Lúc Cố Thừa Hiên vào phòng, Ninh Mông đã nằm xuống. Trong lòng anh có chút hoảng hốt, đi tới, lắc lắc cô. Ninh Mông như là bị kinh ngạc một chút, mở mắt.
“Anh mua giày rồi à?”- Cô vừa hỏi vừa nhấc mình khỏi chăn, xoay người muốn thử đôi giày mới. Cố Thừa Hiên đè vai cô lại, ngồi xổm xuống giúp cô mang giày. Bởi vì sợ vết thương trên chân cô cọ vào sẽ nứt ra chảy máu lại nên anh đã lót thêm một lớp giấy vệ sinh để chân cô không bị đau.
Ninh Mông vâng lời ngồi im nhìn anh giúp mình mang giày. Dựa vào cánh tay của Cố Thừa Hiên chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh nói: “Anh với em đi thăm chú út đi”.
Cố Thừa Hiên gật đầu, dìu Ninh Mông, từng bước một đều đi thật chậm. Ninh Mông nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện trên mặt anh không có một chút nào biểu cảm là phiền chán, nhẹ nhàng mà cười cười. Ninh Mông nói: “Cố Thừa Hiên, hai chúng ta càng ngày càng hợp với nhau phải không?”
Cố Thừa Hiên quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang cười, cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy: “Rất hợp”.
“Đúng vậy, chúng ta càng ngày càng hợp với nhau”- Ninh Mông nói xong câu đó, lại “khanh khách” cười.
“Cố Thừa Hiên, có một câu thơ anh đã từng nghe chưa?”- Ninh Mông lại tiếp tục gọi tên anh.
“Câu thơ nào?”
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi”.
Cố Thừa Hiên không trả lời cô, bàn tay khẽ ôm lấy vai cô, một bàn tay lại nắm chặt tay cô.
“Anh làm đau em”- Ninh Mông chu miệng, ủy khuất nhìn anh nói
“Vậy à?” Cố Thừa Hiên chỉ đơn giản lên tiếng, lực ở tay nhẹ một chút nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Ninh Mông cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc đi đến. Thấp thoáng phía trước là hai phần mộ. Cố Thừa Hiên cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa họ và hai mộ phần càng gần thì hô hấp của Ninh Mông càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng lại há miệng thở dốc. Cố Thừa Hiên không để ý đến sự phản đối của cô trực tiếp bế cô lên.
Ninh Mông úp mặt vào khuỷu tay anh, kích động giống như điên mà đánh vào người anh, mắng anh. Nhưng Cố Thừa Hiên không tỏ thái độ gì, vẫn từ từ đi đến. Ninh Mông cố nén nước mắt nhưng lúc này không thể kềm chế được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống. Cô đã từng đáp ứng lời của ông nội rằng sẽ cố gắng trưởng thành, cố gắng kiên cường hơn, cho dù là ở thời điểm khó khăn nhất cũng cố gắng cắn răng không khóc mà vượt qua.
“Đừng khóc nữa!” Cố Thừa Hiên gần như thô lỗ thét lên. Ninh Mông nhìn anh qua hai mắt đẫm lệ, nức nở nhưng không dám khóc tiếp, nhưng cũng không kềm chế được mà khóc nức nở.
“Đừng khóc mà….” Cố Thùa Hiên buông cô xuống, lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn một chút. “Em đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải là một đứa bé mười hai tuổi hễ
gặp một chút chuyện là lại khóc như vậy. Em nói thử xem sự trưởng thành của em cuối cùng là em đã cất ở chỗ nào vậy?”
Bình thường Cố Thường Hiên nói rất ít, nhưng bây giờ anh lại giống như một ông già phân tích phải trái với Ninh Mông; Ninh Mông nhất thời không tiếp thụ được. Cô cúi đầu, tất cả những điều anh nói cô đều hiểu nhưng ở trong tình huống hiện tại cô không có cách nào làm được như điều anh nói được.
“Em không phải là ông nội, em biết ông nội nghĩ gì sao?”
“Thế nào là em không phải là ông nội, anh nói vậy là có nghĩa gì?”- Ninh Mông hỏi. Cố Thừa Hiên có chút chán nản hỏi ngược lại: “Con người già đi thì chết đi là chuyện đương nhiên, cũng giống như mặt trời mọc vào buổi sáng và lặn vào buổi chiều tối vậy. Đây là quy luật tự nhiên không ai là tránh khỏi. Bây giờ em vì ông nội mà vừa cười vừa khóc, giống như một người điên vậy. Em làm vậy thì liệu ông nội em có an lòng mà nhắm mắt hay không? Hay là ông ra đi mà vẫn không có cách nào yên tâm cho cô cháu gái bảo bối của mình?”
