“Ninh Mông, cô không nên ép tôi!”- Tần Mặc gần như thét lên, ánh mắt trở nên dữ tợn nhìn Ninh Mông. Ninh Mông cụp mắt xuống, hai tay run rẩy. Cô cười khẽ, cô biết, thái độ của anh ta bây giờ không phải là tức giận mà là sợ hãi….Tần Mặc chưa bao giờ tức giận đến mức phát run như vậy.
“Tôi không có ép anh!” Ninh Mông cũng rống lên. “Tôi biết anh trước kia đã có suy nghĩ này, khi đó anh có Ba Tụng làm chỗ dựa, cho nên anh không kiêng nể ai, anh đem tôi nhốt ở đây, cho rằng như vậy là có thể chống đối Cố Thừa Hiên. Hiện tại, anh đã bị Ba Tụng bỏ lại, anh bắt đầu hoảng đúng vậy không? Anh muốn bỏ tôi lại, để một mình chạy trốn, nhưng lại sợ sau khi Cố Thừa Hiên tìm được tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Cho nên anh đành phải mang theo tôi, ít nhất tôi có thể làm con tin cho anh khi Cố Thừa Hiên tìm được chúng ta. Nhưng…..hiện giờ anh cũng không biết nên mang tôi đến nơi nào. Tôi nói đúng hay không?”
Tần Mặc thất bại cúi đầu, không phản bác, bởi vì tất cả Ninh Mông đều nói đúng. Tâm trạng của anh ta bây giờ đúng là đang hoảng sợ, anh ta yếu đuối, anh ta vô lực, anh ta hận chết tâm trạng của mình bây giờ. Không phải mọi người đều nói con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, nhưng tại sao chính bản thân mình bị ép đến tình trạng này vẫn không quyết tâm được. Đã mấy đêm rồi anh ta nằm trên giường lăn lộn qua lại không ngủ được, bởi vì anh ta biết, anh ta đã không còn đường lui.
“Anh có biết anh cùng Cố Thừa Hiên có điểm gì khác nhau không?”- Ninh Mông cẩn thận duỗi tay chân, dần dần dựa vào cửa xe. “Nếu như nhà họ Cố xảy ra chuyện giống nhà họ Tần thì Cố Thừa Hiên sẽ tuyệt đối không trốn tránh giống anh, cũng tuyệt đối không nghĩ đến cách trả thù giống anh. Cố Thừa Hiên sẽ hiên ngang ưỡn ngực, dùng hành động thực tế để nói cho mọi người biết anh – Cố Thừa Hiên không còn gia đình làm chỗ dựa vẫn có thể đường đường chính chính tiến lên!”
“Cô nói tôi nên làm sao đây bây giờ? Chị của tôi vẫn còn đang ở bệnh viện tâm thần, suốt ngày kêu gào, than khóc. Mẹ của tôi thì chết không nhắm mắt, trước khi chết còn nắm chặt tay tôi nói tôi nhất định phải trả thù. Ba tôi ở trong tù thì suốt ngày nói hiện giờ ông sống không bằng chết. Tôi năm nay đã gần ba mươi tuổi, cô nói tôi phải làm sao bây giờ?” Tần Mặc giận như điên đứng dậy, tay cầm dao vung loạn xạ.
“Anh nghĩ sau khi anh trả thù chúng tôi thì anh có thể sống tốt hơn? Tần Mặc anh nghĩ hại chúng tôi thì những đau khổ của anh có thể biến mất sao?”- Ninh Mông tiếp tục dựa vào cửa xe. “Anh cho rằng tất cả những khổ sở của anh đều do chúng tôi gây ra, nhưng anh có từng suy nghĩ tất cả những chuyện này tại sao xảy ra hay không? Ba của anh vì sao bị ngồi tù? Nếu bác ấy không có tham ô, không nhận hối lộ thì làm sao mà bị điều tra, làm sao mà bị bắt ngồi tù? Còn chị của anh Tần Vũ Linh, chị ấy tại sao mà nổi điên? Nếu không phải chị ấy vì ghen tức che mờ mắt, đi vu oan cho ba của tôi, thì làm sao bị bắt? Tần Mặc- anh có từng nghĩ gia đình các người xảy ra chuyện này là do ông trời trả báo, là các người gieo gió phải gặt bão?”
