Chương : Đông Bắc Hỗ Vị đại tá này là Thẩm Sùng binh!
Thẩm Sùng Binh dẫn trung đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hỏ, xa xôi tới đây, chính là để báo thù cho Ngũ đệ.
Lúc này, ông ta và đám thuộc hạ của ông ta đã bao vây Trần Ninh, Điển Chử và Triệu Xuân Sinh lại.
“Cậu chính là Trần Ninh?”
Thẩm Sùng Binh híp mắt, ngữ khí bát thiện hỏi Trần Ninh.
Trần Ninh nghe nghe thấy khẩu âm của người này là khẩu âm ở Kinh thành, dễ dàng đoán được thân phận của người này, thản nhiên đáp: “Là tôi, ông là người Thẩm gia ở Kinh thành?”
Thẩm Sùng Binh cười lạnh nói: “Xem ra cậu cũng biết rằng, đắc tội với Thẩm gia chúng tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, cứ chờ tới ngày bị Thẩm gia chúng tôi dạy dỗ đi!”
Trần Ninh nhìn Thẩm Sùng Binh và những quân nhân đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ đó, bình tĩnh nói: “Xem ra các người đều xuất thân từ quân đội, tôi không tính toán với các người. Nếu bây giờ các người đi, tôi sẽ khoan dung cho các người một lần.”
Trần Ninh dút lời, những thuộc hạ của Thẩm Sùng Binh cũng không nhịn được mà cười gẳn.
Thẩm Sùng Binh càng không nhịn được mà bật cười: “Ha ha ha, mẹ kiếp, cậu đang nói gì vậy, khoan dung cho chúng tôi một lần?”
“Cậu uống bao nhiêu rượu mà say đến thế này rồi, bây giờ không phải cậu tha cho chúng tôi, mà là chúng tôi sẽ không buông tha cho cậu!”
Thẩm Sùng Binh nói đến đây, nhìn Trần Ninh: “Cậu định thành thật đi theo chúng tôi, tới Thảm gia chấp nhận trừng phạt? Hay là để thuộc hạ của tôi đánh cậu thành một con chó chết rồi kéo cậu rời khỏi đây?”
Trần Ninh nghe vậy, nhìn quân nhân đặc chủng của Thẩm Sùng Binh, khóe miệng hơi cong lên: “Đánh tôi thành con chó chét, chỉ dựa vào các người sao?”
Thẩm Sùng Binh thấy Trần Ninh dám coi thường quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗổ bọn họ thì ánh mắt thoáng giận dữ, ông ta lạnh lùng nói: “Hừ, dựa vào chúng tôi, có thể đánh chết cậu một trăm lần đáy!”
Trần Ninh gật đầu: “Được thôi, để tôi kiểm tra thực lực của quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ thế nào!”
Thẩm Sùng Binh nghe vậy, ánh mặt xuất hiện một tia nghi hoặc không thôi.
Trần Ninh biết ông ta là Tam gia Thẩm gia, cũng đoán được ông ta và thuộc hạ của ông ta là người của quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ. Vậy mà chẳng những Trần Ninh không hề sợ hãi, lại còn to gan khiêu chiến với trung đội quân lính đặc chủng bọn họ.
Trần Ninh không sợ, hay là ngông cuồng tới mất trí luôn .
rồi?
Thẩm Sùng Binh không tin Trần Ninh có thể trở thành đối thủ của trung đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ, hon nữa ông ta còn là tổng giáo quan của toàn bộ quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ.
Không lý nào lại không bằng một tên tiểu tử không biết điều!
Thẩm Sùng Binh nhìn Trần Ninh, cười gần nói: “Ha ha, trước mặt quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ chúng tôi mà dám ngông cuồng như vậy, cậu là người đầu tiên đấy.”
“Nếu cậu đã muốn tự làm xấu mặt mình, thì tôi tác thành cho cậu vậy.”
“Vạn Bằng Tuấn!”
Thẩm Sùng Binh vừa điểm danh, từ trong nhóm quân lính đặc chiến lữ Đông Bắc Hỗ kia, một người đàn ông dáng người cao lớn, nước da ngăm đen, nhanh chân bước ra khỏi hàng, trầm giọng đáp: “Có!”
quân lính đặc chiến này là trung đội tinh nhuệ nhất trong quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hồ.
Vạn Bằng Tuần là Phó trung đội trưởng của trung đội này, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Thẩm Sùng Binh cười như không cười, ra lệnh: “Vạn Bằng .
Tuấn, đánh gãy tay chân của thằng ranh này, cho cậu ta biết sự lợi hại của Đông Bắc Hồ chúng ta.”
“Vâng!”
Vạn Bằng Tuấn đáp một tiếng, sau đó nhanh chân bước thẳng về phía Trần Ninh.
Trần Ninh thấy vậy cũng bước lên, trực tiếp đối đầu với Vạn Bằng Tuần.
Vạn Bằng Tuấn hừ lạnh một tiếng, giơ chân lên quét một cước nhanh như chớp về phía Trần Ninh.
Cước này đá ra nhanh như chớp, sức mạnh bùng nổ.
Thẩm Sùng Binh cùng đám thuộc hạ thấy vậy thì ào ào cổ vũ khen hay, bọn họ cũng biết một cước này lợi hại thế nào, đá trúng một cái cây to bằng cái bát cũng có thể làm cây gãy.
