Chương :
Nhưng lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một lượng lớn binh lính có trang bị vũ trang, súng thật đạn thật.
Những người lính trực tiếp bao vây hội sở Fujil Một vị tướng quân dẫn đầu một đám thủ hạ, đẳng đằng sát khí xông vào, rống lên: “Kẻ nào dám vô lễ với Thiên hoàng của chúng tôi!”
Hóa ra là vị tướng quân đanh thép của Đông Doanh, Domoto Toshi đến rồi.
“Tham kiến Thiên hoàng!”
Domoto Toshi dẫn theo đông đảo binh lính dưới trướng mình bước vào, kính cẩn hành lễ với Thiên hoàng Sùng Minh.
Thiên hoàng tuy không có thực quyền nhưng vẫn có địa vị xã hội rất cao, trên danh nghĩa vẫn là Thiên hoàng, cho dù là người của quân đội hay là Nội các gặp đều phải hành lễ với ông ta.
Thiên hoàng Sùng Minh nhìn thấy Domoto Toshi thì cũng có chút kinh ngạc: “Tướng quân Domoto Toshi, sao ngài lại ở đây?”
Domoto Toshi ngày thường rất nhận được sự ưu ái của hoàng gia, có quan hệ rất mật thiết với hoàng thất.
Ông ta trịnh trọng nói: “Thuộc hạ nghe nói có người đã đánh bị thương Hoàng tử Haruaki, lại biết được hung thủ đang ở đây nên đích thân đem quân đến bắt.”
“Kính thưa Thiên hoàng, hung thủ đang ở đâu?”
Thiên hoàng Sùng Minh và đám quý tộc ở đó đều nhìn về phía đám người Trần Ninh.
Lúc này Domoto Toshi mới chú ý đến mấy người Trần Ninh, đồng thời bắt ngờ phát hiện ra kẻ đang hấp hối nằm trên vũng máu hóa ra chính là Kiếm thánh mới đời này của Đông Doanh bọn họ, Watanabe.
Ông ta không khỏi thất thanh la lên: “Kẻ nào dám làm làm đại sư bị thương thành thế này!”
Thiên hoàng Sùng Minh không lên tiêng, nhưng tổng quản hoàng tộc Tanaka bên cạnh ông ta lại nói: “Chính là người đàn ông Hoa Hạ trước mặt, Trần Ninh.”
Tầm mắt Domoto Toshi rơi vào Trần Ninh, ông ta khẽ nhíu mày, mơ hồ có cảm giác có chút quen thuộc, nhưng ông ta không nhớ ra đã từng gặp anh ở đâu.
Ông ta nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Các người to gan thật đấy. Làm tổn thương điện hạ Haruaki, bây giờ còn làm hại đại sự Watanabe. Rõ là không biết trời cao đất dày mà.”
“Người đâu, bắt hết bọn chúng lại.”
Mắy người Tống Sinh Đình nghe vậy thì vô cùng lo lắng!
Tống Sinh Đình lên tiếng trước: “Dừng tay!”
“Chồng tôi đã làm bị thương Hoàng tử Haruaki và những người khác vì họ đến tìm chúng tôi gây chuyện.”
“Hơn nữa, chồng tôi ta đã đạt được thỏa thuận với Thiên hoàng về chuyện này rồi, hai bên đã giải quyết xong xuôi rồi, nếu không tin ông có thể hỏi Thiên hoàng.”
Hai bên đã thương lượng giải quyết xong rồi ?
Một người có mặt ở đó thì thầm vài câu vào tai Domoto Toshi, kể cho ông ta chuyện gì đã xảy ra.
Domoto Toshi nhìn về phía Thiên hoàng Sùng Minh, dùng ánh mắt hỏi ông ta liệu có cần tiếp tục quy trách nhiệm cho Trần Ninh không?
Thiên hoàng Sùng Minh không thẻ hiện ra ý gì, không nói rằng sự việc đã kết thúc, cũng không bảo Domoto Toshi bắt đám người Trần Ninh lại.
Domoto Toshi nhanh chóng hiểu ý Thiên hoàng!
Thiên hoàng đương nhiên không muốn thả cho Trần Ninh đi, dù sao anh đã phế con trai của ông ta, Kiếm thánh Watanabe thì bị Trần Ninh chặt đứt hai tay, hoàng thất Đông Doanh còn thua vào tay Trần Ninh món bảo vật quốc gia của Hoa Hạ, nếu để Trần Ninh rời đi thì thể diện của hoàng tộc Đông Doanh còn đâu chứ?
Thế nhưng, mặc dù Thiên hoàng không muốn để Trần Ninh đi, nhưng ông ta đã thua cược với Trần Ninh, không tiện làm khó anh trước mặt nhiều người như vậy Nên ông ta có tình không nói gì, để Domoto Toshi tự xem tự xử lý.
Domoto Toshi hiểu ý của Thiên hoàng!
Ông ta cười lạnh, quay sang nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Thiên hoàng đồng ý không truy cứu trách nhiệm của các người, nhưng mà bây giờ các người bị nghỉ có dính líu đến việc làm tổn thương người khác. Không phải Thiên hoàng nói không truy cứu là không truy cứu được.”
“Người đâu, bắt tất cả bọn họ lại, nghiêm khắc xử lý.”
Sắc mặt Tống Sinh Đình trở nên vô cùng khó coil Vẻ mặt Trần Ninh vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng: “Chờ đã, tôi có quyền miễn trừ ngoại giao. Các vị không có quyền bắt tôi, mà chỉ có thể kính cần tiễn tôi trở về Hoa Hạ.”
Cái quái?
Quyền miễn trừ ngoại giao!
Thiên hoàng Sùng Minh và đám quý tộc Đông Doanh nghe vậy đều cau mày.
Domoto Toshi cười lạnh: “Quyền miễn cứt chó gì hả? Mày dùng chiêu này trước mặt tao không có tác dụng gì đâu, tin hay không tao cho mày một phát súng ngay tại đây, đại sứ quán của mày cũng không dám lên tiếng kháng nghị không?”
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên: “Domoto Toshi, máy.
năm không gặp rồi. Năm đó mày trên chiến trường, sợ đến tè ra quần, bây giờ thì uy phong rồi đây nhỉ?”
Tè ra quần?
Thiên hoàng Sùng Minh, đám quý tộc và những người lính Đông Doanh ở đó, ngay cả mấy người Tống Sính Đình đều trừng to mắt, nghi ngờ nhìn về phía Domoto Toshi.