“Cố Thừa Hiên, anh thật là lạnh lùng. Anh….là một người máu lạnh”- Ninh Mông nghe Cố Thừa Hiên nói như vậy, cơn tức vừa xuống lại trỗi dậy. “Ở trong mắt anh, một người thân mất đi thì chẳng qua là căn nhà thiếu đi một người, bàn ăn thiếu đi một cái chén, một đôi đũa thôi phải không? Anh căn bản là thờ ơ với mọi việc!”
“Chính là thiếu một người, trên bàn ăn thiếu đi một đôi đũa, một chén cơm?”Cố Thừa Hiên tức giận mà lặp lại, đột nhiên ở trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, một tờ một tờ đưa cho cô xem.
“Cái này là lúc anh mới vừa vào bộ đội đặc chủng, đồng đội đã gục ngay trước mặt anh”
“Cái này là lúc thi hành nhiệm vụ trong lúc truy bắt đối tượng nguy hiểm, đồng đội của anh đã bị tên đó đạp văng ra khỏi trực thăng, lúc đó anh ấy không có mang dù bảo hộ….”
“Cái này… cái này nữa”
Còn rất nhiều rất nhiều tờ giấy vàng, mỗi một tờ giấy là một danh hiệu, một câu chuyện tàn nhẫn, cô khổ sợ bịt chặt tay lại, không muốn nghe âm thanh trầm ấm kia nữa.
“Đừng nói nữa!”
“Em có biết có bao nhiêu người đã chết trước mặt anh không? Bọn họ, tất cả bọn họ đều là đồng đội vào sinh ra tử với anh”. Cố Thừa Hiên cất lại những tờ giấy vàng đó vào túi, cảm thấy như có một phiến đá lớn đè ở ngực, không thể nào thở nổi nữa. “Nhưng anh vẫn phải cố gắng sống cho thật tốt. Bọn họ đến chết vẫn muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ làm sao anh có thể buông lỏng bản thân mình?”
“Anh hối hận vì đã tham gia bộ đội đặc chủng?” Ninh Mông mơ hồ ý thức được sinh mạng của anh cũng mong manh như những đồng đội đã ngã xuống của anh….Anh cũng sẽ giống như những đồng đội anh sẽ rất nhanh rời bỏ cô sao?
“Anh chưa từng hối hận!” Cố Thừa Hiên không chút suy nghĩ, trả lời rất nhanh. “Tiểu Cửu, em có biết mỗi khi tưởng chừng như không thể vượt qua anh đã nghĩ gì không?”
“Anh đã nghĩ gì?”
“Anh sẽ tiếp tục nhiệm vụ mà bọn họ chưa hoàn thành, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ đã tin tưởng mà giao lại cho anh. Mỗi giờ mỗi phút, anh cảm thấy nếu mình còn sống thì phải càng dũng cảm và kiên cường hơn. Vì anh sẽ phải sống dùm những đồng đội kia nữa, tiếp tục giúp họ hoàn thành niềm tin thần thánh vào bộ đội”.
“Kế thừa?”- Ninh Mông cái hiểu cái không
“Ông nội yêu em, như vậy em nỡ nào ích kỷ mà khóc lóc khiến cho ông nội em không yên lòng mà rời đi sao? Sao em không biến tình yêu đó thành động lực để sống cho thật tốt, cười nhiều hơn khiến cho ông nội em có thể yên tâm và thanh thản mà ra đi. Chúng ta sau này cũng sẽ có con, em cũng sẽ thương
nó, tính cách của em cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến nó. Nếu em vui vẻ thì con chúng ta cũng vui vẻ; nhưng nếu em suốt ngày chìm đắm trong đau khổ thì con chúng ta cũng sẽ trải qua những ngày tháng buồn khổ. Em có hiểu ý anh nói không?”
