Chương : Hải Thân Nhà họ Võ, kinh thành.
Võ Trung Đường mặt xanh mét ngồi trên ghế, ông ta vừa nhận được tin con gái cùng bạn già của ông Trần Bá xảy ra chuyện ở Trung Hải và đã bị bắt đi tiến hành xử lí nghiêm khắc.
Ngay đến ông ta dùng quan hệ cũng không có cách nào hỏi ra được tình hình của con gái và Trần Bá.
Bộ phận tương quan nói với ông ta con gái ông Võ Nguyệt Nguyệt và Trần Bá phạm tội vô cùng nghiêm trọng đang phải tiếp nhận trừng phạt, quá trình xử lý và kết quả Võ Trung Đường không được hỏi, đây thuộc về cơ mật.
Sau khi nhận được tin tức này Võ Trung Đường sững sờ.
Trần Ninh rốt cuộc có thân phận thế nào mà hậu quả của việc con gái và Trần Bá đối phó Trần Ninh lại nghiêm trọng như vậy.
Có điều lúc này mặc dù ông ta có ý thức được thân phận của Trần Ninh không hề đơn giản, nhưng lòng muốn báo thù cho con trai vẫn không có chút dao động nào cả.
Gần như nửa cuộc đời ông ta đều dành để mở đường cho con trai chính là muốn con trai nhận tổ quy tông, thừa kế hương hỏa nhà họ Võ. Bây giờ con trai cũng đã mát rồi, ông ta còn gì để mà mắt nữa đâu, cũng không có gì để sợ.
cả, trong lòng chỉ có hận thù, chỉ nghĩ làm thế nào để báo.
thù.
Con gái cùng Trần Bá xảy ra chuyện khiến ông ta nhận thức được, muốn đối phó với Trần Ninh không hề đơn giản.
Ông ta nheo mắt ngồi trong thư phòng tối om không bật điện, sau đó nhắc điện thoại lên gọi cho một số đã lâu không liên lạc.
Rất nhanh điện thoại đã kết nói.
Bên trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông già nhưng rất có lực: “Võ tiên sinh đã lâu không liên lạc rồi.”
Võ Trung Đường lạnh lùng nói: “Long Hải Bình, năm đó khi ở trên biển tôi cứu ông một mạng.”
“Ông từng nói ông nợ tôi một ân tình, bây giờ đến lúc ông trả lại ân tình đó cho tôi rôi.”
Long Hải Bình!
Người Hoa Hạ, cũng là hải tặc có thực lực mạnh nhất ở khu vực biển quanh Hoa Hạ, biệt hiệu Hải Thần.
Long Hải Bình có hàng ngàn thủ hạ là những hải tặc, có tàu chin cùng vũ khí tối tân nhất, có rất nhiều căn cứ bí mật ở các vùng biển đảo khác nhau của nhiều nước châu Á.
Ông ta thường xuyên cướp phá các tàu buôn hàng hải của một số nước nhỏ, thậm chí còn lục soát các tàu chở.
khách, mỗi lần ra biển cướp đều giết sạch người trên thuyền.
Vì vậy ông ta trở thành cơn ác mộng của không ít những thương nhân hàng hải của các quốc gia nhỏ ở châu Á.
Những người hay đi biển thường nói: “Thà gặp bão tố còn hơn gặp Hải Thần.”
Hải quân Hoa Hạ cũng từng thử động tay muốn tiêu diệt Long Hải Bình nhưng Long Hải Bình vô cùng xảo quyệt, ông ta ẩn náu ở các đảo trong vùng biển của các nước nhỏ khác, mà Hải quân Hoa Hạ thì rất khó để tiếp cận hay tiến vào vùng biển khác để thi hành nhiệm vụ.
Ngoài ra, Long Hải Bình cũng rất ít tiền hành lục soát đoàn buôn của Hoa Hạ vì vậy ông ta thành công sống sót và ở lại vùng biển xung quanh Hoa Hạ.
Long Hải Bình im lặng hai giây, sau đó chậm rãi nói: “Võ tiên sinh, nói đi, ông muồn tôi giúp ông làm gì?”
Võ Trung Đường chậm rãi nói: “Có người giết con trai tôi, tôi muốn ông giúp tôi báo thù, tôi muốn cả nhà hắn ta bồi tang cùng con trai tôi.”
Long Hải Bình cười nói: “Giết người là bản lĩnh của tôi, đơn giản.”
“Tên giết con trai ông là người nào?”
Võ Trung Đường nói: “Cậu ta tên Trần Ninh, cậu ta với vợ thành lập tập đoàn Ninh Đại, là người giàu mới trong giới thương nhân không dễ đối phó.”
Long Hải Bình cười híp mắt nói: “Thì ra là tập đoàn Ninh Đại, tôi thường gặp thuyền hàng của bọn họ ở ngoài biển, nghe nói thuốc ung thư gan của bọn họ rất đáng giá, một hộp thuốc bán ra nước ngoài cũng phải lên đến hàng vạn.”
Tôi đã thèm muốn nó từ lâu rồi chỉ là thấy thuyền treo cờ của Hoa Hạ nên không dám lên lục soát thuyền bọn họ.”
“Nếu như bọn họ là kẻ thù của Võ tiên sinh vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.”
“Còn về Trần Ninh, ông gửi tư liệu về cậu ta cho tôi, dưới tay tôi có bảy người thực lực ngang mức đại tướng gọi là Thất Hải Vương, tùy tiện phái một người đi cũng đủ tiêu diệt tên nhóc đó.”
Võ Trung Đường hài lòng nói: “Tốt, chút nữa tôi sẽ gửi tư liệu của Trần Ninh cho ông, chờ đợi tin tức tốt của ông.”
