Chương : Tôi Gọi ông Ta Đến, Chân ông Ta Gãy Rồi Cũng Phải Bò Mà Tới.
Lâm Hải Bình giận rồi! Những phù rể và đám người đi cùng anh ta, tất cả đều cảm tức nhìn Trần Ninh, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Trần Ninh: “Tiểu tử, mày đang muốn tìm chết à.”
Trương Tiệp nhìn thấy vậy liền vội vàng giảng hòa nói: “Lâm Công tử, tôi thấy Đổng Kha cùng Trần Ninh cũng không phải là cố ý đắc tội với anh đâu, anh đừng tức giận, để tôi nói hai người họ xin lỗi anh.”
Lâm Hải Bình nghiêm mặt, kiêu căng nói: “Xin lỗi? Cũng được, cô nói nỏ quỳ xuống xin lỗi, sau đó giống như chó bò từ đây ra ngoài, tôi có thể suy nghĩ bỏ qua cho nó một lần.”
Trương Tiệp nhìn Đổng Kha cùng Trần Ninh, sắc mặt phức tạp nói: “Đổng Kha, cô cũng biết Lâm công tử có thân phận gì, không phải là người mà cô và Trần Ninh có thể đắc tội được đâu, mau bảo Trần Ninh xin lỗi đi.”
Đổng Kha lắc đầu: “Trương Tiệp, chúng ta ngày trước ở trường là chị em tốt, vì thế tôi mới đến để làm phù dâu cho cô, lúc trước cô cũng bảo đảm với tôi, bọn họ sẽ không làm những trò dung tục như vậy. Bây giờ rất xin lỗi, tôi không thể để Trần Ninh xin lỗi bọn họ.”
Đổng Kha nói xong, liền muốn cùng Trần Ninh từ biệt rời đi. Nhưng mà, lại bị đám người của Lâm Hải Bình chặn đường.
Lâm Hải Bình trầm mặt xuống nói: “Đắc tội với tôi còn muốn chạy, không dễ như vậy đâu.”
Trần Ninh nhìn Lâm Hải Bình, cố ý mà lại như vô tinh nói: “Cậu muốn thế nào?”
Lâm Hải Bình cười lạnh: “Rất đơn giản, tôi muốn đánh gãy chân của mày, cả hai chân.”
Nói xong, anh ta nói với mấy người phù rể và những mấy người tùy tùng đi cùng: “Còn không ra tay đi.”
“Vâng!”
Trong chớp mắt, đám phù rể, với cả mấy thuộc hạ thn thể khỏe mạnh, khí thế hung hãn bổ nhào về phía Trần Ninh.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều ào ào kinh sợ hô lên.
Trần Ninh thấy đối phương muốn động thủ, anh hừ lên một tiếng, dứt khoát nghênh chiến.
Peng peng peng!
Đám phù rể, cùng mấy thuộc hạ của Lâm Hải Binh, công phu trong nháy mắt đã bị Trần Ninh đánh bay. Bọn họ đều giương mắt mà nhìn, không ngờ được thân thủ của anh ta lại giỏi như vậy. Anh ta còn chưa kịp định thần, bóng người trước mặt trong phút chốc, Trần Ninh đã đứng trước mặt anh ta.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi có phải cậu muốn tôi quỳ xuống xin lỗi?”
Lâm Hải Bình còn chưa kịp nói gì, thì Trần Ninh một tay đã đặt lên vai anh ta. Sau đó chỉ cảm thấy cánh tay của Trần Ninh, giống như một dãy núi nặng nề, ép đến nỗi hai chân của anh ta đứng không vững, phịch một tiếng quỳ xuống đất, đau đến nỗi chỉ biết cắn răng nghiến lợi. Anh ta ngước đầu lên, gặp phải ánh mắt đầy sát ý kia của Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi là cậu nói muốn đánh gãy hai chân của tôi?”
Lâm Hải Bình sợ đến nỗi hồn phiêu phách tán, hồn vía như ở trêm mây quát: “Tiểu tử, mày có biết cha tao là ai không? Với cả những phù rể vừa ròi cha mẹ là những ai không? Mày dám đánh tao, tao bảo đảm cha tao cùng người nhà bọn họ đến rồi, thì mày chỉ có đường chết.”
Thì ra, Lâm hải Bình cùng với mấy người phù rể kia, đều là nha nội của thành phố Thái An, các bậc tiền bối đều là lãnh đạo ở thành phố.
Mọi người xung quanh, đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Ninh, nhỏ tiếng bàn luận việc Trần Ninh dám đánh nhóm nha nội của thành phố Thái Ninh, rất nhanh sẽ bị xui xẻo thôi.
Người trẻ tuổi mà, trừng phạt xốc nổi!
Đến cả cô dâu Trương Tiệp, sắc mặt trắng bệch nói với Đổng Kha: “Đổng Kha, bạn của cô đánh thương con trai của nhóm lãnh đạo của thành phố Thái Ninh chúng tôi. Lãnh đạo bên trên mà truy cứu xuống, không phải chỉ hai người không xong, nhà tôi cũng bị xui xẻo theo. Xong rồi, bây giờ thì xong rồi.”
Đổng Kha biết được thân phận bí mật của Trần Ninh, cô đối với anh rất có lòng tin, vì vậy không có chút hoang mang nào, cố gắng tranh biện nói: “Đây là Lâm Hải Binh bọn họ tự làm tự chịu, không trách Trần Ninh được.”