Ninh Mông sững sờ, chậm rãi tiêu hóa những lời Cố Thừa Hiên nói. Cuối cùng ánh mắt mới một lần nữa sáng lên, ôm chặt eo Cố Thừa Hiên, giấu mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, nói: “Em nghĩ, em vẫn còn quá trẻ con. Em giống như một đứa trẻ ích kỳ chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân. Cha mẹ em vẫn còn cần em chăm sóc, em còn phải chăm sóc cho anh, thế giới của em không thể vì việc ông nội ra đi mà đóng lại. Còn rất nhiều người cần em chăm sóc. Em phải kiên cường hơn, cười nhiều hơn một chút, có lẽ đây mới là điều mà ông nội hi vọng nhất”.
Cố Thừa Hiên biết trong lòng cô rất kiên cường, khuôn mặt anh giãn ra, vỗ vỗ lưng cô, ý bảo cô đứng dậy. Cô ngẩng đầu lên, anh kéo cô ra một chút, dẫn cô đến mộ của Ninh Trí Dũng mà cúng bái.
Lúc hai người trở lại nhà Nham Nạp thì Ninh Trí Ngôn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho hai người. Ninh Mông thấy Diệp Oanh Khê thủy chung cuối đầu ngồi ở một bên, liền ngồi xuống kế bên để Cố Thừa Hiên đi theo Ninh Trí Ngôn chuẩn bị mọi thứ trước khi rời khỏi.
Thời gian bay là buổi tối, mọi người tiễn Diệp Oanh Khê lên máy bay thì cũng lên chuyến bay của mình. Sau khi xuống máy bay Cố Thừa Hiên chỉ kịp đưa Ninh Mông đến nhà họ Ninh thì lập tức phải trở về bộ đội
Đại đội trưởng Dịch thấy anh trở về, cười tủm tỉm mà vỗ vai anh nói: “vất vả rồi”. Anh nhéo nhéo mi tâm, ngồi ở ghế tựa, có chút buồn bực nói: “Căn bản là cũng không tốn chút sức lực nào, chỉ đi lại trong rừng vài dặm mà thôi”.
“Thoải mái như vậy không tốt sao? Tôi xem, thằng nhóc cậu là thích bị đánh sao?”Cố Thừa Hiên tức giận dới ánh mắt, “Chính là bị thương….lại nói tiếp, chuyện này vẫn là cám ơn Diệp Thanh Dương”.
Đại đội trưởng Dịch không nói tiếp, Cố Thừa Hiên ngồi một lát, vẫn không thể nhịn xuống hỏi: “Diệp Thanh Dương lại trở về cứu người nên chưa có báo cáo với cấp trên”
“Lúc cậu đi cứu Diệp Thanh Dương thì Trần Nhất Thần cũng đã báo với trung tâm tình báo biện pháp nên mới bị phát hiện thân phận. Chính là vẫn có chút tiếc nuối, cá lớn vốn bị bắt chặt rồi, lại có một hai con tôm nhỏ lọt lưới. Kết quả cậu đoán giờ sao? Hai người kia giống như thanh niên nhiệt huyết tràn trề, rùm beng quảng cáo nghĩa khí, vì Ba Tụng báo thù, đi bệnh viện đem họ Tần kia cắt đứt chân, người họ Tần này nói cũng kỳ quái, căn bản là không có buôn lậu thuốc phiện, cũng không biết sao lại chọc hai người kia."
Cố Thừa Hiên tự nhiên biết anh ta nói tới ai, nhíu mày, lại hỏi: "Vậy bây giờ cái đó tên họ Tần đâu?"
"Thảm lắm, nào có người vô duyên vô cớ bị bọn buôn lậu cắt đứt chân, tài sản danh tiếng bị hủy."
Cố Thừa Hiên trầm lặng không đáp, về nhà thay quần áo khác, lại lên sân huấn luyện.
Ninh Mông sau khi về đến nhà, Trữ ông cụ trên mặt sáng rỡ, chỉ là, thân thể còn chưa phải quá tốt. Trong lòng của cô luôn nhớ đến lời nói ngày đó của Cố Thừa Hiên, mấy ngày trôi qua cũng đều không có quá xúc động, ngay cả thời điểm ở trước mặt Trữ ông cụ cũng vậy, cùng thường ngày cũng không có khác biệt lớn.
Ninh Trí Văn vẫn bận rộn như trước, có khi về nhà thấy sự thay đổi của Ninh Mông thì trong lòng cũng trấn an không ít.
