Chương :
Saienji Saburo cũng ôm thanh kiếm Samurai, đứng ra chặn đường của Trần Ninh: “Nhóc con, tôi đã nói đối thủ của anh là tôi rồi mà, muốn đông vào điện hạ thì phải bước qua xác tôi đã.”
Trần Ninh: “Cút!”
Saienji Saburo được xưng là Samurai trẻ có triển vọng nhất ở Đông Doanh và cũng được biết đến là người kế thừa danh xưng Kiếm thánh đời tiếp theo.
Bất cứ nơi nào anh ta đi đến, người người đều phải kính nễể anh ta, đặc biệt là rất kính sợ thanh Samurai trên tay anh ta.
Nhưng không ngờ người đàn ông Hoa Hạ trước mặt từ đầu đến cuối không hề xem anh ta ra gì, điều này khiến anh ta thật sự tức điên lên.
“Người Hoa Hạ ngu ngốc, mày đi chết đi!”
Khoảnh khắc anh ta hét lên đó, anh ta đã nhanh chóng rút thanh kiếm của mình ra.
Rắc!
Thanh kiếm Samurai xuất hiện, lưỡi kiếm như một luồng ánh sáng, nhanh như chớp chém về phía cổ Trần Ninh.
Tống Sính Đình thấy vậy không khỏi sợ hãi la lên: “Trần Ninh, cần thận!”
Đám người Tachibana Haruaki nhìn thấy Saienji Saburo chém một cú tuyệt đẹp như vậy thì rất phắn khích: “Tốt!”
Nhưng mà tiếng hoan hô của họ chỉ vừa vang lên.
Thì Trần Ninh đã lập tức ra tay phản công!
Trần Ninh vung tay, đánh lên thanh kiếm Samurai kia.
Răng rắc!
Thanh kiếm Samurai bị đánh cho gãy đoạn, một nửa lưỡi kiếm bay vào trong góc, gâm xuyên vào bức tường.
Đồng tử của Saienji Saburo bỗng trừng to, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có vẻ sợ hãi.
Trần Ninh không để cho Saienji Saburo kịp hoàn hồn đã tiến lên trước một bước, vung lên củi chỏ giống như dao của mình, hung hăng đập vào mặt của Saienji Saburo.
Bụp!
Xương mặt của Saienji Saburo trực tiếp bị đập vỡ nát thành từng mảnh, máu bắn tung tóe, anh ta còn chưa kịp hét lên đã văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, bị thương nặng, ngắt xỉu tại chỗ.
Cái gì vừa xảy ra vậy?
Đệ tử trưởng của Kiếm thánh Watanabe, người được mệnh danh là thiên tài trẻ thế hệ mới, lại bị Trần Ninh dùng tay không đánh bại.
Tachibana Haruaki và đám thủ hạ của anh ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Tachibana Haruaki: “Bây giờ, anh còn muốn giết tôi, quấy rồi vợ tôi nữa không?”
Tachibana Haruaki vẻ mặt đầy kinh hãi, vừa lùi lại phía sau vừa ra lệnh cho các võ sĩ xung quanh mình: “Các người đứng ngây ra đó làm gì? Cùng xông lên hạ gục tên này cho tôi.”
“Giết!”
Các Samurai lần lượt rút kiếm ra, rồi lao về phía Trần Ninh như một bẩy sói đói.
Điển Chử và Tần Phượng Hoàng cũng la lên, xông lên phía trước.
Hai bên bắt đầu nổ ra giao tranh trên một hành lang không quá rộng rãi.
Mặc dù nhóm Samurai do Tachibana Haruaki mang đến đều là bậc thầy võ sĩ đạo, tinh thông kiếm thuật.
Chỉ tiếc là bọn họ lại gặp phải Điển Chử và Tần Phượng Hoàng!
Nhát là Điển Chử, anh được mệnh danh là binh vương và vua súng ở quân đội Bắc Cảnh, kỹ năng chiến đấu của anh trong quân đội đã đạt đến mức hoàn hảo.
Nhóm võ sĩ sống trong cuộc sống lụa là quý tộc ở Đông Doanh này sao có thẻ là đối thủ của một vị binh vương đã chinh chiến lâu năm trên chiến trường.
Chỉ thấy Điển Chử cầm trong tay một con dao găm quân dụng lao về phía kẻ địch, hoàn mỹ biểu diễn ra lợi thế của vũ khí ngắn đánh cự ly gần, đối thủ không chỉ hét lên thảm thiết mà còn ngã rạp dưới con dao găm của cậu Chẳng máy chốc, hàng chục võ sĩ đều đã ngã như rơm rạ dưới đất.
Tachibana Haruaki không ngờ mình mang nhiều người đến như vậy, cũng không phải là đối thủ của Trần Ninh.
Lúc này anh ta muốn bỏ chạy nhưng lại vì quá sợ hãi, chân không cách nào cử động được.
Trần Ninh dửng dưng nhìn Tachibana Haruaki, lạnh lùng nói: “Đây hình như là lần thứ hai rồi phải không nhỉ, anh nói xem nên xử lý sao đây?”
Bịch!
Lần này, Tachibana Haruaki trực tiếp quỳ xuống, anh ta cúi đầu lạy liên hồi, đầu đập bịch bịch bịch trên nền đắt, trán nhuốm đầy máu, run lẫy bẩy nói: “Tiên sinh, tôi sai rồi, tôi lại sai rồi.”
“Làm ơn, đừng giết tôi, hãy cho tôi một cơ hội nữa thôi.”
Trần Ninh gật đầu: “Được, tôi sẽ không giết anh.”
Tachibana Haruaki nghe thấy vậy thì vui mừng ngước mặt lên, không khỏi cảm thấy đắc ý, người Hoa Hạ đúng là nhân từ như đàn bà vậy, lại đồng ý tha cho anh ta.
Vậy lần sau anh ta sẽ lại tiếp tục đến báo thù!