Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Nghe Nói Ông Một Tay Che Trời?
Trần Ninh vừa mới gọi điện thoại xong, Tống Sinh Đình gõ cửa bước vào.
Mặt Tống Sính Đình tươi cười che kín âu lo, cô bước vào khuyên Trần Ninh không nên kích động.
Bây giờ tổ trưởng cục khảo sát Lưu Hồng Ba đã có ý nhắm vào công ty Ninh Đại.
Nếu Trần Ninh tiếp tục kích động, chạy đến tranh luận với cục trưởng cục quản lý Trần Hữu Lượng, đắc tội với Trần Hữu Lượng, vậy công ty Ninh Đại vô phương cứu chữa rồi.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Muộn rồi, anh đã gọi điện thoại cho Trần Hữu Lượng rồi.”
Tống Sính Đình mở to hai mắt: “A, anh nói với ông ta cái gì rồi?”
Trần Ninh cười nhạt rồi: “Cũng chẳng có gì cả, chỉ là mời ông ta đến uống trà, tiện thể bàn bạc về chuyện điều tra tổ chức nào nhằm vào công ty chúng ta.”
Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, suýt chút nữa té ngã.
Cô khóc không ra nước mát: “Trần Ninh, anh đúng thật là… Bỏ đi, em vẫn là nghĩ cách nhanh chóng giải cứu, đích thân xin lỗi cục trưởng Trần vậy.”
Tống Sính Đình vội vội vàng vàng muốn phân phó cho thuộc hạ chuẩn bị xe, đến xin lỗi Trần Hữu Lượng.
Nhưng lúc này, thư kí của cô Lâm Vi, lại vội vàng chạy tới, vẻ mặt lo lắng nói: “Tống tổng, người cục quản lý lại đến rồi.”
Tống Sính Đình thảng thót: “Lẽ nào là đội trưởng Lưu đi rồi lại quay lại?”
Lâm Vi lắc đầu: “Không phải là Lưu Hồng Ba, là cục trưởng Trần, ông ấy tự mình đến, nói là Trần tiên sinh mời ông ấy đến uống trà.”
Tống Sính Đình vô cùng hoảng sợ, cô cho rằng Trần Ninh chọc giận Trần Hữu Lượng, Trần Hữu Lượng đến khởi binh hỏi tội.
Cô sợ đến mức vội vàng dẫn theo Lâm Vi đi, đón tiếp cục trưởng Trần.
Tống Sính Đình vừa mới đến đại sảnh công ty Ninh Đại, liền thấy một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, trong tay đang cầm một hộp trà, vẻ mặt tươi cười hỏi thăm mấy người xung quanh: “Trần tiên sinh đâu, Trần tiên sinh đâu?”
Người đàn ông này, rõ ràng là Trần Hữu Lượng!
Tống Sính Đình vội vàng nghênh đón: “Cục trưởng Trần, xin chào, không ngờ rằng ông thật sự đến rồi.”
Trần Hữu Lượng nhìn thấy Tống Sính Đình, lập tức cười nói: “Tống tổng, Trần tiên sinh đâu?”
Tống Sính Đình kiên trì nói: “Cục trưởng Trần , vừa nãy tiên sinh nhà tôi ở trong điện thoại, lời nói có thể có chỗ đắc tội đến ông. Tôi thành thực xin lỗi ông, ông ngàn vạn lần đừng tính toán với anh ấy.”
Trần Hữu Lượng chớp chớp mát: “Đắc tội? Xin lỗi? Ha ha, có lẽ Tống tổng hiểu lầm rồi. Tôi thật sự đến đây để uống trà với Trần tiên sinh, cô xem tôi mang cả lá trà đến rồi.”
Tống Sính Đình cùng với nhân viên công ty đang đứng xung quanh, nghe Trần Hữu Lượng nói vậy, tất cả trợn tròn mắt.
Trước đó nửa tiếng, Lưu Hồng Ba ở cục quản lý, còn hung hăng tuyên bố, công ty Ninh Đại sẽ bị chỉnh đốn vô thời hạn.
Nhưng bây giờ, cục trưởng Trần cục quản lý, thế mà lại vui vẻ TẤT Gan chế TƯ hà câm lá trà, đên uông trà với Trân Ninh? Đây là tình huống gì? Trần Hữu Lượng vội vã muốn gặp Trần Ninh, tiếp tục hỏi: “Tống tổng, Trần tiên sinh đâu?”
Tống Sính Đình không cách nào hiểu nổi Trần Ninh thế nào mà làm được như vậy, tại sao chỉ có một cuộc điện thoại của Trần Ninh, Trần Hữu Lượng lại kính cần lễ phép đến đây? Cô khó khăn nói: “Anh ấy ở phòng làm việc bên đó, cục trưởng Trần mời theo tôi.”