Cuộc sống ngay ngắn có nề nếp, thẳng cho đến hai tháng sau, Cố Thừa Hiên ở trong văn phòng nghe điện thoại của Ninh Mông báo ông nội Ninh đã qua đời
“Anh mua giày rồi à?”- Cô vừa hỏi vừa nhấc mình khỏi chăn, xoay người muốn thử đôi giày mới. Cố Thừa Hiên đè vai cô lại, ngồi xổm xuống giúp cô mang giày. Bởi vì sợ vết thương trên chân cô cọ vào sẽ nứt ra chảy máu lại nên anh đã lót thêm một lớp giấy vệ sinh để chân cô không bị đau.
Ninh Mông vâng lời ngồi im nhìn anh giúp mình mang giày. Dựa vào cánh tay của Cố Thừa Hiên chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh nói: “Anh với em đi thăm chú út đi”.
Cố Thừa Hiên gật đầu, dìu Ninh Mông, từng bước một đều đi thật chậm. Ninh Mông nghiêng đầu nhìn anh một cái, phát hiện trên mặt anh không có một chút nào biểu cảm là phiền chán, nhẹ nhàng mà cười cười. Ninh Mông nói: “Cố Thừa Hiên, hai chúng ta càng ngày càng hợp với nhau phải không?”
Cố Thừa Hiên quay đầu lại nhìn cô, thấy cô đang cười, cảm giác bất an trong lòng lại trỗi dậy: “Rất hợp”.
“Đúng vậy, chúng ta càng ngày càng hợp với nhau”- Ninh Mông nói xong câu đó, lại “khanh khách” cười.
“Cố Thừa Hiên, có một câu thơ anh đã từng nghe chưa?”- Ninh Mông lại tiếp tục gọi tên anh.
“Câu thơ nào?”
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi”.
Cố Thừa Hiên không trả lời cô, bàn tay khẽ ôm lấy vai cô, một bàn tay lại nắm chặt tay cô.
“Anh làm đau em”- Ninh Mông chu miệng, ủy khuất nhìn anh nói
“Vậy à?” Cố Thừa Hiên chỉ đơn giản lên tiếng, lực ở tay nhẹ một chút nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Ninh Mông cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc đi đến. Thấp thoáng phía trước là hai phần mộ. Cố Thừa Hiên cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa họ và hai mộ phần càng gần thì hô hấp của Ninh Mông càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng lại há miệng thở dốc. Cố Thừa Hiên không để ý đến sự phản đối của cô trực tiếp bế cô lên.
Ninh Mông úp mặt vào khuỷu tay anh, kích động giống như điên mà đánh vào người anh, mắng anh. Nhưng Cố Thừa Hiên không tỏ thái độ gì, vẫn từ từ đi đến. Ninh Mông cố nén nước mắt nhưng lúc này không thể kềm chế được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống. Cô đã từng đáp ứng lời của ông nội rằng sẽ cố gắng trưởng thành, cố gắng kiên cường hơn, cho dù là ở thời điểm khó khăn nhất cũng cố gắng cắn răng không khóc mà vượt qua.
“Đừng khóc nữa!” Cố Thừa Hiên gần như thô lỗ thét lên. Ninh Mông nhìn anh qua hai mắt đẫm lệ, nức nở nhưng không dám khóc tiếp, nhưng cũng không kềm chế được mà khóc nức nở.
“Đừng khóc mà….” Cố Thùa Hiên buông cô xuống, lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn một chút. “Em đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải là một đứa bé mười hai tuổi hễ
gặp một chút chuyện là lại khóc như vậy. Em nói thử xem sự trưởng thành của em cuối cùng là em đã cất ở chỗ nào vậy?”
Bình thường Cố Thường Hiên nói rất ít, nhưng bây giờ anh lại giống như một ông già phân tích phải trái với Ninh Mông; Ninh Mông nhất thời không tiếp thụ được. Cô cúi đầu, tất cả những điều anh nói cô đều hiểu nhưng ở trong tình huống hiện tại cô không có cách nào làm được như điều anh nói được.
“Em không phải là ông nội, em biết ông nội nghĩ gì sao?”
“Thế nào là em không phải là ông nội, anh nói vậy là có nghĩa gì?”- Ninh Mông hỏi. Cố Thừa Hiên có chút chán nản hỏi ngược lại: “Con người già đi thì chết đi là chuyện đương nhiên, cũng giống như mặt trời mọc vào buổi sáng và lặn vào buổi chiều tối vậy. Đây là quy luật tự nhiên không ai là tránh khỏi. Bây giờ em vì ông nội mà vừa cười vừa khóc, giống như một người điên vậy. Em làm vậy thì liệu ông nội em có an lòng mà nhắm mắt hay không? Hay là ông ra đi mà vẫn không có cách nào yên tâm cho cô cháu gái bảo bối của mình?”
