lời nói của Điền Vệ Long khiến mấy người của Lý gia nghe như sét đánh ngang tai, như từng tiếng sét đánh ầm ầm, đập đến mức máy người của Lý gia trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt trắng bệch.
Đám người và cụ kinh hãi muốn chết mà nhìn Trần Ninh, sợ đến mức nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, run rẩy nói: “Nó nó nó, nó là thiếu soái, tướng quân Điền, ông có lầm không…”
Lúc này!
Đệ nhất phu nhân Hoa Hạ xuất hiện giữa rất nhiều vòng vây của tùy tùng.
Bà hờ hững nhìn về phía mấy người Lý gia, lạnh lùng nói: “Viên ngọc của Hoa Hạ là tuyệt thế vô song, các người có mắt không tròng, không nhận ra thiếu soái nhưng chúng tôi lại không như vậy!”
Đám người bà cụ kinh hoàng nhìn sang Vương Uần.
Một chút hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ bị lời này của Vương Uần dập tắt hoàn toàn.
Hóa ra Trần Ninh bị Lý gia bọn họ coi là nỗi sỉ nhục lại là thiếu soái.
Bảo sao Trần Ninh từng nói Lý gia chả là cái gì trong mắt anhl Bảo sao Trần Ninh không có thiệp mời mà cũng có thể vào tham gia buổi tiệc sinh nhật của bà Vương!
Bảo sao Trần Ninh nói một câu của anh là đủ để hủy diệt Lý gial Hóa ra Trần Ninh là chiến thần của Hoa Hạ, thiếu soái của Bắc Cảnh!
Cả người bà cụ run rẩy, khuôn mặt tràn ngập hoảng sợ, .
huyết áp vọt lên, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, bà ta quỳ bùm xuống đắt, hối hận đan xen mà khóc ròng: .
“Trời ơi, bà già này có tội…”