Chương :
Trần Ninh ngồi bên cạnh Điển Chử nghe được lời này của Lưu Siêu, mẫn cảm nhận ra điều gì đó lập tức nhìn về phía Điển Chử. Điển Chử hiểu được ý của Trần Ninh, anh bắt động thanh sắc nói với Lưu Siêu: “Anh họ, anh là có ý gì, tôi không hiểu lắm.”
Lưu Siêu đã có men say trong người, nghe được lời này của Điển Chử liền nghĩ Điển Chử không chịu giúp đỡ, lập tức mắt hứng: “Em họ, anh muốn cậu giúp một chút, có phải cậu không chịu giúp không?”
Điển Chử nói: “Không phải, anh nói cơ hội luôn có, nhưng anh không có tiền, đây là ý gì?”
Lưu Siêu nghe vậy, men say trong mắt tiêu tán đi nhiều, trở nên cảnh giác hơn, biểu tình quái dị nhìn Điển Chủ: “Cậu thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu?”
Điển Chử nói: Đương nhiên là thật, bằng không tôi hỏi anh làm gì?” l Lưu Siêu hạ giọng nói: “Cậu không biết nha, hết thảy cấp .
bậc quân hàm đều phải có tiền mới có được, nghe nói đều có giá cả hết, mấy chục vạn đến hơn cả triệu, xem cấp – đến đâu mà thu phí.”
Điển Chử cùng Trần Ninh liếc nhau, cả hai đều kinh ngạc.
Điển Chử bát động thanh sắc, làm như không tin nói: “Sao.
có thể như vậy?”
Lưu Siêu thấy Điển Chử không tin lời mời, nóng nảy: “Cái gì mà không thể, ít nhất ở Tô Hàng này tuyệt đối là như: vậy. Nhưng cũng không phải chỉ có tiền là tùy tiện thăng chức, cũng phải nhìn thân phận cùng thực lực. Tỷ như anh đi, có thể dùng tiền thăng đến Thiếu tá, nếu có nhiều tiền hơn mà nói, anh muốn thăng đến đâu không chừng vẫn được.”
Điển Chử nheo mắt lại, dò hỏi: “Anh nói như vậy, nếu có tiền liền có thể thăng một bậc, vậy giá tăng bao nhiêu?”
Lưu Siêu nói: “ triệu.”
Điển Chử hít sâu một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Trần Ninh, Trần Ninh cũng đã chuyển sang uống rượu cùng Điển Dân.
Điển Chử nói với Lưu Siêu: “Chuyện giúp anh thăng chức này tôi không giúp được, anh cũng biết tôi thuộc quân Bắc Cảnh, anh lại thuộc quân Đông Hải, chúng ta không cùng một đơn vị.”
Lưu Siêu khó nén mất mác.
Điển Chử bỗng nhiên nói: “Nhưng, tôi có thể cho anh .
mượn † triệu.”
Cái gì?
Lưu Siêu nghe vậy đầu tiền là sửng sốt, sau đó là kích động: “Thật sao?”
Điển Chử nói: “Thật.”
Lưu Siêu trở nên hưng phắn, kích động nâng ly rượu cụng ly với Điển Chử: “Anh em tốt, thật đúng là anh em tốt, về sau anh nhất định sẽ báo đáp cậu.”
Điển Chử cùng Lưu Siêu uống một ly, nghĩ trong lòng: “Sau này anh không quay lại hận tôi là được!”
Bữa tiệc chắm dứt, lúc khách khứa đã ra về hét. Điển Chử liền một mình đến báo cáo tình hình với Trần Ninh, Trần Ninh quyết đoán chuyển triệu vào tài khoản của Lưu Siêu. Lưu Siêu sau khi nhận được tiền liền vô cùng mừng rỡ. Trần Ninh cùng Điển Chử đứng trước cổng Điền gia, nhìn xe Lưu Siêu dần biến mắt.
Điển Chử nói: “Thiếu soái, anh họ này của tôi tham quyền, anh ta cũng không chỉ mơ thăng được một cấp đâu. Nếu thật sự tồn tại chuyện mua quan bán tước, anh ta khẳng định sẽ được thăng đến Thiếu tá.”
Trần Ninh chắp hai tay sau lưng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này không phải là chuyện nhỏ. Anh nghĩ cách phái người theo dõi Lưu Siêu, vài ngày tiếp theo anh ta đi gặp ai, làm chuyện gì, tôi đều muốn biết rõ.”
Điển Chử trầm giọng đáp: “Vâng!”
Vài ngày tiếp theo, Trần Ninh đều ở lại Điển gia. Điển Chử lại không nhàn rỗi như vậy, vẫn phái người âm thầm theo dõi Lưu Siêu.
Ngày thứ năm, Điển Chử vội vàng tới gặp Điển Chử, báo cáo: “Thiếu soái, có tin tức, tên tiểu tử Lưu Siêu kia đã được thăng một bậc.”
Trần Ninh nghe vậy nheo mắt lại, lanh lùng nói: “Xem ra quân khu Tô Hàng thật sự tồn tại loại chuyện này, Tần Thành thật to gan!”
Điển Chử nhịn không được nói: “Thiếu soái, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Trần Ninh trầm giọng nói: “Đương nhiên phải tra rõ nguồn gốc, cần phải điều tra manh mối.”
Điển Chử đáp: “Vâng!”