Chỉ mnh Trần Ninh, có lẽ chỉ một cước là quét ngã.
Nhưng dưới sự cổ vũ của đám người Thẩm Sùng Binh, Trần Ninh ra tay.
Trần Ninh đá chân lên cao, tốc độ nhanh hơn hẳn, sức mạnh cũng lớn hơn.
Rằm!
Chân của Trần Ninh ra sau nhưng lại tới trước, đá trúng ngực Vạn Bằng Tuấn, cứ thế Vạn Bằng Tuần bị đá bay ngược ra ngoài, ngã rằm xuống mặt đắt.
Sắc mặt Vạn Bằng Tuấn trắng bệch, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là đã bị thương.
Tiếng cổ vũ của Thảm Sùng Binh và đám thuộc hạ lập tức im bặt, vẻ mặt ai náy đều rất kinh ngạc.
Ngay cả Triệu Xuân Sinh, cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt, vẻ mặt chấn động.
Một cước vừa rồi của Trần Ninh, Triệu Xuân Sinh cảm thấy đến cả ông khi còn ở thời kỳ đỉnh cao cũng chưa chắc đã đỡ được.
Triệu Xuân Sinh đang chắn động chứng kiến thực lực mạnh mẽ của Trần Ninh, cũng không khỏi kích động vì tân binh năm đó ông huấn luyện, hiện giờ đã trở thành cao thủ.
Thật tự hào!
Trần Ninh một cước đá bay Vạn Bằng Tuấn, khoanh tay đứng đó, nhìn đám người Thảm Sùng Binh đang đứng xung quanh: “Quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hỏ, chỉ bình thường thôi.”
Anh vừa nói vậy, sắc mặt của đám người Thẩm Sùng Binh lại lần nữa thay đổi, trở nên tức giận.
Thẩm Sùng Binh nghiêm nghị hẳn lên, ông ta nhìn chằm chằm Trần Ninh một hồi như thể muốn đánh giá lại anh, lạnh lùng gọi: “Tô Kính Dũng!”
“GóI”
Trong số mười máy binh lính đặc chiến lữ Đông Bắc Hỏ, lại có một quân nhân dáng người cao gầy, ánh mắt dữ dằn đáp lời rồi bước ra.
Tô Kính Dũng là thuộc hạ đắc lực dưới trướng Thẩm Sùng Binh, cũng là cao thủ trong quân đội đặc chiến lữ Đông Bắc Hỏ.
Thẩm Sùng Binh lạnh lùng nói với Tô Kính Dũng: “Cậu đi cứu vãn danh dự của Đông Bắc Hỗ chúng ta đi, không được để người khác khinh thường Đông Bắc Hỗ chúng ta”
“Vâng, trưởng quan!”
Tô Kính Dũng nói xong, nhìn về phía Trần Ninh: “Tên ngông cuồng kia, tôi dạy dỗ anh một trận.”
Trần Ninh mỉm cười: “Tới đây!”
Tô Kính Dũng không chút khách khí, vừa bước tới vừa ra quyền, cứ thế ra một quyền nhắm vào ngực Trần Ninh.
Đây là chiêu thức nền tảng được sử dụng trong quân đội, nhưng Tô Kính Dũng đánh ra, lại tạo thành cảm giác đơn giản nhưng khó đối phó.
Thân hình Tô Kính Dũng như một con rồng, quyền như.
pháo lớn, khí thế kinh người.
Mười mấy quân sĩ Đông Bắc Hồ thấy cú đánh kinh người này của Tô Kính Dũng, không nhịn được mà sáng mắt lên, vẻ mặt rất ngưỡng mộ.
Thẩm Sùng Binh cũng không nhịn được mà âm thầm tán thưởng: “Tốc độ cú đắm này của Tô Kính Dũng nhanh tới cực hạn, sức mạnh cũng tăng nhanh, không hề phức tạp mà rất đơn giản, phát huy một cách hoàn hảo kỹ thuật đánh đấm trong quân đội.”
Thực lực của Tô Kính Dũng mạnh hơn Vạn Bằng Tuấn nhiều, có lẽ chỉ một quyền là có thẻ két liễu Trần Ninh.
Nhưng điều khiến đám người Thẳm Sùng Binh kinh ngạc là.
Trần Ninh cũng vừa bước ra vừa tung quyền, dùng chiêu thức giống nhau, lấy cứng đối cứng với Tô Kính Dũng.
Đám người Thẩm Sùng Binh vừa kinh ngạc vừa không nhịn được mà cười gằn: Hừ, thằng ranh này dám to gan dùng chiêu thức trong quân đội để lấy cứng đối cứng với cao thủ như Tô Kính Dũng, đúng là tự tìm cái chết mà!
Rầm!
Khóe miệng Tô Kính Dũng cũng xuất hiện một nụ cười gắn!
Nhưng anh ta cũng nhanh chóng cảm thấy quyền phong của Trần Ninh ập vào mặt, ý thức được chuyện gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Rằm!
Nắm đắm của hai người đụng vào nhau!
Mu bàn tay của Tô Kính Dũng đau nhức, cứ thế sưng lên thành một cái bánh bao, toàn bộ cánh tay phải hoàn toàn mắt cảm giác.
Anh ta lùi lại phía sau bảy, tám bước, tay phải không thể nhắc lên nỗi nữa.