Ninh Mông vừa dứt lời, liền mở cửa xe, thừa dịp Tần Mặc còn chưa phản ứng kịp đã nhảy xuống xe, liều mạng chạy hướng ngược lại.
Cố Thừa Hiên chạy ra khỏi rừng, không kịp nói tỉ mỉ, vươn tay kéo Nham Nạp ra khỏi xe.
Diệp Thanh Dương nắm tay Diệp Oanh Khê đuổi theo rất nhanh, Diệp Thanh Dương đè tay lái lại, nói: “Đi về trước!”
“Không được!” Cố Thừa Hiên nhìn cùng không thèm nhìn, chuẩn bị lái xe rời đi, “Tôi không chờ được nữa”.
“Anh biết hai người bọn họ đi đâu sao?” Diệp Thanh Dương hỏi lại. “ Đi về trước, sau đó tìm băng ghi hình giao thông xem, Oanh Khê đã thấy chiếc xe kia, nói không chừng sẽ nhận ra”.
Cố Thừa Hiên trầm mặc, anh thừa nhận, anh đã quá nóng nảy, vội vàng mở cửa để Nham Nạp và Diệp Oanh Khê lên xe. Mọi người trở lại nhà Nham Nạp, Ninh Trí Ngôn nghe xong ý tưởng của Diệp Thanh Dương, không nói hai lời cầm lấy điện thoại gọi cho Ninh Trí Văn. Ninh Trí Ngôn là thương nhân, chuyện trên thương trường thì ông biết rành; nhưng đây là những chuyện xảy ra trên quan trường không thể nào biết rõ bằng Ninh Trí Văn được.
Cố Thừa Hiên thấy Ninh Trí Ngôn gọi điện thoại, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trường Tân, kể lại mọi chuyện cho Cố Trường Tân nghe nhờ Cố Trường Tân liên hệ với người bên này.
Diệp Hương- con gái của Nham Nạp đi đến trước mặt Cố Thừa Hiên đưa ra một cái túi: “Ninh thúc thúc nói cái này là của chị Tiểu Cửu”
Cố Thừa Hiên cầm lấy cái túi, đem đồ trong túi đổ ra, trong túi là một đống hóa đơn, anh im lặng mà mỉm cười. Anh nhớ thói quen của Ninh Mông mỗi lần khi đi siêu thị mua đồ mỗi lần nhận hóa đơn liền tùy tiện nhét vào túi, chờ đến khi nào trong túi đầy hóa đơn mới bắt đầu xếp xếp từng hóa đơn, nói là bắt đầu tính toán xem anh đã nợ cô bao nhiêu tiền.
Diệp Oanh Khê thấy Cố Thừa Hiên trầm mặc cúi đầu, chuyên chú xếp lại từng tờ hóa đơn. Ninh Trí Ngôn có chút phiền lòng, muốn nói gì lại thôi. Diệp Oanh Khê liền đem di động đưa đến trước mặt Ninh Trí Ngôn: “chú Ninh, chú mở hình Tiểu Cửu cho cháu xem đi. Chắc là dễ thương lắm”
Diệp Thanh Dương biết Diệp Oanh Khê muốn làm dịu đi tình hình hiện tại, cũng không có ý định ngăn cản, lấy khuỷu tay huých huých Cố Thừa Hiên, ý bảo Cố Thừa Hiên đi ra ngoài nói chuyện. Cố Thừa Hiên đem hóa đơn trên bàn dọn dẹp lại mới đứng dậy đi theo Diệp Thanh Dương ra ngoài.
“Oanh Khê chính là muốn dịu đi không khí khẩn trương, cậu không nên trách”. Diệp Thanh Dương lấy bao thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu, lại đem hộp thuốc cùng bật lửa đưa qua Cố Thừa Hiên.
Cố Thừa Hiên rất ít khi hút thuốc, nhưng trong lòng thật sự phiền não, muốn tìm cách phát tiết một chút. Đàn ông muốn phát tiết để bình ổn tâm trạng thì có ba dạng: thứ nhất là thuốc lá, hai là rượu, ba là đàn bà. Cố Thừa Hiên cầm bao thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa.
