Chương :
Trương Thiến nghe vậy trợn tròn mắt. Mọi người ở đó cũng vậy.
Trần Ninh nguyện ý trả giá cao gấp ba lần, nguyện ý trả ra triệu để bao khách sạn, vì để chúc mừng sinh nhật cho vợ như thế đã đủ làm cho bọn họ cảm thầy chắn động.
Nhưng là bọn họ không nghĩ tới, ông chủ khách sạn thế nhưng lại không dám thu Trần tiền của Trần Ninh, muốn đem triệu đó trả lại cho anh?
Đây là tình huống gì?
Trong lòng Trương Thiên đầy khiếp sợ và nghỉ vần.
Nhưng cô ta cũng không dám hỏi, cuông quít thành thành thật làm theo lời ông chủ nói, chuẩn bị trả lại tiền.
Trần Ninh lại thản nhiên mở miệng: “Không cần trả lại, tiền các người có thể nhận lấy, nhưng tiệc rượu sinh nhật của vợ tôi vào ngày mai, phải dùng đồ tốt nhất, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất gì.”
Chu Sùng Hi vội vàng nói: “Được được được, Trần tiên sinh ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm thập toàn thập mỹ.”
Trần Ninh gật gật đầu, mang theo Đồng Kha rời đi.
Chu Sùng Hỉ cùng với đám người Trương Thiền, nhìn theo Trần Ninh rời khỏi.
Rốt cuộc Trương Thiến nhịn không được, dò hỏi: “Ông chủ, Trần Ninh là bạn của ông?”
Chu Sùng Hỉ nghe vậy cười khổ: “Chu Sùng Hỉ tôi nếu có thể cùng Trần tiên sinh làm bạn thì tốt quá rồi, đáng tiếc là đến xách giày cho ngài ấy tôi cũng không xứng.”
Đám người Trương Thiến nghe vậy, trợn mắt há hốc miệng.
Sau một lúc lâu, Trương Thiến nhịn không được lại hỏi: “Rốt cuộc Trần Ninh là ai”
Chu Sùng Hỉ từ từ nói: “Ngài ấy chính là Thiếu soái Bắc Cảnh của chúng ta, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh.”
Thiếu soái?
Trương Thiến nghe thấy thân phận của Trần Ninh, suýt chút nữa hai mắt tối sầm hôn mê.
Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh!
Trần Ninh là chiến thần Hoa Hạt!
Trương Thiến khóc không ra nước mắt, cô ta thực sự muốn chết tâm.
Rốt cục cô ta cũng hiểu được, vì cái gì Trần Ninh lại thản nhiên như vậy, với sự châm chọc của cô ta một chút phản hồi cũng không có.
Bởi vì thân phận Trần Ninh hiển hách, căn bản khinh thường không cùng cô ta chấp nhặt.
Vừa nãy cô ta còn cười nhạo anh là nghèo kiết hủ lậu.
Cô ta còn cùng Trần Ninh khoe ra là lương một cả triệu, không biết Trần Ninh người ta để tổ chức sinh nhật cho vợ mình, mà tuỳ tuỳ tiện tiện bỏ ra hẳn triệu.
Lúc này!
Chu Sùng Hï dặn dò Trương Thiến: “Trần tiên sinh thân phận tôn quý, vợ ngài ấy Tống Sính Đình, tổng sự trưởng kiêm chủ tịch của tập đoàn Ninh Đại, xuất thân vô cùng giàu có.”
“Ngày mai tiệc rượu sinh nhật của Tống Tiểu thư, cô phải chuẩn bị thật hoàn hảo, không được có bắt kỳ sai sót gì, nếu có nửa điểm sai sót thì tôi sẽ hỏi tội cô.”
Trương Thiên nghe câu nói này của ông chủ, cơ thể lại run điên cuồng!
Cái gì?
Vợ của Tràn Ninh, vậy mà là nữ thương nhân tài giỏi, xuất thân vô cùng giàu có Tống Sính Đình?
Sắc mặt Trương Thiền trắng bệch!
Cô ta thực sự muốn chết tâm rồi!
Dù vẻ bề ngoài, dáng người, khí chất hay xuất thân, năng lực kinh doanh, cô ta toàn bộ đều bị Tống Sính Đình nghiền áp.
Vậy mà cô ta còn vọng tưởng Trần Ninh sẽ hối hận lúc trước không có lựa chọn cô ta!
Cô ta khóc không ra nước mắt, cắn cắn môi, giọng run run nhìn Chu Sùng Hỉ vui vẻ nói: “Ông chủ, tiệc rượu sinh nhật ngày mai của Tống tiểu thư, có thể giao cho người khác phụ trách được hay không?”
“Tôi cảm thấy thân thể không thoải mái, tôi không nghĩ phụ trách được, tôi sợ tôi làm không tốt.”
Chu Sùng Hỉ lạnh lùng nói: “Không được!”
“Cô vừa rồi đã đắc tội Trần tiên sinh, ngài ấy chưa cùng cô so đo, đã là may mắn của cô rôi.”
“Ngày mai cô phải tận tâm phụ trách, phục vụ thật tốt Trần tiên sinh cùng Tống tiểu thư, họ bảo cô đứng cô không thể ngồi, bảo cô quỳ thì cô không thể đứng.”
“Nêu cô còn dám làm cho Trân tiên sinh có chút bất mãn, tôi đây sẽ không xử lý cô đơn giản như này đâu.”
“Hiểu chưa?”
Sắc mặt Trương Thiến khó coi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Rõ, tôi biết rồi.”