“Cố Thừa Hiên, anh thật là lạnh lùng. Anh….là một người máu lạnh”- Ninh Mông nghe Cố Thừa Hiên nói như vậy, cơn tức vừa xuống lại trỗi dậy. “Ở trong mắt anh, một người thân mất đi thì chẳng qua là căn nhà thiếu đi một người, bàn ăn thiếu đi một cái chén, một đôi đũa thôi phải không? Anh căn bản là thờ ơ với mọi việc!”
“Chính là thiếu một người, trên bàn ăn thiếu đi một đôi đũa, một chén cơm?”Cố Thừa Hiên tức giận mà lặp lại, đột nhiên ở trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, một tờ một tờ đưa cho cô xem.
“Cái này là lúc anh mới vừa vào bộ đội đặc chủng, đồng đội đã gục ngay trước mặt anh”
“Cái này là lúc thi hành nhiệm vụ trong lúc truy bắt đối tượng nguy hiểm, đồng đội của anh đã bị tên đó đạp văng ra khỏi trực thăng, lúc đó anh ấy không có mang dù bảo hộ….”
“Cái này… cái này nữa”
Còn rất nhiều rất nhiều tờ giấy vàng, mỗi một tờ giấy là một danh hiệu, một câu chuyện tàn nhẫn, cô khổ sợ bịt chặt tay lại, không muốn nghe âm thanh trầm ấm kia nữa.
“Đừng nói nữa!”
“Em có biết có bao nhiêu người đã chết trước mặt anh không? Bọn họ, tất cả bọn họ đều là đồng đội vào sinh ra tử với anh”. Cố Thừa Hiên cất lại những tờ giấy vàng đó vào túi, cảm thấy như có một phiến đá lớn đè ở ngực, không thể nào thở nổi nữa. “Nhưng anh vẫn phải cố gắng sống cho thật tốt. Bọn họ đến chết vẫn muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ làm sao anh có thể buông lỏng bản thân mình?”
“Anh hối hận vì đã tham gia bộ đội đặc chủng?” Ninh Mông mơ hồ ý thức được sinh mạng của anh cũng mong manh như những đồng đội đã ngã xuống của anh….Anh cũng sẽ giống như những đồng đội anh sẽ rất nhanh rời bỏ cô sao?
“Anh chưa từng hối hận!” Cố Thừa Hiên không chút suy nghĩ, trả lời rất nhanh. “Tiểu Cửu, em có biết mỗi khi tưởng chừng như không thể vượt qua anh đã nghĩ gì không?”
“Anh đã nghĩ gì?”
“Anh sẽ tiếp tục nhiệm vụ mà bọn họ chưa hoàn thành, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ đã tin tưởng mà giao lại cho anh. Mỗi giờ mỗi phút, anh cảm thấy nếu mình còn sống thì phải càng dũng cảm và kiên cường hơn. Vì anh sẽ phải sống dùm những đồng đội kia nữa, tiếp tục giúp họ hoàn thành niềm tin thần thánh vào bộ đội”.
“Kế thừa?”- Ninh Mông cái hiểu cái không
“Ông nội yêu em, như vậy em nỡ nào ích kỷ mà khóc lóc khiến cho ông nội em không yên lòng mà rời đi sao? Sao em không biến tình yêu đó thành động lực để sống cho thật tốt, cười nhiều hơn khiến cho ông nội em có thể yên tâm và thanh thản mà ra đi. Chúng ta sau này cũng sẽ có con, em cũng sẽ thương
nó, tính cách của em cũng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến nó. Nếu em vui vẻ thì con chúng ta cũng vui vẻ; nhưng nếu em suốt ngày chìm đắm trong đau khổ thì con chúng ta cũng sẽ trải qua những ngày tháng buồn khổ. Em có hiểu ý anh nói không?”
