Khi đoàn người trở lại cục công an, lại nhìn thấy mấy cảnh sát trẻ tuổi vẻ mặt rực rỡ đi tới đi lui tại cửa phòng làm việc, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh ở bên trong. Cố Thừa Hiên không thích tò mò về công việc của người khác, lúc này liền di chuyển tầm mắt, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước.
Đại đội trưởng Dịch tò mò đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng kia, trong nháy mắt liền nhếch môi cười, cố ý hướng về phía bóng lưng Cố Thừa Hiên mà lớn giọng kêu: “Chao ôi, người nào kia, đó không phải là người quen của cậu sao?”
Căn bản là Cố Thừa Hiên không biết được là gọi anh, bởi vì trong đơn vị, bình thường mọi người đều dùng ám hiệu để xưng hô, dần dần, mọi người đều quên mất họ tên của chính mình, đều dùng ám hiệu để kêu tới gọi đi. Đại đội trưởng Dịch nhìn Cố Thừa Hiên vẫn đề đều bước chân đi về phía trước, có chút sốt ruột, anh liền đi tới, vở kịch hay như thế này không xem không được.
“Ơ, trên báo đây không phải là thiên kim của Thị trưởng sao?” đại đội trưởng Dịch nghiêng người bước tới phòng làm việc kia, nói với cô gái đang ngồi ở ghế dựa.
Trưởng cục công an thấy đại đội trưởng Dịch đi vào văn phòng, trong giọng nói vẫn không kiềm chế được, nghe đại đội trưởng Dịch nói trong văn phòng chắc chắn là thiên kim Thị trưởng, không dám khinh thường, đi theo vào văn phòng. Không ngờ, bên trong phòng có một ông lão ngồi đó, cục trưởng có chút giật mình, nhưng vẫn trấn tĩnh cung kính chào hỏi: “Chủ tịch Ninh, ngài đến đây có việc gì sao?”
Ông cụ Ninhkhoát tay, chỉ vào Ninh Mông trả lời: “Mang cháu gái của ta đến đây để nhận diện.”
“Ninh tiểu thư gặp phải phiền toái gì sao?” Cục trưởng công an không nói gì, trái lại đại đội trưởng Dịch rất nhanh tiếp lời. Nói thật, anh có chút lo lắng, không phải cô gái này mang theo người nhà đến để tìm Cố Thừa Hiên chứ? Tuy nói là không cần lo lắng người ta ở đây có thể tra được hộ khẩu (hộ khẩu của bộ đội đặc chủng là tài liệu bí mật, được bộ đội trực tiếp quản lý), nhưng vẫn sợ nhỡ đâu Cố Thừa Hiên đã làm chuyện không nên làm với con gái nhà người ta.
“Hôm đó ở trên xe, có người ức hiếp Tiểu Cửu, chuyện này không phải tới tìm các anh sao!” Ông cụ Ninhnhìn lướt qua dễ dàng thấy quân trang của đại đội trưởng Dịch, do là thường phục, cho nên ông cũng không nhận ra đối phương là bộ đội đặc chủng, “Vị này chính là……”
“A…., chỉ là lính bộ đội thôi.” Đại đội trưởng Dịch tùy ý trả lời, lại hỏi: “Ninh tiểu thư nhớ đó là ai không?”
Ninh Mông có chút thất vọng lắc đầu, quay đầu lại, nói với ông nội: “Nếu biết như vậy nên để Cố Thừa Hiên hỏi tên hắn là gì rồi.”
Đại đội trưởng Dịch vừa nghe liền hiểu được, nguyên nhân cô bị ức hiếp không phải do Cố Thừa Hiên, mỉm cười, khẩn trương nói: “Cố Thừa Hiên? Cô quen cậu ấy hả?” Ninh Mông gật đầu, đại đội trưởng Dịch lại nói thêm, “Anh ta ở phương diện này đúng là cao thủ, vừa nãy anh ta cũng ở đây, để tôi đi tìm anh ta thử xem.”
Nói xong, không cho ai cự tuyệt, một bước lớn đi ra tìm Cố Thừa Hiên. Quả thật đại đội trưởng Dịch nói không có sai, ở phương diện này Cố Thừa Hiên đúng là cao thủ. Thực ra, phải nói là, mỗi người ở bộ đội đặc chủng về phương diện này đều là cao thủ, mỗi người đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, có trí nhớ siêu nhân, có thể nhanh chóng ghi nhớ được đặc điểm riêng của đối phương.
