Chương : Ai Dám Động Đến Thiếu Soái?
Bắc Cảnh vương, Lô Chiều Anh!
Một trong chín đại các lão của Nội Các, Đường Bá An!
Người phụ trách An ninh quốc gia, Diêm Thanh!
Ba người này, không một ai là nhân vật bình thường.
Nhưng điều Tần Hằng không ngờ chính là một quý tộc Bắc Cảnh như Lô Chiếu Anh lại đi tranh giành với một người mới là Trần Ninh, hơn nữa còn khiến Tần Vô Song con trai ông thành vật hi sinh.
Ông cũng không ngờ, Đường Bá An vậy mà lại thông đồng cùng Bắc Cảnh vương Lô Chiếu Anh.
Ông càng không ngờ chính là người đi theo ông nhiều năm, luôn đối với ông trung thành tận tụy như Diêm Thanh cũng có vấn đề. Vậy mà lại cùng Đường Bá An và Lô Chiếu Anh thông đồng bán đứng ông.
Thủ phạm hại chết con trai ông lúc này lại ở ngay trước mắt. Đổi lại người khác đã sớm bạo phát.
Nhưng Tần Hằng đã trải qua vô số sóng to gió lớn, bát kể xảy ra chuyện gì đều sẽ trở nên cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Ông cúi đầu uống một ngụm trà, thời điểm ngắng đầu lên, bi thương cùng phẫn nội trong mắt đã sớm không còn.
Nghĩ khí lúc nói chuyện cũng giống như bình thường không có gì khác lạ, hiền lành nói với Đường Bá An: “Đề nghị của ông tôi sẽ thận trọng xem xét.”
Đường Bá An không nhịn được nói: “Quốc chủ, ngài còn xem xét cái gì chứ? Trực tiếp trị tội Trần Ninh đi, đồng thời bổ nhiệm Lô Chiếu Anh làm thống soái Bắc Cảnh không phải là được rồi sao?”
Tần Hằng thản nhiên nói: “Hiện tại tuy hiềm nghi với Trần Ninh rất lớn, nhưng còn thiếu bằng chứng hữu lực, chúng ta không thể vu oan cho một người, đặc biệt là Trần Ninh.”
“Trần Ninh ở Bắc Cảnh lập nên nhiều chiến công hiển hách, được mệnh danh là chiến thần. Nếu không có bằng chứng hữu lực, tùy tiện động đến Trần Ninh, sợ là sẽ kích động lửa giận trong lòng binh sĩ.”
Đường Bá An nói: “Muốn có chứng cứ không phải đơn sao? Trực tiếp để Diêm Thanh…”
Tần Hằng giận tái mặt: “Tôi nói chứng cứ, chứ không gọi các người ép cung Trần Ninh.”
Đường Bá An nghe vậy liền giật mình, nổi đau mất con còn không đủ khiến Tần Hằng mắt đi lý trí sao?
Đường Bá An cũng không dám nói loạn nữa, nhỏ giọng đáp: “Vâng, Quốc chủ!”
Tần Hằng phát tay: “Tôi mệt rồi, ông lui ra đi.”
Đường Bá An đáp: “Vâng.”
Đường Bá An từ phủ Quốc chủ đi ra, bên ngoài đã sớm có cảnh vệ cùng vệ sĩ chuẩn bị xe xong đợi ông.
Ông ngồi chiếc gắn cờ đỏ có rèm che đầu tiên, phía sau xe có một dáng người cao ngất, mái tóc bạch kim, người đàn ông trẻ tuổi vừa anh tuần vừa lãnh khốc.
Người đàn ông này, chính là con trai nuôi của Bắc Cảnh vương, Lô Thanh Phong.
Lô Thanh Phong dò hỏi: “Đường các lão, cha nuôi tôi hỏi tình hình thế nào? Quốc chủ có phải đã đáp ứng để cha nuôi tôi đảm nhiệm vị trí thống soái Bắc Cảnh không?”
Đường Bá An cười khổ: “Lão Quốc chủ cảm thấy chưa có đủ bằng chứng hữu lực để chứng minh Trần Ninh ám hại Tần Vô Song, cũng hiểu được vị trí thống soái này không dễ dàng bị thay đồi.”
Lô Thanh Phong giật mình: “Vậy phải làm sao?”
Đường Bá An cười lạnh: “Thi thể Tần Vô Song con trai của lão Quốc chủ không phải bị các người đóng băng giấu kín rồi sao?”
“Cậu nghĩ cách đem thi thể Tần Vô Song đến chỗ Điển Chử thuộc hạ của Trần Ninh đi. Sau đó để thi thể rã động bị phát hiện.”
“Đến lúc đó mọi người sẽ càng thêm khẳng định Trần Ninh là người đám giết Tần Vô Song!”
“Lão Quốc chủ nhìn thấy thi thể của con trai mình, khẳng định sẽ không chịu nổi kích động, đến lúc đó dưới cơn thịnh nộ của lão Quốc chủ, việc loại bỏ Trần Ninh sẽ dễ dàng thôi.”
Hai mắt Lô Thanh Phong sáng lên: “Được, tôi lập tức đên Trung Hải một chuyến, tự mình làm việc này.”
Đường Bá An cười nói: “Ừ. Chờ khi loại bỏ Trần Ninh, cha nuôi cậu trở thành thống soái Bắc Cảnh, công lao đầu chính là của cậu.”
Gương mặt Lô Thanh Phong không nhịn được lộ ra vẽ chờ mong.
Nếu cha nuôi anh ta trở thành thống soái của Bắc Cảnh, thế lực của bọn họ ở Bắc Cảnh sẽ đi đến đỉnh cao, anh ta cũng sẽ tiền đồ vô lượng.