Chương : Bỏ Đá Xuống Giếng
Nguyễn Hồng nhìn thấy dấu hiệu thuộc về Lô gia Bắc Cảnh, cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cô hạ giọng nói: “Lại có quan hệ với Bắc Cảnh Vương tộc Lô gia, Thiếu tướng, chúng ta có thể lập tức hành động với Lô gia Bắc Cảnh hay không?”
Trần Ninh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không được!”
“Trước tiên không nói Bắc Cảnh Vương tộc Lô gia thực lực hồng hậu, con cháu Lô gia môn đồ trải rộng trong quân đội.”
“Chỉ bằng máy người này, sẽ động đến Bắc Cảnh Vương Lô Chiếu Anh, chỉ sợ là người sỉ nói mộng.”
“Cô có tin Bắc Cảnh Vương Lô Chiếu Anh tùy tiện liền có thể đem chuyện này bỏ qua không?”
Nguyễn Hồng nghe vậy nhíu mày, cô phát hiện cô nghĩ vẫn còn quá đơn giản.
Cô hạ giọng nói: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” “
Trần Ninh híp mắt: “Lô Chiếu Anh nếu đã hướng về phía tôi, vậy tôi phải trở về Bắc Cảnh, cùng anh ta vui đùa một chút.”
“Thật vậy!”
Từ hiện tại mà xem, toàn bộ chuyện chính là Bắc Cảnh Vương Lô Chiếu Anh làm ra, ý là nhúng chỉ vị trí thống soái Bắc Cảnh của Trần Ninh.
Nếu là những cựu phái huân quý môn của Bắc Cảnh, đấu tranh với các tân quý Bắc Cảnh.
Sau đó, Trần Ninh phải quay trở lại để xử lý!
Hơn nữa, Trần Ninh cũng phải trừng phạt nghiêm khắc những người này, cho Quốc chủ một lời giải thích thỏa đáng.
Chỉ là, Trần Ninh muốn trở về Bắc Cảnh, như vậy kỳ nghỉ của anh sắp kết thúc sớm.
Nguyễn Hồng nhìn Trần Ninh, hạ giọng nói: “Thiếu tướng, nghe nói ngày mai anh đại hôn, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, anh xem hôn sự của anh có nên trì hoãn hay không?”
Trần Ninh lắc đầu nói: “Không, sau đại hôn, tôi sẽ lập tức khởi hành trở về Bắc Cảnh.”
Trở về cảnh quan phía bắc là trở về sa trường.
Trên sa trường, sinh tử khó liệu, Trần Ninh không muốn lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.
Anh đã đáp ứng hôn lễ lớn nhất cho Tống Sính Đình, còn đáp ứng Tống Sính Đình, để cho cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất.
Vì vậy, đám cưới của mình vào ngày mai phải được tiến hành đúng hạn.
Hơn nữa, còn phải long trọng tổ chức.
Tôi hôm đó, Trần Ninh không vê nhà, mà tự mình cùng Nguyễn Hồng hộ tống thi thể Tần Vô Song về Kinh thành.
Về phía Kinh thành, đã sớm nhận được tin tức, biết Trần Ninh và Nguyễn Hồng đã tìm được thi thể Tần thiếu, suốt đêm đưa thi thể Tần thiếu về.
Trời vừa sáng!
Máy bay đặc biệt của Trần Ninh và Nguyễn Hồng đã hạ cánh xuống sân bay Kinh thành, Quốc chủ Tần Hằng và Quốc chủ phu nhân Vương Uần đều không xuất hiện.
Hiện trường chỉ có Điền Vệ Long khiêm tốn mang theo một đội binh sĩ, nghênh đón linh khu Tần Vô Song.
Điền Vệ Long nói với Trần Ninh: “Thiếu tướng, Quốc chủ cùng Quốc chủ phu nhân đắc tội Tần thiếu tin người chết, đặc biệt bi thương, bọn họ hiện tại không rảnh gặp anh.”
Trần Ninh gật đầu: “Tôi hiểu!”
Điền Vệ Long nói: “Nhưng, Quốc chủ hy vọng anh trừng phạt nghiêm khắc hung thủ.”
Trần Ninh nói: “Hiểu!”
Sau khi giao linh khu Tần Vô Song cho bọn Điền Vệ Long, Trần Ninh liền mang theo Điển Chử Bát Hỗ Vệ, đi máy bay.
đặc biệt, chạy về Trung Hải.
Khi anh trở về Trung Hải, đó là hơn giờ trưa.
Giờ này khắc này, ở trong tổ trạch Tống gia.
Sớm đã khắp nơi giăng đèn kết hoa, hiện trường cha trí rất vui mừng, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được, Tống gia đang tổ chức hôn lễ.
Theo đạo lý mà nói, Tập đoàn Ninh Đại là doanh nghiệp số tỉnh Giang Nam, Trần Ninh và Tống Sính Đình hai người tổ chức hôn lễ, hẳn là có vô số quan quý nhân đến chúc mừng mới đúng.
Thế nhưng, hôm nay khách nhân đến dự hôn lễ của Trần Ninh và Tống Sính Đình lại rất ít.
Hào môn lão tổng, đạt quan quý nhân, càng là một người cũng không có!
Hóa ra, rất nhiều người nghe nói Trần Ninh xảy ra chuyện.
Mọi người trong khoảng thời gian này nhao nhao đồn đại, Trần Ninh giết con trai duy nhất của Quốc chủ Tần Vô Song, đã bị Quốc An bắt lại.
Trần Ninh xong đời rồi!
Tống gia cũng nhất định sẽ bị liên lụy, chẳng máy chốc sẽ đại họa lâm đầu.
Bởi vậy, ngày thường những hào môn lão tổng lấy lòng Trần Ninh Tống Sính Đình, đạt quan quý nhân, ai nấy đều coi Tống Sính Đình là ôn thần, tránh xa.
Giờ này khắc này, Tống Sính Đình đang ở trong phòng cô dâu, mặc váy cưới hoa lệ trắng noãn, đang bảo thợ trang điểm trang điểm cho cô.
Đồng Kha mấy phù dâu, đều là vẻ mặt lo lắng, nhìn Tống Sinh Đình muốn nói lại thôi.