Chương : Tôi Cho Phép Anh Quỳ Xuống, Nói Lại Một Lần Nữa
Ánh mắt Trần Ninh trở nên lạnh lẽo: “Tôi cho phép anh quỳ xuống, nói lại.”
“Cái gì?”
Bảo Thẩm thiếu quỳ xuống, nói lại lần nữa?
Nhiều khách mời có mặt nhìn nhau!
Một đám người Trương Hồ, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Ninh.
Thẩm Lãng ngược lại không tức giận, cảm thấy có chút mới mẻ.
Đừng nói ở thành phố Trung Hải nơi nhỏ bé này, coi như là ở Kinh thành, vô số người ở trước mặt anh ta đều là vâng vâng dạ dạ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Trần Ninh dám bảo anh ta quỳ xuống, sửa lại lời vừa nói?
Thật buồn cười!”
Khóe miệng Thẩm Lãng hơi nhéch lên, lộ ra một nụ cười tà mị, chế nhạo nói: “Bảo tôi quỳ xuống, nói lại lần nữa?”
“Ha ha, anh muốn tôi nói như thế nào?”
“Chẳng lẽ anh muốn tôi nói, tôi muốn ngủ với vợ anh, anh về nhà ở đi?”
Mọi người nghe vậy, đều không khỏi cười ha ha.
Trương Hổ nhếch miệng cười nói: “Thiếu gia, hàng này thật thú vị, nhất định phải bảo anh chọc thủng tầng giấy này mới hài lòng!”
Thẩm Lãng cười híp mắt nói: “Ha ha, có vài rùa rụt cổ chính là như vậy, thích người khác chơi người phụ nữ của mình.”
“Trước kia tôi chỉ nghe nói, không nghĩ tới hôm nay thật sự mở mang kiến thức với rùa rụt cỗ này.”
Mọi người ở hiện trường dùng ánh mắt mập mờ nhìn Trần Ninh, lại cười ha ha.
Ánh mắt Trương Hồ nhìn Trần Ninh lạnh như băng, cố ý khiêu khích nói: “Này, tiểu tử, thiếu gia tụi tao nói còn chưa đủ rõ ràng chưa đủ thẳng thắn sao?”
“Mau buông vợ mày xuống, sau đó về nhà chờ đi.”
“Thiếu gia tụi tao chơi đủ rồi, sẽ phái người đưa vợ mày.
Võ.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Muốn chết, Điển Chử!”
Dút lời, Điển Chử vóc người khôi ngô, không cần Trần Ninh phân phó, liền từ phía sau Trần Ninh đi ra, trầm mặt đi về phía đám người Trương Hỗ.
Phía sau Trương Hổ có hơn hai mươi thủ hạ, mỗi một người đều là cao thủ thân thủ bát phàm.
Anh ta cười lạnh nhìn Điển Chử đi tới, cảnh cáo: “Tên đại ngốc, mày muốn chết sao?”
Điển Chử giương bàn tay lên, một cái tát liền tát về phía Trương Hồ.
Một cái tát này, nhanh như tia chớp, mạnh như sắm sét.
Trương Hỗ đột nhiên ý thức được không tốt, anh ta muốn tránh né, đã không kịp, chỉ có thể hoảng sợ nhìn bàn tay Điển Chử nhanh chóng phóng đại tới gần…
“Chát!”
Một tiếng nổ vang.
Một cái tát Điển Chử vào khuôn mặt Trương Hỗ, sức tay vô cùng mạnh mẽ, liền quất xương mặt Trương Hỗổ nát bấy, phun ra một ngụm máu tươi cùng hàm răng, cả người bay ra ngoài.
Đập vỡ bàn, rơi xuống đất, không cử động.
“Cái gì?”
Thể chất Trương Hỗ cao lớn cường tráng giống như Điển Chử, lại bị Điển Chử tát một cái bay.
Trời ơi, thủ hạ của Trần Ninh này cũng không khỏi quá mạnh đi.”
Thẩm Lãng ngồi trên sô pha cũng không khỏi hơi nhíu mày, anh ta hướng về phía hơn thủ hạ còn lại, ý bảo.
những thủ hạ này động thủ.
“Phế hai người bọn họi”
Trong một đám thủ hạ, có người hét một câu.
Trong nháy mắt, những người này liền nhao nhao móc ra vũ khí như súy côn cùng móng vuốt hổ, sau đó nhào tới Điển Chử cùng Trần Ninh.
Điển Chử đối mặt với mọi người vây công, không sợ hãi, bước nhanh nghênh đón, cùng các đói thủ chiến đấu.
Có mấy người thấy Điển Chử hung hãn như vậy, liền lén lút vòng qua Điển Chử, giết về phía Trần Ninh.
Hai tay Trần Ninh ôm Tống Sính Đình, thấy mấy người nhào về phía anh, anh hừ lạnh một tiếng, nhắc chân đá như tia chớp.
“Rằm rằm…”
Mấy tên kia còn chưa tới gần Trần Ninh, lồng ng.ực liền bị Trần Ninh đạp một cú, đồng loạt bay ra ngoài.
Phía bên kial Điển Chử cũng giống như mãnh hỗ vào đàn dê, lấy tư thái cuồng phong quét lá rụng, tàn sát một đám đối thủ.
Chớp mắt, thủ hạ vệ sĩ của Thẳm Lãng đã toàn bộ nằm trong vũng máu.
Cái gì?
Mọi người có mặt đều choáng váng!
Thẩm Lãng vốn đang ngồi trên sô pha, hai chân tréo nguấy hút thuốc, lúc này cũng mắt mở tròn, miệng mở ra, thuốc lá kẹp trên ngón tay rơi ra cũng không phát hiện.
