Chương :
Trần Ninh cười như không cười mà nhìn Trần Quốc Phàn: “Ha ha, Trần cục trưởng vậy mà tự mình đến đón tôi xuống máy bay, còn mang theo nhiều thủ hạ như vậy, thật làm tôi sủng thụ nhược kinh.”
Trần Quốc Phàn nghe vậy có chút xấu hổ!
Anh ta nghe ra được, Trần Ninh đang trào phóng anh ta.
Nhưng mà, anh ta cũng là lão giang hồ, sự xấu hồ trong nháy mắt kia cũng biên mắt rất nhanh.
Anh ta hắng giọng, trầm giọng nói: “Thiếu soái, tôi và thủ hạ của tôi tới, là đến đón ngài, cũng là mang theo công vụ.”
Trần Ninh cười khẽ: “Ò, công vụ gì, nói nghe chút xem?”
Trần Quốc Phàn nhìn Tần Tước bên cạnh Trần Ninh, trầm mặc nói: “Vị tiểu thư Tần Tước, cô ta dính líu đến việc sát hại con trai của Đường các lão, cũng chính là ngài Đường Khiếu Lâm. Tôi biết cô ta về nước, chuyên mang theo thủ hạ tới, mời cô ta trở về trợ giúp điều tra.”
Nghe vậy sắc mặt Tần Tước liền trở lên phức tạp!
Lúc ấy Đường Khiếu Lâm thuê cô giết Trần Ninh, hơn nữa còn cố ý giấu diếm thân phận Trần Ninh, thậm chí sau đó còn muốn diệt khẩu cô.
Lúc ấy là cô là sát thủ Hắc Ám Thần Điện, tự cho là đã lại không còn cách nào về nước, không còn cách nào lại trở lại dưới trướng Thiếu soái.
Cho nên lúc ấy cô hoàn toàn không có ky, dưới cơn nóng giận liền trực tiếp xử lý Đường Khiếu Lâm.
Thật không ngờ tới, hiện tại cô vậy mà lại ở dưới trướng của Thiếu soái, có thể trở lại đất nước của mình, trở lại làm việc cho quân Bắc Cảnh.
Nhưng cô giết Đường Khiếu Lâm tạo thành tai hoạ ngầm, hiện tại cũng bạo phát.
Đường các lão quyền thế ngập trời, chắc chắn sẽ không để con trai chét vô ích.
Đây không phải là, Trần Quốc Phàn đã đến bắt người rồi sao?
Sắc mặt Tần Tước phức tạp.
Trần Ninh vẫn là vẻ mặt thong dong như cũ, thậm chí khóe miệng còn mang theo một vòng chế giễu như có như không.
Anh nhìn Trần quốc Phàn, cười lạnh nói: “Là Đường các lão bảo anh đến chỗ tôi bắt người?”
Trần Quốc Phàn phủ nhận nói: “Thiếu soái, ngài hiểu nhằm rồi!”
“Đường Khiếu Lâm tiên sinh bị hại ở Đông Doanh, chúng tôi kết luận sơ bộ hung thủ chính là Tần tiểu thư này, tôi đến bắt giữ theo quy củ…”
Trần Ninh lạnh lùng đánh cắt ngang: “Anh theo cái quy tắc rác rưởi gì?”
“Cái gì?”
Trần Quốc Phàn bị Trần Ninh mắng ngây cả người.
Đoàn hạ thủ của anh ta cũng ngây người, Thậm chí bao gồm bọn người Tần Tước, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng ngây người.
Trần Quốc Phàn thẹn quá hóa giận, đỏ mặt lên: “Thiếu soái, ngài…”
Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Anh không thừa nhận là Đường Bá An phái anh đến, không sao.”
“Nhưng anh nói anh làm việc dựa theo quy củ, đây là chuyện tào lao gì?”
“Đây là lần đầu tiên anh làm việc ở đây sao?”
“Anh có biết Tần Tước người trong quân Bắc Cảnh của tôi không, cô ấy là một trong những đội trưởng đội cảnh vệ của tôi.”
“Chúng tôi là quân sĩ Bắc Cảnh, làm chuyện gì, bao giờ.
đến phiên anh quản thế?”
Lời này của Trần Ninh, nói thẳng đến nỗi làm Trần Quốc Phàn đỏ mặt lên, á khẩu không trả lời được gì Quả thực, Trần Ninh là thống soái Bắc Cảnh hiện tại, Trần Ninh còn tán đồng ý rằng Tần Tước là binh sĩ của anh, như vậy coi như Tần Tước phạm sai lầm, cũng không tới phiên Trần Quốc Phàn quản.
Trong quân một bộ kỷ luật, chuyên môn quản.
Trần Ninh hờ hững nhìn Trần Quốc Phàn: “Tôi biết là Đường Bá An gọi anh tới bắt người.”
“Trở về nói với Đường Bá An, muốn người, để tự ông ta đên đòi với tôi, vừa hay tôi cũng muôn tính toán nợ nân với ông ta.”
“Cút!”
Sắc mặt Trần Quốc Phàn phình ra như màu gan heo.
Anh ta không ngờ tới Trần Ninh vậy mà vì một thuộc hạ, không tiếc triệt để trở mặt với Đường các lão.
Nhưng mà, chức vị của anh ta kém xa Trần Ninh, hơn nữa anh ta muốn bắt Tần Tước cũng không hợp quy củ, cho nên chỉ có thể xám xịt mang theo thủ hạ, chật vật rời đi.
Tần Tước nhìn bọn người Trần Quốc Phàn rời đi, cô nhịn không được nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, họa là tôi gây lên, hiện tại Đường các lão đã muốn tính sổ với tôi, ngài giao tôi cho bọn họ là được, không cần đắc tội Đường các lão…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi là người sợ đắc tội với ông ta sao?”
Tần Tước nghe vậy, cúi đầu không dám lên tiếng.