“Tôi biết”
“Lần này thực xin lỗi”.
“Chuyện này không liên quan đến anh, không có anh thì Tần mặc cũng sẽ kiếm cách để trả thù chúng tôi. Chuyện của anh chỉ là trùng hợp thôi”
“Cậu có nghĩ đến nếu không tìm ra thì sao không?”
“Không có”, Cố Thừa Hiên vừa nhả khỏi vừa nhíu mày, cách vài giây lại vô lực mà nở nụ cười. “Mỗi khi cô ấy khóc tôi rất đau lòng, nên lần nào cô ấy khóc tôi cũng kiên trì mà dỗ dành. Có lúc cảm thấy cô ấy quá trẻ con, không hiểu chuyện. Nhưng giờ khi cô ấy lâm vào cảnh sinh tử thì tôi lại cảm thấy rất lo lắng, tâm trạng của tôi giờ rất là rối loạn!”
Diệp Thanh Dương ở bên cạnh không bình luận. Cố Thừa Hiên tiếp tục nhả khói nói: “Nếu cô ấy không trở về thì tôi….tôi nghĩ sẽ ở lại đây để chăm sóc cô ấy. Yêu một người quả thật rất mệt mỏi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần một mình cô ấy thôi”
Diệp Thanh Dương vỗ vỗ vai Cố Thừa Hiên nói: “Mặc kệ nói như thế nào, tôi nhất định sẽ giúp anh đem vợ trở về. Anh đã cứu tôi một mạng, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ giúp anh!”
Tuy biết rằng Cố Thừa Hiên vì nhận nhiệm vụ mới đến đây để cứu mình, nhưng trong lòng mình Diệp Thanh Dương vẫn xem Cố Thừa Hiên như ân nhân cứu mạng. Lúc hai người trong căn nhà gỗ đối mặt với bọn buôn bán ma túy, anh luôn tự nói với chính bản thân, anh thiếu Cố Thừa Hiên một mạng.
“Không quan trọng”. Cố Thừa Hiên đáp. “Anh không cần nghĩ nghiêm trọng như vậy…. Bạn gái của anh nhìn rất giống Tiểu Cửu”.
Diệp Thanh Dương đầu tiên là cười, sau đó lại lắc lắc đầu: “Phiền toái”.
“Ha ha, anh hiện tại lén nói xấu cô ấy…” Cố Thừa Hiên đánh vai Diệp Thanh Dương một cái, cười cười nói: “Chờ đến khi tôi đem được Tiểu Cửu về sẽ giới thiệu với anh”.
Tần Mặc nhìn Ninh Mông trốn xuống xe, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Tựa đầu thăm dò ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy như điên. Anh ta thấp giọng mắng một câu, kéo cửa xe, đuổi theo. Ninh Mông quay đầu nhìn lại thấy Tần Mặc đang đuổi theo trong lòng cô rất hoảng sợ, càng ra sức chạy.
Trên chân đang mang một đôi giày cao gót, để dễ dàng chạy cô quyết định cởi giày quăng lại, liều mạng chạy chân trần trên đất, hy vọng có thể gặp người qua đường cầu cứu.
Tần Mặc tức giận, ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu lớn tên cô. Bởi vì đang ở giữa trưa nên trên đường không có một bóng người; Ninh Mông càng chạy càng nản, lại càng sợ bị Tần Mặc bắt lại càng ra sức chạy nhanh hơn. Chạy một đạn đường dài, mới thấy một đám con nít đang chơi, một đứa trẻ thấy hai tay cô dang bị dây thừng trói còn đang chảy máu thì ánh mắt sợ hãi.
Cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nhìn đám con nít ấy kêu lớn: “Nhanh đi báo công an! Nhanh lên! Cứu mạng!!!!”
