Chương :
Nam quản lý thở không nồi, mặt bắt đầu đỏ bừng, mắt trừng ra, miệng há hốc, hai chân ở giữa không trung đạp loạn.
Viện Trưởng vươn tay đánh vào đầu nam quản lý, bang bang mấy quyền, người này đã huyết nhục lẫn lộn, hoàn toàn bắt tỉnh.
Nhậm Phi thấy vậy, miệng nhéch lên nụ cười nhạt.
Viện Trưởng sở dĩ được gọi như vậy, ngoại trừ việc gã ta thích mặc một thân áo khoác trắng dài, còn bởi vì nắm đấm của gã vô cùng lợi hại, đánh lên mặt người khác máy quyền liền có thể khiến kẻ đó biến dạng.
Viện Trưởng ném người đã đầu máu tươi xuống dưới chân, lại chuẩn bị tìm kẻ khác. Người trong phòng sợ đến hét chói tai!
Lý vãn Tình rốt cục không nhịn được: “Dừng tay!”
Nhậm Phi tủm tỉm cười: “Nếu các người không muốn có chuyện gì, vậy thì tốt nhất ngoan ngoãn một chút, tôi nói cái gì chính là cái đó! Cô, bây giờ đem quần áo trên người cởi ra, sau đó quỳ xuống bò đến trước mặt tôi.”
Lời này vừa nói ra đã khiến mặt Lý Vãn Tình trắng bệch, sắc mặt đám người trong phòng họp cũng hoàn toàn thay đổi.
Nhậm Phi thấy Lý Vãn Tình vẫn không cử động, anh ta lộ ra chút biểu tình tức giận, hơi cao giọng: “Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi…”
Ngay lúc Lý Vãn Tình sắp bị dọa cho hỏng mắt, ngoài cửa phòng họp lại vang lên một tiếng ầm, có người trực tiếp đá bay cửa.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Trân Ninh mang theo Điển Chử tiến vào.
Lý Vãn Tình nhìn thấy Trần Ninh đã đến, nhịn không được kinh hỉ: “Tiểu Ninh.”
Trần Ninh tháy Lý Vãn Tình không có việc gì, liền có chút yên tâm. Ánh mắt anh dừng trên ngoài Nhậm Phi, khẽ ngoắc ngón tay, lạnh lùng nói: “Anh, hiện tại quỳ xuống cho tôi, sau đó dập đầu nhận sai, tôi có thể giữ cho anh toàn thay.”
Cái gì?
Mọi người ở trong phòng nghe lời Trần Ninh nói, sắc mặt không ít người trở nên thay đổi. Đã có không ít nhân viên của Tô Duyệt lúc nhìn thấy Trần Ninh đến, đều trở nên vui mừng. Nhưng bọn họ lại phát hiện Trần Ninh chỉ mang theo một mình Điển Chử, trong lòng liền trùng xuống.
Bọn người Nhậm Phi đều thân thủ bất phàm, hơn nữa ra tay còn cực kỳ tàn nhẫn. Trần Ninh chỉ mang theo một người, nhìn thế nào cũng thấy không phải là đối thủ của Nhậm Phi. Vậy mà Trần Ninh còn dám can đảm mở miệng kêu Nhậm Phi quỳ xuống, hậu quả chọc giận Nhậm Phi, chỉ sợ tắt cả mọi người ở đây đều sẽ gặp họa!
Nhậm Phi híp mắt nhìn Trần Ninh! Biểu tình của anh ta không có chút gì là lỗ mng mà còn thật sự nghiêm túc.
Anh ta biết người này không đơn giản, là chiến thần của Bắc Cảnh.
Nhậm Phi từ nhỏ đã đi theo Bồ Y vương, luyện ra một thân bản lĩnh hơn người. Bất quá mấy năm nay anh ta đều cùng thầy mình ở trong rừng núi, vẫn chưa có cơ hội rời đi để thể hiện thực lực của mình. Lần này có thể cùng chiến thần Bắc Cảnh quyết đấu, máu trong người anh ta đều dâng trào.
Git cht gấu trúc, bản thân liền là quốc bảo. Git cht chiến thần, vậy chính hắn sẽ trở thành một truyền thuyết mới.
Nhậm Phi đẩy hai mỹ nhân bên người ra đứng lên, cười lạnh nói: “Đúng lúc lắm, những lời vừa nãy mày nói, tao cũng muốn nói với mày. Hiện tại mày quỳ xuống chịu chết, tao liền để cho mày toàn thay.”
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng, không nói nhiều với Nhậm Phi, trực tiếp động thủ.
Nhậm Phi cảm thấy mình bị hoa mắt, Trần Ninh vậy mà đã muốn đến trước mặt anh ta, tốc độ nhanh đến cực hạn này là anh ta chấn động. Sắc mặt anh ta kịch biến, nâng tay đánh một quyền về phía Trần Ninh, gầm lên: “Mày tìm chết rồi!”
Một quyền này cực nhanh, khó có thể đỡ được.
Trần Ninh lạnh lùng, cũng đánh tới một quyền.
“Ầm! Tay hai người va chạm, phát ra âm thanh như sắm rên.
“Răng rắc” xương cánh tay Nhậm Phi trực tiếp bị bẻ gẫy, mu bàn tay trở nên mềm nhũn như bánh mì.
“AI” Anh ta không nhịn được hét thảm một tiếng. Nhưng anh ta vừa mới hét lên, Trân Ninh liên tát một phát.
“Chát…”
Nhậm Phi phun ra một ngụm lẫn lộn máu cùng răng, cả người bị đánh bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đắt, chỉ còn lại nữa cái mạng.
Tốc độ ra tay của Trần Ninh quá nhanh! Thẳng đến lúc này, tứ đại hộ vệ Viện Trưởng, Bạch Hồ Tử, Đấu Cầu và Cốt Đầu mới khiếp sợ hồi phục tinh thần.
Bọn họ phẫn nộ quát: “Dám đả thương Nhậm Thiếu, mày muốn chết!”
Lời còn chưa dứt, bón bóng người vạm vỡ đã lao về phía Trần Ninh.