Chương :
“Nếu mọi người đều muốn đạt được thứ mình muốn, vậy thì như vậy đi.”
“Tôi sẽ đấu với Kiếm thánh của các người. Nếu tôi thắng, tôi sẽ lấy mười bảo vật quốc gia thuộc về Hoa Hạ mang đi.”
“Nếu tôi thua, chết dưới kiếm của Kiếm thánh các người thì các người muốn đòi bao nhiêu cổ phần cũng được, thế nào?”
Thiên hoàng Sùng Minh và các thành viên hoàng tộc có ở đó, cũng như các quý tộc thượng lưu và Kiếm thánh ‘Watanabe đều sửng sốt đến ngây người cả ra.
Ngay sau đó, Kiếm thánh Watanabe bật cười chế nhạo.
Ông ta lớn giọng nói: “Bảm Thiên hoàng, tôi nghĩ đề nghị của tên oắt này rất hay, tôi sẽ quyết đấu với cậu ta.”
“Nếu như cậu ta thua, thì cả mạng sống của cậu ta và tập đoàn Ninh Đại đều sẽ là của chúng ta!”
Thiên hoàng Sùng Minh lúc này cũng hồi thần trở lại.
Ông ta không ngờ Trần Ninh lại đưa ra yêu cầu như vậy, đúng là không biết sóng chết gì mà.
Ông ta cười híp mắt nhìn Trần Ninh “Được, cứ theo lời cậu nói đi, cậu sẽ quyết đầu với Kiếm thánh Watanabe, dùng phương thức nguyên thuỷ nhát giải quyết vấn đề của chúng ta.”
Các thành viên của hoàng gia Đông Doanh có mặt tại hiện trường và các quý tộc thượng lưu đều không thể nhịn được bật cười ha hả khi nhìn thấy Trần Ninh thực sự sắp đấu tay đôi với Kiếm thánh Watanabe.
Họ đều cho rằng Trần Ninh đang tự tìm đến cái chết!
‘Watanabe mặc trang phục của một võ sĩ Samurai, mái tóc và râu trắng phơ, đeo một thanh kiếm Samurai trên thắt lưng, kiểu cách trang nghiêm như một kiện tướng.
Ông ta nhìn về phía Trần Ninh, khóe miệng chằm chậm nhếch lên: “Cậu muốn khiêu chiến với ta, có thể mượn kiếm Samurai của thị vệ ở đây.”
Trần Ninh liếc mắt nhìn các thị vệ cung đình ở chung quanh, sau đó lại liếc mắt nhìn kiếm Samurai trên tay bọn họ, lắc đầu: “Tôi không thích dùng kiếm của các người!”
Watanabe cau mày: “Vậy cậu định dùng vũ khí gì để đấu với tôi?”
Trần Ninh quay đầu lại, nhìn thấy trong mười bảo vật quốc gia của Hoa Hạ được bày trên bàn có một thanh kiếm được khảm đá quý vô củng tinh xảo thời nhà Đường.
Anh cười nói: “Cứ dùng thanh kiếm thời Đường này!”
Mọi người ở hiện trường nghe vậy đều sững người ra!
Thiên hoàng Sùng Minh nhịn không được lên tiếng: “Trần tiên sinh, thanh kiếm thời Đường này thực ra là thanh kiếm đem theo ngươi của một trong những vị hoàng đề của triều đại nhà Đường Hoa Hạ, nhưng vì thanh kiếm này là kiếm của hoàng đế, nên lúc làm ra người ta chỉ xét đến vẽ đẹp đẽ tinh xảo của nó, no không hề có tác dụng trong thực chiến.
“Nói đơn giản thì đây là thanh kiếm trang trí của hoàng đề, không phải để chiến đấu. Cậu có chắc muốn dùng thanh kiếm này để chiến đấu với Kiếm thánh Watanabe không?”
Trần Ninh nói: “Thanh kiếm này đủ để đối phó với Kiếm thánh của các người rồi.”
Anh vừa nói lời này ra, Kiếm thánh Watanabe không khỏi đùng đùng lửa giận.
Ông ta chế nhạo: “Trên thế giới này, chỉ có kiếm Samurai của chúng tôi là lợi hại nhất, kiếm thời Đường của các người còn không xứng để nhắc đến chứ đừng nói là một thanh kiếm trang trí.”
“Thanh kiếm Việt Vương Câu Tiến() của các người chém kính còn bị mẻ. Nếu cậu dùng loại kiếm này để đấu với tôi thì rõ là đang tìm đường chết.”
()Kiếm Việt Vương Câu Tiễn: là một thanh kiếm được xác định niên đại vào thời cuối Xuân Thu thuộc quyền sở hữu của Câu Tiễn, vua nước Việt. Ngoài ý nghĩa quan trọng về mặt lịch sử, Kiếm Câu Tiễn còn nổi tiếng vì độ sắc bén và sáng bóng dù đã có hơn năm tuổi, hiện cổ vật này được trưng bày tại Bảo tàng Hồ Bắc, Hoa Hạ.
Thiên hoàng Sùng Minh lại cảm thấy Trần Ninh càng muốn tìm chết thì càng tốt, thế là ông ta lập tức sai người đưa thanh kiếm thời Đường kia cho Trần Ninh.
Sau đó mỉm cười và nói: “Nếu Trần tiên sinh đã có ý muốn dùng vũ khí của nước cậu ta thì chúng ta nên tôn trọng ý kiến của cậu ta.”
Mặt Kiếm thánh Watanabe đầy ý chế nhạo, ngẳng đầu sải bước đến chính giữa sảnh.
Trần Ninh cũng lãnh đạm đi đến giữa sảnh, đứng đối diện, cách Kiếm thánh Watanabe chưa đầy ba mét.
Cả hai bên đều đứng song song với nhau.
Tống Sính Đình lo lắng đến mức cô vô thức nắm chặt bàn tay của mình đến đỏ cả lên.
Tần Phượng Hoàng lúc này cũng không khác là bao, nhìn chằm chằm về phía Trần Ninh cùng Watanabe.
Chỉ có Điển Chử vẫn nhìn Trần Ninh tràn đầy tin tưởng như cũ.
Những người Đông Doanh khác ở đó đều đang cười cọt, chờ đợi trận đấu bắt đầu, đối với họ, trận đấu này chẳng có gì đáng để hồi hộp cả.
Một tên vô danh tiểu tốt Hoa Hạ sao có thể là đối thủ của Kiếm thánh Đông Doanh được chứ!
Ngay sau đó, Tanaka dõng dạc tuyên bố: “Trận quyết đấu bắt đầu!”
Vừa dứt lời, Kiếm thánh Watanabe đã bắt đầu di chuyển, ông ta cúi thấp người, chân bước nhanh, nhanh như chớp áp sát Trần Ninh. Khi đã bước vào phạm vi đủ để kiếm Samurai tân công thì ông ta lập tức rút thanh kiêm Samurai của mình ra.
Thanh kiếm Samurai hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh như một tia sáng loé lên, chém về phía Trần Ninh mình.
Một đòn này rất nhanh, lực bạo phát cũng rất đầy đủ, góc tấn công lại rất gian xảo, với độ sắc bén của kiếm Samurai, Kiếm thánh Watanabe tự tin có thể chém Trần Ninh thành hai khúc.