Ninh Mông không hiểu gì cả nhìn đại đội trưởng Dịch biến mất nhanh chóng, lại quay đầu lại nhìn nhìn Ông cụ Ninhhỏi: “Đây là ai vậy ông nội? Sao lại nhiệt tình như thế?”
Cố Thừa Hiên dễ dàng bị đại đội trưởng Dịch kéo từ trong phòng họp ra, lại không nói bất cứ điều gì, khiến cho anh cảm thấy mờ mịt, trên mặt có chút không kiên nhẫn. Trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Mông, anh có chút mất hồn, đợi đến khi cô bé bên cạnh ông cụ Ninh nhìn mình với ánh mắt dò xét, Cố Thừa Hiên mới lấy lại tinh thần, cúi đầu chào: “Nhà họ Ninh gia…”
Ông cụ Ninhđối với Cố Thừa Hiên cũng cực kì yêu thích, cũng gật gật đầu cười, nói khách sáo vài câu.
Ánh mắt Cố Thừa Hiên vẫn lưu luyến trên người Ninh Mông, trong lòng có chút vui sướng không nói thành lời, thậm chí lại còn có cảm giác vui vẻ kích động. Nhưng anh vẫn kiềm chế được kích động trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt gọi tên cô: “Tiểu Cửu …”
Xưng hô có chút thay đổi, tuy nhiên trong giọng nói vẫn có chút hờ hững, nhưng xưng hô thân thiết như thế này khiến cho Ninh Mông đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ gật đầu. Qua vài giây, lại cảm thấy làm như vậy có chút không lễ phép, lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía anh cười.
Anh rất thích cô cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, lại càng khiến anh không chống đỡ nổi. Cảm thấy lâng lâng hơn nửa ngày.
Nhân viên nghiệp vụ có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Ninh Mông lắc đầu nói: “Vẫn là không có cách nào để tìm ra, Ninh tiểu thư, cô cung cấp thông tin quá ít.”
Cố Thừa Hiên lấy lại tinh thần, đưa ánh hỏi dò hỏi về phía Ninh Mông đang cúi đầu chán nản, đột nhiên ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía anh, hỏi: “Anh có nhờ rõ người đàn ông ở trên xe hôm qua không?”
Cố Thừa Hiên gật đầu.
“Tôi nói là hình dáng của hắn ta kìa.”
Cố Thừa Hiên im lặng suy nghĩ một chút, lại gật đầu: “Cô muốn tìm hắn sao?”
Ông cụ Ninhnói tiếp: “Thừa Hiên, nghe nói vợ của gã đàn ông kia tát Tiểu Cửu một cái?”
Cố Thừa Hiên gật đầu, có chút xin lỗi nói: “Là do cháu không bảo vệ được cô ấy, lúc đó cháu phản ứng chậm quá.” Nghĩ tới bộ dạng Ninh Mông lúc bị người phụ nữ kia tát đến nỗi sưng cả mặt, Cố Thừa Hiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Anh nhớ rõ hình dáng người đó không?”
“Nhớ rõ.”
Cố Thừa Hiên vừa nói vừa nhìn về phía nhân viên nghiệp vụ ở bên cạnh miêu tả lại những nét đặc trưng của hai người đó, rất nhanh, hình dáng hai người đã được máy tính thao tác vẽ lại. Ông cụ Ninhđể cho Ninh Mông cẩn thận nhận diện lại, sau khi xác định, liền đem in ảnh ra, phát đến các khu vực gần đó, lần lượt tìm kiếm.
Ninh Mông biết lần này ông nội rất tức giận, trong lòng cũng có chút tức giận, nên cũng không ngăn cản, thờ ơ nhìn nhân viên công an thành phố G vì mình mà vội vàng làm việc. Cố Thừa Hiên không tiện ở lâu, họp xong còn phải trở về đơn vị nên nhanh chóng cất lời chào rồi đi đến phòng họp.
Đại đội trưởng Dịch chế nhạo mà cười anh, rồi hỏi một câu kì quái: “Cậu sao lại không nói gì vậy? Tôi cho phép cậu nghỉ, không cần tham gia cuộc họp, chỉ cần tối nay trở về đơn vị trước giờ tắt đèn là được.”
Cố Thừa Hiên liếc mắt nhìn đại đội trưởng Dịch, đi đến trước mặt Ninh lão gia, khách sáo chào hỏi, lại đi đến bên cạnh Ninh Mông, dặn dò: “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi, có biết không?” Nói xong, chần chừ vài giây, vẫn không nhịn được, vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, cười nói, “Cô bé, vui vẻ một chút, ngoan ngoãn một chút.”