Lâm Hải Bình nói tên cha của mình ra, với cả những phụ huynh khác ra để dọa Trần Ninh. Thật không ngờ, anh ta thật sự dừng lại, trên mặt còn lộ ra có chút đăm chiêu. Anh ta cho rằng lời uy hiếp của mình có tác dụng rồi. Do đó, anh ta liền cười gằn nhìn Trần Ninh: “Có phải sợ ròi phải không? Cha của tao cùng với các chú lãnh đạo khác đến, thì mày hoàn toàn xong đời ròi.”
Trần Ninh gật đầu, bình tĩnh nói: “Cậu nói đúng, chuyện này không phải chỉ đơn thuần đánh các cậu là xong. Trẻ con làm càn phải gọi bố mẹ đến xử lý, hơn nữa trưởng bối của các cậu lại đều là lãnh đạo của thành phố Thái Ninh, ở đây nhiều lần phát sinh những hành vi của phong tục cổ hủ có hại đến phong hóa, điều này cũng có liên quan đến bọn họ.”
Trần Ninh nói xong, lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Điển Chử: “Thông báo cho tất cả thành viên của lãnh đạo thành phố Thái Ninh, trong vòng mười phút lập tức đến Quách gia gặp tôi.”
Lâm Hải Binh quỳ ở dưới đất cùng với đám nha nội đều sững sờ đến ngốc rồi!
Trương Tiệp cùng với mấy phù dâu, với cả mọi người xung quanh cũng bị đần người ra.
Trần Ninh đánh bọn Lâm Hải Bình của nha nội thành phố Thái Ninh, lại không đi cầu xin, lại còn chủ động gọi điện thoại, trong vòng mười phút phải đến gặp anh ta ngay? Tên tiểu tử này điên rồi sao? Hơn nữa ở đây cách chính phủ lại xa nữa cơ. Trừ khi là bay đến, không thì theo như tốc độ lái xe bình thường, lãnh đạo bọn họ không thể đến trong vòng mười phút.
Lâm Hải Bình cười lạnh nói: “Haha, cha tao cùng với mấy lãnh đạo còn lại hôm nay mở cuộc họp mỗi tháng một lần, vì thế hôm nay phải họp cả ngày! Mày tưởng mình là ai, trong vòng mười phút tất cả lãnh đạo thành phố phải đến gặp mày, thật là buồn cười.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi nói bọn họ mười phút phải đến, bọn họ cho dù chân gãy rồi, cũng phải bò đến gặp- Lâm Hải Bình giận dữ mà cười nói: “Diễn đi, mày diễn tiếp đi. Nếu dám mày cho tao gọi đến cục cảnh sát Thái Ninh, cha tao tuy rằng đang họp, nhưng chỉ cần là điện thoại của tao, chú Lưu của cục cảnh sát, ông ấy chỉ trong vòng mười phút là có thể đến, mày có dám cho tao gọi không?”
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cậu gọi đi, tốt nhất là tận dụng tất cả tài nguyên của mình, đem tất cả chỗ dựa đều gọi đến đây.”
Lâm Hải Bình không ngờ được Trần Ninh thực sự đòng ý cho phép mình gọi điện thoại cầu cứu viện. Anh ta vừa sợ vừa giận, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Uy của cục cảnh sát Thái Ninh: “Chú Lưu, cháu là Hải Bình. Chúng cháu đang ở Quách gia tham dự hôn lễ, bọ một người ở nơi khác đến đánh, chú mau đưa người đến đây đi.”
Lâm Hải Bình nói xong điện thoại, cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Được rồi, mày đợi mà chết đi!”
Trần ninh khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được!”
Mọi người xung quanh đều nhìn Trần Ninh lắc đầu, mọi người đều cảm thấy, anh dám đấu với Lâm nha nội, thì chết chắc rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh! Rất nhanh săp tới mười phút rôi.
Bên ngoài cửa Quách gia, bỗng nhiên truyền đến tiếng còi của cảnh sát, còn có từng đợt động cơ ô tô gầm rú, còn có cả tiếng phanh xe sắc nhọn, có rất nhiều xe đồng thời chạy đến.
Lâm Hải Bình kích động nói: “Còi xe cảnh sát, haha, nhất định là chú Lưu đến rồi, Trần Ninh chết chắc rồi!”
Rất nhiều người đều ào ào từ Quách gia đi ra, dừng lại để nhìn. Nhưng tất cả mọi người đều kinh ngạc là, đến không phải là cảnh sát, mà chỉ có hai chiếc xe mô tô cảnh sát dẫn đường, còn lại theo sau lại là số lượng lớn xe Passat với cả Audi A, đây đều là của lãnh đạo thành phố ngồi tới.
Tiếp đó, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo jacket màu xám, một tay lấy khăn lau mồ hôi, vừa vội vã từ xem Audi bước xuống. Mọi người xung quanh nhìn thấy người đàn ông trung niên này không kìm được mà kêu lên một tiếng: “Lâm thị tôn.”
Hóa ra người đàn ông trung niên này, chính là người đứng đầu của thành phố Thái Ninh, cũng là cha của Lâm Hải Bình, Lâm Cường. Ngoài ông ta ra, các thành viên quan trọng lãnh đạo thành phố Thái Ninh, cũng ào ào từ trên xe bước xuống.
Đám người Lâm hải Bình, ánh mắt kinh hoàng như muốn bay ra ngoài. Chỉ một cuộc gọi của Trần Ninh, tất cả lãnh đạo của thành phố, lại giống như lửa cháy đến nơi, vội vã chạy đến. Anh ta kinh hãi nhìn Trần Ninh.
Trời ơi!
Người này không biết là ai?