Rất nhanh, Tống Sính Đình liền dẫn Trần Hữu Lượng đến phòng làm việc của Trần Ninh.
Trần Hữu Lượng thấy Trần Ninh như học sinh tiểu học nhìn thấy hiệu trưởng vậy, vừa kích động vừa lo lắng, khẩn trương ông. Tôi thành thực xin lỗi ông, ông ngàn vạn lần đừng tính toán với anh ấy.”
Trần Hữu Lượng chớp chớp mát: “Đắc tội? Xin lỗi? Ha ha, có lẽ Tống tổng hiểu lầm rồi. Tôi thật sự đến đây để uống trà với Trần tiên sinh, cô xem tôi mang cả lá trà đến rồi.”
Tống Sính Đình cùng với nhân viên công ty đang đứng xung quanh, nghe Trần Hữu Lượng nói vậy, tất cả trợn tròn mắt.
Trước đó nửa tiếng, Lưu Hồng Ba ở cục quản lý, còn hung hăng tuyên bố, công ty Ninh Đại sẽ bị chỉnh đốn vô thời hạn.
Nhưng bây giờ, cục trưởng Trần cục quản lý, thế mà lại vui vẻ VỀ dc ho, The VN câm lá trà, đên uông trà với Trân Ninh? Đây là tình huống gì? Trần Hữu Lượng vội vã muốn gặp Trần Ninh, tiếp tục hỏi: “Tống tổng, Trần tiên sinh đâu?”
Tống Sính Đình không cách nào hiểu nổi Trần Ninh thế nào mà làm được như vậy, tại sao chỉ có một cuộc điện thoại của Trần Ninh, Trần Hữu Lượng lại kính cần lễ phép đến đây? Cô khó khăn nói: “Anh ấy ở phòng làm việc bên đó, cục trưởng Trần mời theo tôi.”
Rất nhanh, Tống Sính Đình liền dẫn Trần Hữu Lượng đến phòng làm việc của Trần Ninh.
Trần Hữu Lượng thấy Trần Ninh như học sinh tiểu học nhìn thấy hiệu trưởng vậy, vừa kích động vừa lo lắng, khẩn trương Kết quả điều tra phần đầu khá ổn, đợi Trần Hữu Lượng nhìn đến cách xử lý, là chắn chỉnh vô thời hạn.
Trong nháy mắt sắc mặt ông liền thay đổi, vừa sợ vừa giận, trong lòng đang chửi thầm: Cái tên Lưu Hồng Ba ngu ngốc này, một tai nạn công trường nhỏ như vậy, vậy mà cách xử lý của cậu là chỉnh đốn vô thời hạn, ai cũng có thể nhìn ra cậu là đang nhắm vào người ta!
Hơn nữa, đối tượng nhắm vào, là công ty của vợ Trần Ninh!
Con mẹ nó không muốn sống nữa rồi, muốn tìm chết, nhưng đừng có mà hại đến bố mày!
Trần Hữu Lượng vô cùng tức giận, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông Lưu Hồng Ba.
Ông nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, mọi người yên tâm, cách xử lý của Lưu Hồng Ba với quý công ty có thể quá đáng. Có hiềm nghi lạm dụng chức quyền, tôi sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “E rằng không chỉ lạm dụng chức quyền, báo cáo điều tra của anh ta cũng có vấn đề.”
Trần Hữu Lượng và Tống Sính Đình đều không hiểu cho lắm, Trần Hữu Lượng hỏi: “Lẽ nào tai nạn ở công trường, không phải so quản lý sơ sẩy gây nên?”
Trần Ninh lấy điện thoại ra, mở một đoạn video cho Trần Hữu Lượng và Tống Sính Đình xem, đoạn video này là do một camera cá nhân ở quầy bán đồ ăn vặt gần công trường quay lại.
Trong đoạn video, một người đàn ông cao gầy nhảy qua tường vây, lẻn vào công trường.
Không bao lâu sau, cần trục hình tháp ở công trường liền kêu ù ù rơi xuống. Người đàn ông đó khẩn trương trèo tường ra, lén lút bỏ trốn.
Trần Ninh giải thích: “Người này gọi là Nhị Cầu, bây giờ tôi đã có manh mối từ phía cảnh sát, người này bị tình nghi gây ra vụ tai nạn này. Nhưng có chút đáng tiếc là, lúc tôi và phía cảnh sát tìm thấy hắn ta, hắn ta bị người khác giết người bịt miệng rồi.”
Tống Sính Đình mở to hai mắt: “Thảo nào cần trục hình tháp ở công trường, đang êm đẹp lại phát sinh trục trặc. Hóa ra là có người làm, có người đang hãm hại chúng ta.”