Đứa bé đứng ngơ ngác không có phản ứng gì. Tần Mặc càng đuổi càng tiến đến gần, Ninh Mông không dám ngừng lại, chịu đựng vết thương trên tay đau nhức, tiếp tục chạy. Trên đường có nhiều đá làm lòng bàn chân cô đau nhức, nước mắt cô chảy ra, nhưng vẫn cố hết sức chạy. Lúc này trong đầu Ninh Mông chỉ có một chữ----Chạy. Cô hiểu được, nếu bị Tần Mặc bắt lại thì sẽ có hậu quả gì, trước mắt không có biện pháp gì, nếu chạy thoát sẽ có một cơ hội sống…
“Tôi không có ép anh!” Ninh Mông cũng rống lên. “Tôi biết anh trước kia đã có suy nghĩ này, khi đó anh có Ba Tụng làm chỗ dựa, cho nên anh không kiêng nể ai, anh đem tôi nhốt ở đây, cho rằng như vậy là có thể chống đối Cố Thừa Hiên. Hiện tại, anh đã bị Ba Tụng bỏ lại, anh bắt đầu hoảng đúng vậy không? Anh muốn bỏ tôi lại, để một mình chạy trốn, nhưng lại sợ sau khi Cố Thừa Hiên tìm được tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Cho nên anh đành phải mang theo tôi, ít nhất tôi có thể làm con tin cho anh khi Cố Thừa Hiên tìm được chúng ta. Nhưng…..hiện giờ anh cũng không biết nên mang tôi đến nơi nào. Tôi nói đúng hay không?”
Tần Mặc thất bại cúi đầu, không phản bác, bởi vì tất cả Ninh Mông đều nói đúng. Tâm trạng của anh ta bây giờ đúng là đang hoảng sợ, anh ta yếu đuối, anh ta vô lực, anh ta hận chết tâm trạng của mình bây giờ. Không phải mọi người đều nói con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, nhưng tại sao chính bản thân mình bị ép đến tình trạng này vẫn không quyết tâm được. Đã mấy đêm rồi anh ta nằm trên giường lăn lộn qua lại không ngủ được, bởi vì anh ta biết, anh ta đã không còn đường lui.
“Anh có biết anh cùng Cố Thừa Hiên có điểm gì khác nhau không?”- Ninh Mông cẩn thận duỗi tay chân, dần dần dựa vào cửa xe. “Nếu như nhà họ Cố xảy ra chuyện giống nhà họ Tần thì Cố Thừa Hiên sẽ tuyệt đối không trốn tránh giống anh, cũng tuyệt đối không nghĩ đến cách trả thù giống anh. Cố Thừa Hiên sẽ hiên ngang ưỡn ngực, dùng hành động thực tế để nói cho mọi người biết anh – Cố Thừa Hiên không còn gia đình làm chỗ dựa vẫn có thể đường đường chính chính tiến lên!”
“Cô nói tôi nên làm sao đây bây giờ? Chị của tôi vẫn còn đang ở bệnh viện tâm thần, suốt ngày kêu gào, than khóc. Mẹ của tôi thì chết không nhắm mắt, trước khi chết còn nắm chặt tay tôi nói tôi nhất định phải trả thù. Ba tôi ở trong tù thì suốt ngày nói hiện giờ ông sống không bằng chết. Tôi năm nay đã gần ba mươi tuổi, cô nói tôi phải làm sao bây giờ?” Tần Mặc giận như điên đứng dậy, tay cầm dao vung loạn xạ.
“Anh nghĩ sau khi anh trả thù chúng tôi thì anh có thể sống tốt hơn? Tần Mặc anh nghĩ hại chúng tôi thì những đau khổ của anh có thể biến mất sao?”- Ninh Mông tiếp tục dựa vào cửa xe. “Anh cho rằng tất cả những khổ sở của anh đều do chúng tôi gây ra, nhưng anh có từng suy nghĩ tất cả những chuyện này tại sao xảy ra hay không? Ba của anh vì sao bị ngồi tù? Nếu bác ấy không có tham ô, không nhận hối lộ thì làm sao mà bị điều tra, làm sao mà bị bắt ngồi tù? Còn chị của anh Tần Vũ Linh, chị ấy tại sao mà nổi điên? Nếu không phải chị ấy vì ghen tức che mờ mắt, đi vu oan cho ba của tôi, thì làm sao bị bắt? Tần Mặc- anh có từng nghĩ gia đình các người xảy ra chuyện này là do ông trời trả báo, là các người gieo gió phải gặt bão?”
Ninh Mông vừa dứt lời, liền mở cửa xe, thừa dịp Tần Mặc còn chưa phản ứng kịp đã nhảy xuống xe, liều mạng chạy hướng ngược lại.