Ninh Mông sững sờ, chậm rãi tiêu hóa những lời Cố Thừa Hiên nói. Cuối cùng ánh mắt mới một lần nữa sáng lên, ôm chặt eo Cố Thừa Hiên, giấu mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, nói: “Em nghĩ, em vẫn còn quá trẻ con. Em giống như một đứa trẻ ích kỳ chỉ nghĩ đến cảm giác của bản thân. Cha mẹ em vẫn còn cần em chăm sóc, em còn phải chăm sóc cho anh, thế giới của em không thể vì việc ông nội ra đi mà đóng lại. Còn rất nhiều người cần em chăm sóc. Em phải kiên cường hơn, cười nhiều hơn một chút, có lẽ đây mới là điều mà ông nội hi vọng nhất”.
Cố Thừa Hiên biết trong lòng cô rất kiên cường, khuôn mặt anh giãn ra, vỗ vỗ lưng cô, ý bảo cô đứng dậy. Cô ngẩng đầu lên, anh kéo cô ra một chút, dẫn cô đến mộ của Ninh Trí Dũng mà cúng bái.
Lúc hai người trở lại nhà Nham Nạp thì Ninh Trí Ngôn đang chuẩn bị gọi điện thoại cho hai người. Ninh Mông thấy Diệp Oanh Khê thủy chung cuối đầu ngồi ở một bên, liền ngồi xuống kế bên để Cố Thừa Hiên đi theo Ninh Trí Ngôn chuẩn bị mọi thứ trước khi rời khỏi.
Thời gian bay là buổi tối, mọi người tiễn Diệp Oanh Khê lên máy bay thì cũng lên chuyến bay của mình. Sau khi xuống máy bay Cố Thừa Hiên chỉ kịp đưa Ninh Mông đến nhà họ Ninh thì lập tức phải trở về bộ đội
Đại đội trưởng Dịch thấy anh trở về, cười tủm tỉm mà vỗ vai anh nói: “vất vả rồi”. Anh nhéo nhéo mi tâm, ngồi ở ghế tựa, có chút buồn bực nói: “Căn bản là cũng không tốn chút sức lực nào, chỉ đi lại trong rừng vài dặm mà thôi”.
“Thoải mái như vậy không tốt sao? Tôi xem, thằng nhóc cậu là thích bị đánh sao?”Cố Thừa Hiên tức giận dới ánh mắt, “Chính là bị thương….lại nói tiếp, chuyện này vẫn là cám ơn Diệp Thanh Dương”.
Đại đội trưởng Dịch không nói tiếp, Cố Thừa Hiên ngồi một lát, vẫn không thể nhịn xuống hỏi: “Diệp Thanh Dương lại trở về cứu người nên chưa có báo cáo với cấp trên”
“Lúc cậu đi cứu Diệp Thanh Dương thì Trần Nhất Thần cũng đã báo với trung tâm tình báo biện pháp nên mới bị phát hiện thân phận. Chính là vẫn có chút tiếc nuối, cá lớn vốn bị bắt chặt rồi, lại có một hai con tôm nhỏ lọt lưới. Kết quả cậu đoán giờ sao? Hai người kia giống như thanh niên nhiệt huyết tràn trề, rùm beng quảng cáo nghĩa khí, vì Ba Tụng báo thù, đi bệnh viện đem họ Tần kia cắt đứt chân, người họ Tần này nói cũng kỳ quái, căn bản là không có buôn lậu thuốc phiện, cũng không biết sao lại chọc hai người kia."
Cố Thừa Hiên tự nhiên biết anh ta nói tới ai, nhíu mày, lại hỏi: "Vậy bây giờ cái đó tên họ Tần đâu?"
"Thảm lắm, nào có người vô duyên vô cớ bị bọn buôn lậu cắt đứt chân, tài sản danh tiếng bị hủy."
Cố Thừa Hiên trầm lặng không đáp, về nhà thay quần áo khác, lại lên sân huấn luyện.
Ninh Mông sau khi về đến nhà, Trữ ông cụ trên mặt sáng rỡ, chỉ là, thân thể còn chưa phải quá tốt. Trong lòng của cô luôn nhớ đến lời nói ngày đó của Cố Thừa Hiên, mấy ngày trôi qua cũng đều không có quá xúc động, ngay cả thời điểm ở trước mặt Trữ ông cụ cũng vậy, cùng thường ngày cũng không có khác biệt lớn.
Ninh Trí Văn vẫn bận rộn như trước, có khi về nhà thấy sự thay đổi của Ninh Mông thì trong lòng cũng trấn an không ít.
Cuộc sống ngay ngắn có nề nếp, thẳng cho đến hai tháng sau, Cố Thừa Hiên ở trong văn phòng nghe điện thoại của Ninh Mông báo ông nội Ninh đã qua đời