Chương :
Điển Chử ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Thiếu soái, người này có vấn đề gì sao, có cần bây giờ tôi cho người đi điều tra thân phận của anh ta.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi vừa mới cảm nhận được ánh mắt của anh ta bao hàm địch ý, có lẽ là ảo giác, trước đừng quan tâm đến anh ta.”
Điển Chử nói: “Rõ!”
Đúng vào lúc này, lại có một đôi vợ chồng trung niên từ bên ngoài đi vào.
Đôi vợ chồng trung niên này chính là cha mẹ của Từ Hải Yến, cũng là cô chú của Tống Sính Đình, Tống Ngọc Mai và Từ Văn Dương.
Hai người Tống Ngọc Mai và Từ Văn Dương là đến đây uống trà.
Nhưng hai người họ không tìm thấy bàn trống, đang không biết phải làm sao.
Sau đó, Tống Ngọc Mai liền nhìn thấy Tống Sính Đình, bà ta lập tức mở miệng nói: “A…, đây không phải cháu gái hay sao?”
Tống Sinh Đình lúc này mới nhận ra Tống Ngọc Mai và Từ Văn Dương, vội vàng nói: “Là cô với chú sao, đúng là trùng hợp.”
Tống Ngọc Mai ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng vậy, hai nhà chúng ta có bao nhiêu năm chưa gặp.
mặt nhau rồi nhĩ?”
“Còn nhớ lúc cháu học đại học, có một khoảng thời gian cuối tuần còn đến nhà cô chú ở tạm đáy.”
“Chậc chậc, nghe nói cháu tốt nghiệp đại học không lâu, thì bị một tên lang thang ngoài đường uống say cường , chưa kết hôn mà đã có thai, trở thành nỗi sỉ nhục của Tống gia…”
Từ Văn Dương cũng bĩu môi nói: “Một năm trước chú có nghe bà con xa nhắc đến cháu, nghe nói cuối cùng cháu lại gả cho tên lang thang uống rượu say cường cháu đó, có chuyện này sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình đỏ lên, vừa định giải thích.
Nhưng ánh mắt của Tống Ngọc Mai đã nhìn về phía Trần Ninh, cười lạnh nói: “Cháu gái, người này chắc không phải là tên lang thang say rượu đó chứ?”
“Cho dù cháu có xa sút thế nào đi chăng nữa, cũng không đến mức phải dựa vào một tên lang thang chứ, mà lại còn là tên lang thang đã từng cường cháu nữa chứ, truyền ra ngoài người làm cô như cô cũng cảm thấy mất mặt lắm đầy.”
Thì ra, Từ Hải Yến và vợ chồng Lý Khôn, tối hôm qua mặc dù ở trước mặt Tống Sính Đình bị giáo huần.
Nhưng mà Từ Hải Yến lại không nói chuyện này cho bó mẹ cô.
Đến mức vợ chồng Tống Ngọc Mai và Từ Văn Dương, không hề biết thân phận của Trần Ninh, lại thêm vợ chồng bọn họ vốn là xem thường Tống gia, vậy nên vừa nhìn thấy Tống Sính Đình liền không ngừng trào phúng nhục nhã cô.
Tống Sính Đình có miệng khó cãi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Từ Hải Yến và Lý Khôn là như vậy, bây giờ Tống Ngọc Mai với Từ Văn Dương cũng là như vậy, gia đình này đúng là vừa chua ngoa vừa cay nghiệt, đúng là không phải cùng một loại người thì không vào cùng một nhà.
Trần Ninh thấy vợ mình bị bắt nạt, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Phục vụ?”
Lập tức, một quản lý từ đại sảnh đi đến, không vui nói với vợ chồng Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai: “Thưa tiên sinh, thưa tiểu thư, mong hai vị lịch sự một chút, đừng làm phiền khách của chúng tôi uống trà.”
Người chung quanh nghe thấy lời trách nhẹ của quản lý, đều quay đầu nhìn sang, nhìn về phía vợ chồng Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai.
Trên mặt Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai cũng nóng đỏ lên, vừa ngại vừa giận, trong lòng hận chét Trần Ninh.
Từ Văn Dương lúng túng nói với quản lý: “Cái đó… thật ra chúng tôi có quen biết nhau.”
Tống Ngọc Mai cũng nói: “Đúng vậy! Cháu gái, cô và chú không có vị trí ngồi, có thể ngồi ghép với bọn cháu được không?”
Rốt cuộc thì vẫn là cô chú của mình, năm đó Tống Sính Đình học đại học, có đoạn thời gian cuối tuần cô còn đến Từ gia ở nhờ.
Bởi vậy, mặc dủ vừa nãy ngôn ngữ của Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai có hơi khó nghe, nhưng làm phận con cháu, Tống Sính Đình cũng rất khó từ chối yêu cầu ghép.
bàn của đối phương, chỉ có thể nói: “Cứ ngồi cùng với bọn cháu cũng được.”
Sau khi Từ Văn Dương và Tống Ngọc Mai ngồi xuống, nhìn qua ấm trà mà đám người Trần Ninh gọi, sau khi phát hiện chỉ là một bình trà giá tiền bình thường, thì thái độ của bọn họ lại quay lại như lúc đầu.
Tống Ngọc Mai âm dương quái khí nói: “Ây ôi, cháu gái của cô chắc là phải trải qua một cuộc sống túng quẫn lắm nhỉ, đi ra ngoài uống trà cũng không nỡ uống trà đắt tiền.”
Từ Văn Dương vẫy tay, gọi nhân viên phục vụ: “Cho tôi một bình trà ngon thượng hạng Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào, cái loại vạn tệ một bình ấy.”
Nhân viên phục vụ nghe vậy, liền nhanh chóng mời một nghệ nhân pha trà đếm, tự mình pha trà cho vợ chồng Từ Văn Dương.
Nghệ nhân pha trà cũng rất ra sức, đun nước pha trà, lúc rót trà còn làm ra máy động tác thú vị, khiến cho các vị khách xung quanh rồi rít ca ngợi.
Từ Văn Dương vợ chồng cũng vô cùng đắc ý.