Vài ngày sau.
Thành phó Trung Hải, tỉnh Giang Nam.
Hôm nay là cuối tuần, Trần Ninh và gia đình không ăn cơm ở nhà mà đi ăn ở một nhà hàng tên là Giang Nam Thôn.
Sự đặc sắc của nhà hàng này nằm ở các loại cá cá và hải sản, mùi vị rất nỏi tiếng.
Nhà Trần Ninh gọi một phần Humphead wrasse() và cả tôm hùm, cua biển, ngoài ra còn có một phần súp rau củ, sau đó mọi người vui vẻ ngồi ăn.
() Cá sú mì, hay còn gọi là cá bàng chài vân sóng hay cá hoàng đề là loài cá lớn nhất của họ Cá bàng chài.
Tâm trạng của cả nhà đều không tồi chỉ có mình Tống Sinh Đình là có chút khổ não, không vui cau mày nhìn đống hải sản.
Trần Ninh thấy sự khác thường của Tống Sính Đình không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
Tống Sinh Đình cười khổ cũng không giấu Tràn Ninh trực tiếp nói: ‘Dạo gần đây thuyền hàng vận chuyển của tập đoàn chúng ta đến bờ bên kia thì liên tục xảy ra chuyện, bị hải tặc cướp sạch.”
“Chúng ta bị mất không ít hàng hóa, tổn thất nghiêm trọng.”
Trần Ninh cau mày: “Có thể đòi công ty vận chuyển hàng hải bồi thường không?”
Tống Sính Đình thở dài: “Công ty vận chuyển hàng hải cũng bị tổn thất nặng, thuyền của bọn họ mắt, thuyền viên cũng bị hải tặc giết hết, theo tính toán tổn thất của chúng ta cũng phải ra tòa, hơn nữa thời gian hầu tòa cũng kéo dài khá lâu.”
“Thêm nữa loại chuyện gặp hải tặc này chúng ta và bên công ty vận chuyển hàng hải đều tổn thát nghiêm trọng.”
“Chúng ta mà bắt công ty hàng hải bọn họ bồi thường có chút không được hay lắm.”
Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ còn cả Đồng Kha, thậm chí cả đứa nhỏ năm tuổi cũng không nhịn được mà phẫn nộ mắng mắy tên hải tặc thật độc ác.
Trần Ninh cau mày nói: “Hải tặc nào mà lại hung hăng như.
thế, thuyền treo quốc kỳ của chúng ta mà đám hải tặc thường không dám ra tay cướp, sao gần đây lại ra tay với thuyền của chúng ta?”
Tống Sính Đình nói: “Em đã hỏi bên công ty vận chuyển hàng hải rồi, theo như đó thì là người của Ác Ma Điện làm.”
“Thủ lĩnh của Ác Ma Điện là Long Hải Bình, còn được gọi là Hải Thần, cực kỳ hung ác, thuyền hàng nào bị ông ta cướp thì rất hiếm có người sống sót.”
Hải Thần?
Một hải tặc nhỏ bé cũng dám xưng danh là Hải Thần?
Hải quân Hoa Hạ hùng mạnh như vậy đến ngay cả tướng trong Hải quân còn không dám làm Hải Thần mà một tên hải tặc nhỏ bé cũng dám tự xưng Hải Thần?
Hơn nữa đám hải tặc này cướp hàng còn dám cướp cả thuyền hàng của Hoa Hạ, cướp hàng hóa của tập đoàn Ninh đại.
Thật là không coi ai ra gì!
Trần Ninh mở miệng nói: “Hải tặc nhỏ bé mà gan to, hung hăng, để sau anh cho người diệt sạch bọn họ.”
Tống Sinh Đình nghe vậy thì trợn tròn mắt.
Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Hệ cũng há hốc miệng.
Trần Ninh vậy mà dám nói sẽ diệt hết đám hải tặc này, đây là lời anh có thể tùy tiện nói ra sao?
Đồng Kha hai mắt sáng rực, cô biết thân phận của Trần Ninh, biết Trần Ninh không phải chỉ nói đùa mà anh rất nghiêm túc.
Con gái Tống Thanh Thanh cũng nhìn cha bằng ánh mắt ngưỡng mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phần, phần khích vỗ tay: “Waa, cha thật lợi hại, cha muốn tiêu diệt lũ hải tặc xấu xa kia.”
Tống Sính Đình cười khổ nói với con gái: “Con gái ngốc, cha con đã giải ngũ rồi, cha con sao còn đánh hải tặc được, cha nói đùa đấy.
Trần Ninh ôm con gái cười nói: “Ha ha, cha không có nói nói đùa, nhiều nhất là một tuần, cha sẽ tiêu diệt hết đám hải tặc kia, mặt tên Long Hải Bình cầm đầu nhóm hải tặc kia sẽ cho hắn lên tivi tin tức mới nhát.”
Tống Sính Đình lườm Trần Ninh một cái không vui nói: Anh lại khoác lác với con.”
Trần Ninh cười nói: “Anh có khoác lác hay không rất nhanh mọi người sẽ biết thôi.”
Cách Trần Ninh không xa có một đám người thân hình vạm vỡ, da ngăm đen, trên người họ có mùi tanh nhàn nhạt của biển cả.
Đám người này nghe loáng thoáng được lời Trần Ninh nói, trên mặt lộ ra sự phẫn nộ, ánh mắt liếc nhìn Trần Ninh tràn đầy sát ý.
Thì ra bọn họ đều là thành viên của Ác Ma Điện, đều là thủ hạ của Long Hải Bình, nghe theo mệnh lệnh của Long Hải Bình đến đây trước để giết cả nhà Trần Ninh.