Cố Thừa Hiên chạy ra khỏi rừng, không kịp nói tỉ mỉ, vươn tay kéo Nham Nạp ra khỏi xe.
Diệp Thanh Dương nắm tay Diệp Oanh Khê đuổi theo rất nhanh, Diệp Thanh Dương đè tay lái lại, nói: “Đi về trước!”
“Không được!” Cố Thừa Hiên nhìn cùng không thèm nhìn, chuẩn bị lái xe rời đi, “Tôi không chờ được nữa”.
“Anh biết hai người bọn họ đi đâu sao?” Diệp Thanh Dương hỏi lại. “ Đi về trước, sau đó tìm băng ghi hình giao thông xem, Oanh Khê đã thấy chiếc xe kia, nói không chừng sẽ nhận ra”.
Cố Thừa Hiên trầm mặc, anh thừa nhận, anh đã quá nóng nảy, vội vàng mở cửa để Nham Nạp và Diệp Oanh Khê lên xe. Mọi người trở lại nhà Nham Nạp, Ninh Trí Ngôn nghe xong ý tưởng của Diệp Thanh Dương, không nói hai lời cầm lấy điện thoại gọi cho Ninh Trí Văn. Ninh Trí Ngôn là thương nhân, chuyện trên thương trường thì ông biết rành; nhưng đây là những chuyện xảy ra trên quan trường không thể nào biết rõ bằng Ninh Trí Văn được.
Cố Thừa Hiên thấy Ninh Trí Ngôn gọi điện thoại, cũng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trường Tân, kể lại mọi chuyện cho Cố Trường Tân nghe nhờ Cố Trường Tân liên hệ với người bên này.
Diệp Hương- con gái của Nham Nạp đi đến trước mặt Cố Thừa Hiên đưa ra một cái túi: “Ninh thúc thúc nói cái này là của chị Tiểu Cửu”
Cố Thừa Hiên cầm lấy cái túi, đem đồ trong túi đổ ra, trong túi là một đống hóa đơn, anh im lặng mà mỉm cười. Anh nhớ thói quen của Ninh Mông mỗi lần khi đi siêu thị mua đồ mỗi lần nhận hóa đơn liền tùy tiện nhét vào túi, chờ đến khi nào trong túi đầy hóa đơn mới bắt đầu xếp xếp từng hóa đơn, nói là bắt đầu tính toán xem anh đã nợ cô bao nhiêu tiền.
Diệp Oanh Khê thấy Cố Thừa Hiên trầm mặc cúi đầu, chuyên chú xếp lại từng tờ hóa đơn. Ninh Trí Ngôn có chút phiền lòng, muốn nói gì lại thôi. Diệp Oanh Khê liền đem di động đưa đến trước mặt Ninh Trí Ngôn: “chú Ninh, chú mở hình Tiểu Cửu cho cháu xem đi. Chắc là dễ thương lắm”
Diệp Thanh Dương biết Diệp Oanh Khê muốn làm dịu đi tình hình hiện tại, cũng không có ý định ngăn cản, lấy khuỷu tay huých huých Cố Thừa Hiên, ý bảo Cố Thừa Hiên đi ra ngoài nói chuyện. Cố Thừa Hiên đem hóa đơn trên bàn dọn dẹp lại mới đứng dậy đi theo Diệp Thanh Dương ra ngoài.
“Oanh Khê chính là muốn dịu đi không khí khẩn trương, cậu không nên trách”. Diệp Thanh Dương lấy bao thuốc lá trong túi ra, lấy một điếu, lại đem hộp thuốc cùng bật lửa đưa qua Cố Thừa Hiên.
Cố Thừa Hiên rất ít khi hút thuốc, nhưng trong lòng thật sự phiền não, muốn tìm cách phát tiết một chút. Đàn ông muốn phát tiết để bình ổn tâm trạng thì có ba dạng: thứ nhất là thuốc lá, hai là rượu, ba là đàn bà. Cố Thừa Hiên cầm bao thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa.
“Tôi biết”
“Lần này thực xin lỗi”.
“Chuyện này không liên quan đến anh, không có anh thì Tần mặc cũng sẽ kiếm cách để trả thù chúng tôi. Chuyện của anh chỉ là trùng hợp thôi”
“Cậu có nghĩ đến nếu không tìm ra thì sao không?”
