Chương :
Rất nhanh, đặc công sân bay cùng các nhân viên an ninh nhanh chóng điều tra xong, trên người Diệp sư không có mang theo gì vũ khí.
Nhưng trong cơ thể của Diệp sư không chỉ có rất nhiều đầu đạn mà còn có rất nhiều mảnh đạn.
Nhân viên an ninh ở đó đều bị dọa sợ ngây người.
Lãnh đạo kiểm an đứng đầu nói: “Tại sao trong cơ thể anh lại lưu lại nhiều đầu đạn cùng mảnh đạn như vậy mà không lấy ra?”
Diệp sư nhếch môi cười nói: “Lưu làm kỷ niệm.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây người, hai mắt nhìn nhau, đến cả ánh mắt nhìn Diệp sư cũng trở nên hoảng SỢ.
Lúc này Trương Thiên Kiện mang theo rất nhiều thuộc hạ đi tới: “Mọi người, người anh em của tôi có thể đi chưa?”
Lãnh đạo kiểm an của sân bay vừa lúc quen biết Trương Thiên Kiện, nhìn thấy Trương Thiên Kiện từ Trương gia giàu có từ thủ đô tới, tuyệt đối không thể trêu chọc với mạng sống của mình.
Anh ta vội vàng nói: “Không thành vấn đề, Trương tiên sinh cùng bạn của anh có thể đi rồi.
Trương Thiên Kiện cùng Diệp sư, hai người cười ha hả chạy đến ôm nhau, sau đó kề vai sát cánh, cùng thuộc hạ đường hoàng rời đi.
Rất nhanh sau đó hai người họ đã đến câu lạc bộ Đề Hào nổi tiếng nhất thành phố Trung Hải.
Trương Thiên Kiện trực tiếp sai phục vụ đem lên loại rượu tốt nhát, gọi cô gái đẹp nhất vào, anh ta muốn đối đãi với anh em mình thật tốt.
Rất nhanh, rượu vang Khang Địch, rượu cao cấp Louis đều được đem vào, đồng thời cũng có mấy em gái bồi rượu đã trang điểm xinh đẹp tiền vào.
Diệp sư bình sinh có ba háo: háo sắc, háo tửu và háo chiến.
Lúc này anh ta nhìn thấy những cô gái bồi rượu bên cạnh, – khế nhíu mày, không hài lòng nói: “Người anh em, rượu này không tồi, nhưng những người đẹp bồi rượu này có chút kém chất lượng.”
Trương Thiên Kiện nhìn những cô gái bồi rượu xung quanh, kỳ thật bề ngoài cũng khá tốt, vấn đề duy nhất chính là trang điểm quá xinh đẹp phàm tục rồi, thiếu đi hương vị của phong trần.
Vì thế anh ta đã trực tiếp đuổi những cô gái bồi rượu ấy ra ngoài, sau đó cầm lên chén rượu mời Diệp sư một ly,cười nói: “Tôi biết anh thích thanh bạch, sớm đã tìm kiếm hai thứ này, anh xem xem hài lòng hay không?”
Anh ta nói xong, liền rút điện thoại rra, đưa một bức ảnh cho Diệp sư xem.
Trong ảnh có hai người đẹp, là Tống Sính Đình và Đồng Kha.
Ảnh này là Tống Sính Đình và Đồng Kha tham gia một hoạt động nào đó của tập đoàn Ninh Đại, được truyền thông chụp lại.
Trương Thiên Kiện biết Diệp sư thích mỹ nữ, vì thế liền bảo tồn ảnh chụp, cố ý đưa cho Diệp sư xem.
Quả nhiên, Diệp sư nhìn tháy hai người Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha, hai mắt liền sáng lên, kinh diễm nói: “Quả nhiên là Giang Nam sản xuất mỹ nữ, thành phố Trung Hải không ra gì này vậy mà lại có hai mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như vậy.” ; “Đặc biệt là đại mỹ nữ này, quả thực là cực phẩm.”
Khóe miệng Trương Thiên Kiện hơi hơi nhếch lên: “Diệp sư, anh thích không?”
“Cô ta là Tống Sinh ĐÌnh, chính là vợ của người mà tôi báo thù Trần Ninh, người kia là em gái cô ta.”
“Anh giúp tôi diệt trừ Trần Ninh, cặp chị em này, đương nhiên chính là chiến lợi phẩm của anh.”
Trương Thiên Kiện nói xong, liền cầm lên chén rượu, muốn tiếp tục cùng Diệp sư uống.
Diệp sư lại gạt cóc sang một bên: “Rượu thì trước tiên hãy để xuống, cho tôi một giờ, tôi đi giết Trần Ninh rồi đem hai người đẹp này tới tiếp tục uống rượu, tha hồ vui chơi.”
Ban đêm, tám giờ.
Cao ốc của tập đoàn Ninh Đại, tại bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Ding dong.
Tiếng cửa thang máy được mở ra vang lên, sau đó ba người đẹp từ trong thang máy đi ra.
Người đang đi ở phía trước, phong hoa tuyệt đại kia chính là Tống Sính Đình.
Đằng sau là Đồng Kha duyên dáng yêu kiều, còn có Tần Phượng Hoàng oai hùng hiên ngang.
Tống Sính Đình vừa muốn bảo Tàn Phượng Hoàng đi qua _ lái xe.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông dáng người | cao gây, trên mặt cổ đều là hình xăm, mặc âu phục , tựa tiếu phi tiếu hướng phía bọn cô đi tới.
Yêu cầu của công ty Ninh Đại với nhân viên cao, đối với hình ảnh của công ty cũng khá nghiêm khắc, sẽ không tuyển loại nhân viên mà trên người đầy hình xăm như này.
Hơn nữa người đàn ông trước mặt này, liếc mắt một cái đã nhìn ra vẻ quỷ dị vô cùng đáng sợ.
Tống Sinh Đình thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Anh là ai”
Người này không ai khác chính là Chiến Đầu Thắng Phật, Diệp sư.