Trần Ninh ôm Tống Sính Đình, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Thẳm Lãng.
Trong nháy mắt Thẳm Lãng tiếp xúc với ánh mắt Trần Ninh, mới lấy lại tinh thần.
Anh ta đã không còn kiêu ngạo ngang ngược như vừa rồi, trong ánh mắt xuất hiện sắc mặt hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu quát: “Các người thật to gan, lại dám đả thương thủ hạ của tôi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không chỉ dám phế bỏ thủ hạ của anh, còn dám phế anh, tin hay không?”
Rốt cuộc Trầm Lãng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, âm thanh sắc bén: “Anh dám?”
Trần Ninh hờ hững nói: “Điển Chử, phế anh tai”
Điển Chử khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, phế như thế nào?”
Trần Ninh nhìn Tống Sính Đình bị say rượu trong lòng, ôm Tống Sính Đình xoay người rời đi, âm thanh lạnh lùng bay tới: “Thiên!”
Mọi người có mặt nghe thấy lời này của Trần Ninh, đều lộ ra vẻ mặt chắn động.
Thẩm Lãng càng kinh hãi gần chết, thất thanh thét chói tai: “Anh dám, anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi là một trong Tứ thiếu Kinh thành, tôi là công tử Thẩm gia Kinh thành.”
“Nếu các người động đến một sợi lông tóc của tôi, Thẩm gia tôi chắc chắn sẽ huyết tẩy Trung Hải.”
Điển Chử đi tới trước mặt Thẩm Lãng, từ trên cao nhìn Tràm Lãng hoảng sợ ngòi trên sô pha, lạnh lùng nói: “Anh nói nhảm xong chưa?”
Thẩm Lãng mở to hai mắt, mở miệng vừa định nói.
Điển Chử đã giơ chân lên, hung hăng một cú giẫãm xuống dưới hông Thẩm Lãng.
Âm àm!
Một cú của Điển Chử giẫm lên đồ chơi trong quần Thẩm Lãng, chẳng những giẫm nát đồ chơi của Thẩm Lãng, còn giẫm sô pha sụp đỏ.
Thẩm Lãng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết như heo, hai tay ôm đũng qun, không ngừng lăn lộn trên mặt đất giãy dụa.
Những người xung quanh, đều hoàn toàn choáng váng.
Điển Chử nhìn Trầm Lãng lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Sau này đừng đánh chủ ý xấu của vợ người khác nữa… tôi đoán là anh sẽ không bao giờ làm thé nữa, bởi vì anh không thể làm chuyện gì xấu được nữa.”
Nói xong, Điển Chử quay người rời đi, bước nhanh đuổi theo Trần Ninh, đi theo Trần Ninh cùng rời đi.
Thẳng đến khi bóng lưng Trần Ninh và Điển Chử biến mắt, mọi người ở hiện trường mới phục hồi tinh thần.
Có người hoảng sợ nói: “Mọi người còn sửng sốt làm gì, mau gọi xe cứu thương, còn thông báo cho Thẩm gia nữa!”
Hiện tại rốt cục mọi người đều lấy lại tinh thần.
Gọi điện thoại gọi xe cứu thương xong, liền gọi điện thoại thông báo cho Thẩm gia, loạn thành một đoàn.
Vừa lúc Thẳm gia Ngũ gia, cũng chính là cha của Thảm Lãng – Thẩm Sùng Sơn ở tỉnh thành Giang Nam thăm bạn bè.
Thẩm Sùng Sơn nghe nói con trai mình ở Trung Hải xảy ra chuyện, vừa kinh vừa giận, lúc này liền dùng máy bay riêng, vội vàng chạy tới thành phố Trung Hải.
Sau đó lên máy bay riêng đã chuẩn bị trước đó, bay thẳng đến mái nhà của Bệnh viện Nhân dân Thành phó Trung Hải để hạ cánh.
Rất nhanh, ông ta liền mang theo hai thủ hạ đắc lực đi tới ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Đúng lúc đó, một y tá bước ra khỏi phòng mỏ để lấy đò.
Thẩm Sùng Sơn nắm lấy tóc y tá, vẻ mặt dữ tợn nói: “Con trai tôi bây giờ tình hình thế nào rồi?”
Nữ y tá đau đến nỗi nước mắt chảy ra: “Chúng tôi đang có gắng hết sức để cứu giúp người bị thương, tôi đi ra để lây đồ…”
Thẩm Sùng Sơn buông nữ y tá ra, lạnh lùng nói: “Nếu con trai tôi chết, tất cả các bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật của cô đều phải chôn cùng.”
Nữ y tá nghe vậy kinh hãi, sợ tới mức vội vàng rời đi.
Thẩm Sùng Sơn quay đầu nhìn về phía một đám người ở cửa phòng phẫu thuật, mặt không chút thay đổi hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với con trai tôi không?”
Rất nhanh, có người đem chuyện xảy ra của Thẩm Lãng nói cho Thẩm Sùng Sơn.
Sắc mặt Thẩm Sùng Son tái xanh: “Rát tốt, néu con trai tôi có cái gì không hay xảy ra, người tham gia tiệc rượu một người cũng không thoát được, đến lúc đó tôi huyết tẩy Trung Hải, không có ai là vô tội!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt những tên đưa Thảm Lãng đến bệnh viện xung quanh đều trắng bệnh.
Nủa tiếng sau!
Phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ bước ra.
Thẩm Sùng Sơn hỏi bác sĩ thế nào rồi?
Bác sĩ có chút sợ hãi nói: “Tính mạng của người bị thương không lo lắng, nhưng sau này sợ là cậu ấy sẽ không thể sinh hoạt vợ chồng.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thẩm Sùng Sơn kịch biến, trên người tản ra sát khí khủng bồ.