“Không có”, Cố Thừa Hiên vừa nhả khỏi vừa nhíu mày, cách vài giây lại vô lực mà nở nụ cười. “Mỗi khi cô ấy khóc tôi rất đau lòng, nên lần nào cô ấy khóc tôi cũng kiên trì mà dỗ dành. Có lúc cảm thấy cô ấy quá trẻ con, không hiểu chuyện. Nhưng giờ khi cô ấy lâm vào cảnh sinh tử thì tôi lại cảm thấy rất lo lắng, tâm trạng của tôi giờ rất là rối loạn!”
Diệp Thanh Dương ở bên cạnh không bình luận. Cố Thừa Hiên tiếp tục nhả khói nói: “Nếu cô ấy không trở về thì tôi….tôi nghĩ sẽ ở lại đây để chăm sóc cô ấy. Yêu một người quả thật rất mệt mỏi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần một mình cô ấy thôi”
Diệp Thanh Dương vỗ vỗ vai Cố Thừa Hiên nói: “Mặc kệ nói như thế nào, tôi nhất định sẽ giúp anh đem vợ trở về. Anh đã cứu tôi một mạng, bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ giúp anh!”
Tuy biết rằng Cố Thừa Hiên vì nhận nhiệm vụ mới đến đây để cứu mình, nhưng trong lòng mình Diệp Thanh Dương vẫn xem Cố Thừa Hiên như ân nhân cứu mạng. Lúc hai người trong căn nhà gỗ đối mặt với bọn buôn bán ma túy, anh luôn tự nói với chính bản thân, anh thiếu Cố Thừa Hiên một mạng.
“Không quan trọng”. Cố Thừa Hiên đáp. “Anh không cần nghĩ nghiêm trọng như vậy…. Bạn gái của anh nhìn rất giống Tiểu Cửu”.
Diệp Thanh Dương đầu tiên là cười, sau đó lại lắc lắc đầu: “Phiền toái”.
“Ha ha, anh hiện tại lén nói xấu cô ấy…” Cố Thừa Hiên đánh vai Diệp Thanh Dương một cái, cười cười nói: “Chờ đến khi tôi đem được Tiểu Cửu về sẽ giới thiệu với anh”.
Tần Mặc nhìn Ninh Mông trốn xuống xe, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại. Tựa đầu thăm dò ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy như điên. Anh ta thấp giọng mắng một câu, kéo cửa xe, đuổi theo. Ninh Mông quay đầu nhìn lại thấy Tần Mặc đang đuổi theo trong lòng cô rất hoảng sợ, càng ra sức chạy.
Trên chân đang mang một đôi giày cao gót, để dễ dàng chạy cô quyết định cởi giày quăng lại, liều mạng chạy chân trần trên đất, hy vọng có thể gặp người qua đường cầu cứu.
Tần Mặc tức giận, ở phía sau vừa đuổi theo vừa kêu lớn tên cô. Bởi vì đang ở giữa trưa nên trên đường không có một bóng người; Ninh Mông càng chạy càng nản, lại càng sợ bị Tần Mặc bắt lại càng ra sức chạy nhanh hơn. Chạy một đạn đường dài, mới thấy một đám con nít đang chơi, một đứa trẻ thấy hai tay cô dang bị dây thừng trói còn đang chảy máu thì ánh mắt sợ hãi.
Cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nhìn đám con nít ấy kêu lớn: “Nhanh đi báo công an! Nhanh lên! Cứu mạng!!!!”
Đứa bé đứng ngơ ngác không có phản ứng gì. Tần Mặc càng đuổi càng tiến đến gần, Ninh Mông không dám ngừng lại, chịu đựng vết thương trên tay đau nhức, tiếp tục chạy. Trên đường có nhiều đá làm lòng bàn chân cô đau nhức, nước mắt cô chảy ra, nhưng vẫn cố hết sức chạy. Lúc này trong đầu Ninh Mông chỉ có một chữ----Chạy. Cô hiểu được, nếu bị Tần Mặc bắt lại thì sẽ có hậu quả gì, trước mắt không có biện pháp gì, nếu chạy thoát sẽ có một cơ hội sống…