Chương :
“Người đâu, bắt tên Khổng Quý Lễ này lại tôi, sau đó vào biệt thự Đường gia để khám xét. Ai cản trở thì bắt hết lại không tha.”
Ngay khi lời của Trần Ninh vừa vang lên, lão Nhị và lão Tam trong số Bát Vệ Hổ lập tức bước tới hạ gục Khổng Quý Lễ.
Sắc mặt Khổng Quý Lễ thay đổi rõ ràng: “Tao là người của Đường các lão, đứa nào dám động vào tao.”
Nhị Hổ và Tam Hổ không hề quan tâm, hai người di chuyển thoăn thoát, chớp mắt đã đến trước mặt Khổng Quý Lễ, vặn cánh tay Khổng Quý Lễ ra sau, túm lầy Khổng Quý Lễ ngay tại chỗ.
Lúc này, tổ ong vò vẽ như bị chọc rách.
Vệ sĩ Đường gia, vệ sĩ Nội các và cảnh sát có mặt ở đó đều phẫn nộ.
Dương Tĩnh quát: “Các người dám làm xẳng.”
Tiếu Kiếm cũng rồng lên: “Thả Khổng tiên sinh ra.”
Hai người vừa nói xong liền dẫn đầu ra tay, lao về phía Nhị Hỗ và Tam Hỗ.
Điền Vệ Long và Điển Chử nhìn thấy vậy cũng lập tức ra tay.
Điền Vệ Long chặn Dương Tĩnh lại, còn Điển Chử thì ngăn Tiếu Kiếm.
Điền Vệ Long là tướng quân đội phòng vệ Thủ đô, còn Dương Tĩnh là cục trưởng Cục cảnh sát Thủ đô.
Thực tế đã chứng minh, quân thì vẫn mạnh hơn cảnh nhiều, Điền Vệ Long chỉ với hai chiêu là đã hạ gục Dương Tĩnh trong nháy mắt.
Điển Chử và Tiếu Kiếm cũng đánh nhau rất quyết liệt, cả hai đều ra đòn vô cùng mạnh mẽ, sau khi tiếp nhau vài chiêu, Điển Chử đã dùng một chân hắt bay đầu Tiếu Kiếm, đá Tiếu Kiếm văng ngược ra sau.
Đám thủ hạ mà Tiếu Kiếm và Dương Tĩnh dắt đến thấy vậy thì nhịn không được nữa, đồng loạt rút súng ra.
Xoạc!
Hơn binh sĩ của đội phòng vệ phía sau Trần Ninh cũng giương súng tiểu liên nhắm vào phía đối diện.
Trần Ninh nhìn những người ở phía đối diện, lạnh lùng nói: “Các người thật sự muốn đối đầu sao?”
“Tất cả binh lính nghe lệnh, lên nồng đạn.”
Răng rắc.
Tiếng lên đạn đồng loạt van lên, súng tiểu liên của hơn hai nghìn binh lính đều đã lên đạn.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Người ở bên kia lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi, nếu không tất cả sẽ bị giết ngay tại chỗ.”
“Tôi chỉ đếm ba tiếng. , , ”
Lời nói của Trần Ninh khiến tất cả đám người Đường gia đều kinh hãi, nếu thật sự so đấu thì súng lục nhỏ trong tay bọn họ chẳng là gì với đồng súng tiểu liên kia cả!
Trần Ninh vừa đếm đến một, đám người Đường gia lập tức vứt bỏ vũ khí trong tay xuống, hét lớn: “Thiếu soái, đừng nổ súng, chúng tôi từ bỏ kháng cự…”
Trần Ninh nói với Điền Vệ Long: “Ông dẫn một nghìn binh lính coi chừng đám người này.”
Điền Vệ Long nói: “RõI”
Trần Ninh lại nói với Nguyễn Hồng: “Cô đưa người của cô và một nghìn binh lính còn lại vào Đường gia để truy tìm tội phạm và bằng chứng.”
Trần Ninh cố ý cao giọng khi nói ra từ “bằng chứng”.
Điều này khiến Nguyễn Hồng hơi sửng sốt.
Bà kinh ngạc nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trần Ninh, sau đó chợt hiểu ra ý anh.
Trước đó, Quốc chủ đã ra lệnh cho bà và Trần Ninh điều tra Đường Bá An.
Nhưng mà sau khi điều tra với Trần Ninh trong một thời gian dài, bọn họ cũng chỉ giết được vài người dưới tay Đường Bá An, đến cuối vẫn không tìm thấy bằng chứng về tội ác của Đường Bá An.
Bây giờ, Trần Ninh rõ ràng đang ám chỉ bà tìm bằng chứng.
Bề ngoài là vào bắt Huyền Phong, nhưng thực chất là muốn nhân cơ hội lật tung Đường gia, tìm ra bằng chứng phạm tội của Đường Bá An.
Nguyễn Hồng đột nhiên cảm thấy rất kích động.
Bà trầm giọng nói: “Rõ!”
Ngay sau đó, bà lập tức dẫn theo một số lượng lớn người của Cục an toàn quốc gia và một nghìn binh lính, trực tiếp xông vào Đường gia.
Đường Bá An vốn tưởng rằng đám người Khổng Quý Lễ có thể đuổi đám người Trần Ninh đi.
Ngoài ra, ông ta nghĩ Quốc chủ Tần Hằng đã đổ bệnh không thể quản lý chuyện triều chính nữa, Nội các hiện tại có quyền lực nhất, Trần Ninh không có người chống lưng cho nhất định sẽ phải cụp đuôi ngoan ngoan, sẽ không dám sống chết đối đầu với ông ta.
Thế nhưng, khi ông ta nghe thấy tiếng người bên ngoài la hét, mệnh lệnh, tiếng kêu la hoảng hốt của người nhà, tiếng rương tủ bị lật ngã không ngừng truyền đến thì sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
Ông ta vội vàng đi ra thì nhìn thấy Nguyễn Hồng đang dẫn đám người của mình tiền hành lục soát.