Chương :
Người đàn ông có khuôn mặt núc ních thịt toát lên thần thái ngang ngược này chính là đại ca của Hồng Môn Đông Doanh, Bá Vương Hồng Kim Cương.
Hồng Kim Cương đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư, cầm hai viên bi sắt trong tay, ngoài cười trong không cười nhìn về phía nhóm người Trần Ninh một cái: “Hồng Môn tụi tao đã đợi tụi mày ở đây rất lâu rồi.”
Trần Ninh khẽ cau mày: “Các người dụ chúng tôi đến đây để làm gì chứ?”
Hồng Kim Cương như một con cóc lớn, phá lên cười, hung dữ nói: “Có người khác ủy thác, bảo bọn tao tiễn mày lên đường.”
()Bá thể: trạng thái cơ thể miễn dịch với sát thương.
Điển Chử nhìn thấy Hồng Kim Cương thì không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Ông là thủ lĩnh của Hồng Môn ở Đông Doanh, Bá Vương Hồng Kim Cương!”
Hồng Kim Cương cười gắn nói: “Ha ha, mày biết tao là ai à, nếu vậy thì tao có thể giữ nguyên thi thể cho hai tên đàn ông tụi mày.”
“Còn hai con đàn bà này, lớn lên xinh đẹp như vậy thì làm người phụ nữ của tao hết đi.”
Mặt Tống Sinh Đình và Tần Phượng Hoàng đều biến sắc!
Trần Ninh khẽ cau mày, nhìn về phía Hồng Kim Cương, lạnh lùng nói: “Ai phái các người tới đây, Thiên hoàng Đông Doanh, hay quân đội Đông Doanh?”
Hồng Kim Cương nghe vậy thì có chút sửng sót, sau đó lại cười gần nói: “Nếu mày có thể chịu ba cú đắm của tao mà không chết thì tao có thể nói cho mày biết, hahaha.”
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhếch lên: “Được thôi!”
Hồng Kim Cương chỉ là tuỳ tiện nói ra vậy thôi, bởi vì trong thế giới ngầm của Kyoto ai mà không biết ông ta mạnh đến thế nào chứ?
Một cú đắm của ông ta có thể git cht một con trâu.
Trong thế giới ngầm Đông Doanh, những cao thủ của Đông Doanh vốn kiêu ngạo đều nể sợ ông ta vài phần.
Mười năm qua chưa từng có người có thể chịu được ba cú đấm của ông ta.
Thế nhưng bây giờ Trần Ninh lại thực sự đồng ý chịu ba cú đắm của ông ta.
Hồng Kim Cương trừng to mắt, nhìn Trần Ninh với vẻ mặt thích thú như thể phát hiện ra điều gì đó mới mẻ.
Những tên thủ hạ xung quanh thấy vậy thì đều phá lên cười ha hả.
“Thủ lĩnh, thằng oắt này lại thật sự định chịu ba cú đấm của ngài kìa.”
“Đúng là nghé con không biết sợ cọp mà, chắc cậu ta không biết biệt danh Bá Vương của ngài đúng không?”
“Thủ lĩnh chúng ta có thể giết một con trâu chỉ bằng một cú đắm. Thằng nhóc này lại muốn nhận ba cú đắm từ thủ lĩnh của chúng ta. E là chỉ một cú đấm thôi thì thằng nhóc này đã bị đập dẹp thành miếng bánh kẹp rồi, ha ha ha.”
Hồng Kim Cương nhìn Trần Ninh cười gần có chắc muồn nhận ba quả đắm của tao không?”
u tử, mày Trần Ninh mỉm cười nói: “Có vấn đề gì sao?”
Trong mắt Hồng Kim Cương lóe lên một tia sát khí, ông ta cười gằn nói: “Không có gì, mày chuẩn bị chịu chết đi.”
Dút lời, ông ta đột nhiên đứng lên khỏi ghé ngồi, một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên người ông ta tản ra, sau đó ông ta sải bước đi về phía Trần Ninh.
Vòng eo của Hồng Kim Cương lớn gấp máy lần eo của Trần Ninh, chiều cao của ông ta cũng hơn Trần Ninh một cái đầu, trông ông ta giống như một con quái thú King Kong khổng lồ nhào tới, không thể ngăn cản nồi, như thể chỉ cần một cú đắm của ông ta đã đánh Trần Ninh văng đi xa.
Những bước đi của ông ta sải rất dài, trái đất như run lên mỗi khi ông ta giẫm xuống.
Ánh mắt Tống Sính Đình lộ ra vẻ kinh hãi.
Hai người Điển Chử và Tàn Phượng Hoàng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tên đàn ông có vẻ thô lỗ này hình như có thựuc lực mạnh hơn họ tưởng nhiều.
Nhìn về phía Trần Ninh!
Trần Ninh lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa hồ không để ý chút nào tới đối phương.
“Cú đắm đầu tiên!”
Hồng Kim Cương thở mạnh ra, sải bước tiến lên tung một cú đắm, nắm đấm to khổng lồ của ông ta, giống như một quả lựu đạn khổng lồ lao về phía Trần Ninh phát nổ.
Trần Ninh cũng nhắc tay lên, tung một cú đấm.
Àm!
Hai cú đắm va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh như tiếng sâm rên vang.
Trần Ninh không hề động đậy!
Hồng Kim Cương lại “bịch bịch” lùi về sau vài bước!
Đôi mắt ông ta đỏ như mắt bò, vẻ mặt đầy hoài nghĩ.
Tất cả các thành viên Hồng Môn có mặt ở đó đều im phăng phắc xuống, mắt chữ A mồm chữ O nhìn Trần Ninh.
Tên oắt Trần Ninh này thế mà lại chịu được một cú đấm của thủ lĩnh bọn họ?