Chương :
Trần Ninh gật gật đầu: “Thật vậy, thực không ngờ.”
Trương Thiến cố ý nói: “Thực làm cho người ta cảm khái nha, trước kia anh chính là công tử nhà giàu, ở trường học phong vân nhất thời.”
“Ai có thể dự đoán được anh vậy mà lại bị trục xuất khỏi gia môn, còn trở thành người lưu lạc ngoài đường.”
“Tôi còn nhớ rõ lúc ấy tôi vô cùng thích anh, còn chủ động thổ lộ.”
“Hiện tại nhớ tới đến thật sự là cảm thấy được vô cùng ngốc, may mắn lúc ấy anh không có đáp ứng với tôi, xem như anh đã để cho tôi một con đường sống, ha ha ha…”
Những nhân viên khách sạn xung quanh, nghe được lời Trương Thiến nói, ai cũng đều nịnh nọt cô ta.
“Trương quản lý, lúc cô còn đi học, đã chủ động tỏ tình với người này sao?”
“Hì hì, nhìn anh ta hiện tại quần áo bình thường, thuốc lá thì vẫn là Thực Long, thực sự là rất nghèo đi?”
“Đúng vậy, Trương quản lý, cô là sinh viên tài giỏi ngành quản lý kinh tế, hiện tại là quản lý khách sạn cao cấp của chúng ta, lương một năm trên một triệu, người này hiện tại làm sao có thể xứng đôi với cô?”
“Anh ta lúc trước không có đồng ý yêu cô, xem như thả cho cô một con đường sống, bằng không bây giờ Trương quản lý đã phải khổ sở đi theo anh ta rồi.”
Trương Thiến rụt rè cười cười, nhìn Trần Ninh nói: “Tôi hiện tại tiền lương mỗi tháng vạn, một năm cũng bất quá triệu, cùng với công tử nhà giàu như anh ta lúc đấy, không ó cách nào vơ đũa cả nắm.”
“Nhưng là so sánh với anh ta của hiện tại thì… ha ha.”
Cô ta không nói hết câu, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của cô ta, anh của hiện tại, đến lim giày của cô ta cũng không xứng.
Sắc mặt Trần Ninh vẫn bình tĩnh như trước, ngược lại là Đồng Kha nỗi giận, cô nhịn không được muốn đứng ra cãi nhau với Trương Thiến đang đắc ý.
Nhưng Trần Ninh lại giữ cô lại!
Trần Ninh rất rộng lượng nhìn Trương Thiền cười cười: “Cô hiện tại quả thực không tôi.”
Trương Thiến vốn tưởng rằng Trần Ninh sẽ tức giận, nghẹn khuất, nhục nhã thậm chí là hối hận.
Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, Trần Ninh đã vậy còn quá bình tĩnh.
Thậm chí, Trần Ninh đối mặt với những nhân viên khách sạn đứng bên cạnh cô ta còn rất thản nhiên.
Trần Ninh mỉm cười nói với cô ta một câu không tôi.
Lại làm cho Trương Thiến cảm giác cô ta đã đánh vào bông vải, dùng hết toàn lực công kích, lại không gây ra chút cảm giác nào, khiến cho cô ta cực kỳ không vui.
Trước kia Trần Ninh là công tử nhà giàu, cao cao tại thượng cũng đúng thôi. Nhưng Trần Ninh đã sớm bị trục xuất khỏi gia môn, hiện tại đã sớm nghèo túng, dựa vào cái gì còn dám ở trước mặt cô thong dong như thế?
Trương Thiến không tìm được điểm đặc biệt trên người Trần Ninh, cô ta liền đem ánh mắt dời sang người Đồng Kha.
Cô ta nghĩ Đồng Kha là vợ của Tràn Ninh.
Cô ta nhịn không được trong lòng hừ lạnh: “Chính là loại nữ sinh thanh khiết mới ra xã hội mới có thể bị Trần Ninh nghèo rớt mùng tơi kia lừa, những người đã có kinh nghiệm trải đời sẽ không ai gả cho Trần Ninh kia.”
Cô ta nhìn Đồng Kha nói: “Vị này chính là vợ của Trần Ninh, Trân phu nhân đi!”
Trần Ninh sửng sốt.
Đồng Kha vội vàng nói: “Không không không, anh ấy là anh rễ của tôi.”
Trương Thiến nghe vậy ngắn ra, người trước mắt này không phải là vợ của Trần Ninh.
Cô ta tắm tắc trong lòng, loại người nghèo rớt mùng tơi như Trần Ninh, đến giờ vẫn còn hút Thực Long, làm sao có thể lấy được loại nữ sinh xinh đẹp như này làm vợ.
Cô ta thầm đoán vợ của Trần Ninh chắc hẳn là loại thiếu phụ luống tuổi.
Cô ta vui sướng hả hê, ai kêu năm đó Trần Ninh không chọn cô ta, hiện tại chắc hẳn anh đang rất hối hận, chỉ là bên ngoài giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Cô ta cười nói: “Hoá ra là em vợ Trần Ninh, tôi đây khuyên cô một câu, tuyệt đối đừng lấy người nghèo làm chồng, bằng không nửa đời sau sẽ vô cùng khổ cực.”
“Cô nhìn anh rễ cô mà xem, có lẽ cả một năm anh ta cũng không tới được chỗ cao cấp của chúng tôi ăn cơm một lần, nơi này tuỳ tiện ăn một chút, có thể đã tiêu hết nửa năm tiền lương của anh ta rồi.”
Gần đây Trần Ninh vì Tống Sính Đình mang thai nên tâm tình anh rất tốt.
Cho nên vừa rồi đối với sự châm chọc khiêu khích của Trương Thiền, anh cũng rất rộng lượng không hề phản ứng.
Nhưng Trương Thiến được một tác lại muốn tiến một thước, không thuận theo ý mình liền không chịu được.
Anh lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, tôi nhắc lại một lần, tôi không đến nơi này để ăn cơm, tôi đến để bao trọn chỗ này.
“Ngày mai là là sinh nhật vợ tôi, tôi muốn bao nơi này để tổ chức sinh nhật cho cô ấy.”
Cái gì?
Trương Thiên nghe vậy sợ ngây người. Tất cả nhân viên khách sạn ở đấy cũng vậy.