Trần Ninh gật gật đầu, sau đó nhìn Trần Hữu Lượng, lãnh đạm nói: “Tổ điều tra mà Lưu Hồng Ba phụ trách, không những không có thực hiện tốt nhiệm vụ, không điều tra rõ ràng nguyên nhân xảy ra tai nạn. Ngoài ra hắn ta còn lạm dụng chức quyền, chèn ép công ty Ninh Đại chúng tôi.”
“Việc này, tôi hy vọng hôm nay cục trưởng Trần sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”
Trần Hữu Lượng đầu đầy mồ hôi, không ngờ rằng tai nạn an toàn lần này, thế mà lại là có người cố ý hãm hại công ty Ninh Đại.
Càng không ngờ tới là, Lưu Hồng Ba lại có hành động như vậy, nhằm thăng vào công ty Ninh Đại.
Ông cuống quít nói: “Trần tiên sinh cậu yên tâm, bây giờ tôi sẽ gọi Lưu Hồng Ba đến, nghiêm minh xử lý, cho cậu một câu trả lời thỏa đáng nhát.”
Ông nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Hồng Ba.
Nhưng không ngờ rằng, điện thoại ông sắp hết pin.
Vừa định gọi điện thoại, điện thoại trực tiếp sập nguồn.
Trần Ninh lấy điện thoại ra, nói: “Lấy điện thoại tôi gọi cho anh ta trên báo cáo có số điện thoại liên hệ của anh ta.”
Trần Ninh nói xong, ấn số điện thoại trên bản báo cáo, gọi qua.
Sở dĩ Lưu Hồng Ba nhắm vào công ty Ninh Đại, muốn mượn tai nạn an toàn lần này đánh sập công ty Ninh Đại, là bởi vì anh ta nhận được chỉ thị từ đại thiếu gia Chúc gia Chúc Cửu Linh.
Chúc Cửu Linh đồng ý với anh ta sau khi mọi việc xong xuôi, sẽ cho anh ta một só tiền lớn.
Ngoài ra còn có thể lợi dụng mối quan hệ Chúc gia, thăng chức cho anh ta.
Lòng Lưu Hồng Ba động rồi, cho nên không chút do dự mà đồng ý.
Bây giờ, anh ta đang chuẩn bị đến gặp Chúc Cửu Linh, định kể công với Chúc Cửu Linh.
Sáng kiến mà Lưu Hồng Ba đưa ra, thông thường Trần Hữu Lượng đều sẽ đồng ý.
Điều này cũng dẫn đến thực tế là, có nhiều người nịnh nọt tâng bốc Lưu Hồng Ba. Nói ở trong cục quản lý, Lưu Hồng Ba mới là lãnh đạo thực sự.
Theo thời gian, Lưu Hồng Ba cứ thế mà bành trướng.
Mặt ngoài kính cẩn nghiêng mình trước Trần Hữu Lượng, sau lưng ngắm ngầm coi thường Trần Hữu Lượng, nghiễm nhiên coi mình thành chủ nhân của cục quản lý.
Điều Lưu Hồng Ba không ngờ tới là, lời của anh ta vừa nói ra, trong điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng phẫn nộ: “Lưu Hồng Ba, cậu thật to gan!”
Àm!
Lưu Hồng Ba nghe thấy tiếng gầm quen thuộc từ trong điện thoại truyền ra, cả người anh ta như bị sét đánh trúng, da đầu nóng ran.
Vẻ mặt đắc ý cứng đờ, sau đó lộ ra biểu cảm kinh sợ, run giọng nói: “Cục… cục trưởng Trần?”
Mặt Trần Hữu Lượng hầm hằm, phẫn nộ nói: “Trong mắt cậu còn có tôi vị cục trưởng này không?”
Lưu Hồng Ba như sắp khóc nói: “Cục trưởng Trần, ngài nghe tôi giải thích, đều là thằng khốn Trần Ninh đó, cậu ta cố ý giăng bẩy tôi…”
Trần Hữu Lượng nghe Lưu Hồng Ba nói vậy, càng trở nên tức giận, mắng: “Cậu im miệng cho tôi!”
ị “Kết quả điều tra của cậu xuất hiện lỗi sai nghiêm trọng, tắc trách trong công việc. Còn có cách xử lý của cậu đối với công ty Ninh Đại, có dính líu đến lạm dụng chức quyền.”
“Xét thấy rất nhiều vấn đề, tôi quyết định khai trừ chức vị của cậu, đồng thời bàn giao cậu cho bộ hình sự điều tra xử lý, cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Bùm, Lưu Hồng Ba nghe Trần Hữu Lượng nói vậy, vô lực quỳ trên mặt đất.
Trong mắt anh ta tràn đầy nỗi thất vọng, xong rồi, anh ta đi đứt ` rồi.