Ninh Mông sững sờ gật đầu, nghe thấy tiếng anh cười trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ tới sáng hôm đó ở trong xe, âm thanh của cô vang lên trên đỉnh đầu cô, không lạnh lùng giống như người đàn ông mọi ngày, giọng điệu lại có chút dịu dàng. Trong chốc lát mặt cô đỏ lên, để che dấu sự xấu hổ, cô lẩm bẩm phàn nàn: “Tôi không có không nghe lời……”
Nụ cười của Cố Thừa Hiên càng vui vẻ, đại đội trưởng Dịch đứng bên cạnh dễ dàng nhìn thấy, kinh ngạc mà nhìn anh. Cúi đầu xuống, anh sát vào bên tai Ninh Mông, nhẹ giọng nói: “Tiểu Cửu, nếu về sau chúng ta còn gặp lại, tôi sẽ nói cho em biết một bí mật.”
Nói xong, không đợi Ninh Mông trả lời, liền quay người bước ra khỏi phòng. Đại đội trưởng Dịch gật đầu một cái, vội vàng đuổi theo, cách một đoạn xa vẫn nghe thấy đại đội trưởng Dịch lớn tiếng: “Chao ôi, tôi nói, hai người có quan hệ gì thế? Nhìn thấy cậu nhìn chằm chăm cô gái, tròng mắt cũng không chuyển động một chút, cười đến vui vẻ như thế, chắc là không chỉ để ý thôi chứ?”
Ông cụ Ninh nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cháu gái bảo bối của mình thì trong lòng có chút tính toán, nhà họ Cố và nhà họ Ninh hiểu nhau tận gốc rễ, Cố Thừa Hiên cũng được coi là một thanh niên đầy hứa hẹn, hơn nữa người trong nhà họ Cố cũng thích Tiểu Cửu. Như vậy hợp lại thì nếu Tiểu Cửu có thể gả vào nhà họ Cố cũng rất tốt.
“Ông nội, chúng ta về thôi!” Ninh Mông nhắc ông nội “Ông nghĩ gì mà đến mất hồn như thế?”
“Tiểu Cửu…” Ông cụ Ninh sau khi lên xe hỏi Ninh Mông, “Con thấy Cố Thừa Hiên thế nào?”
“Thế nào là thế nào ạ?” Ninh Mông từ nhỏ thông minh, đương nhiên biết sau nhưng lời này của ông nội là có ý gì, cho dù cô thấy Cố Thừa Hiên rất tốt nhưng nếu nói là “yêu” thì hơi quá, “Bình thường thôi ạ, ông nội cũng biết con luôn thích quân nhân mà….”
“Con thích ư?” Ông cụ Ninh bắt bẻ lời nói của cô, hai mắt sáng rực lên, “Thực sự rất thích?”
“Con thích bất kì ai làm quân nhân….Cậu con con cũng thích, lính của cậu con trong quân khu ai con cũng thích mà.”
Ông cụ Ninh cũng không nói gì thêm, Tiểu Cửu dù đã tốt nghiệp đại học nhưng cũng mới có hai mươi hai tuổi, bây giờ mà lập gia đình thì cũng còn hơi sớm. Thế nên cái ý tưởng đó nhanh chóng bị ném đi. Ninh Mông ở trên xe giả bộ bấm điện thoại nhưng tâm tư lại đang để ở nơi nào. Tần Mặc vừa mới nhắn tin nói buổi tối muốn mời cô ăn cơm, hai người cùng nói chuyện một chút. Nói thật, không phải là cô không muốn nói chuyện với anh ta, việc lúc trước là lỗi tại cô nhưng dù sao anh ta cũng đã đến hôn lễ của chị họ thì chứng tỏ anh đã chấp nhận sự thật này, cô thực nghĩ không ra giữa bọn họ thì có gì để nói nữa chứ.
Tần Mặc dường như đọc được suy nghĩ của cô, rất nhanh sau đó lại gửi tiếp một tin nhắn khác - Tiểu Cửu, tôi thực sự cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.
Ninh Mông nhìn thoáng qua ông nội đang nhắm mắt nghỉ ngơi, quay qua quay lại một chút mới dám hỏi: “Ông nội, con với bạn con có chút chuyện, mà lỗi lại tại con, nhưng người bạn này chưa chịu hiểu. Bây giờ con muốn cùng người đó gặp nhau nói chuyện một chút, ông nội cho con đi nhé?”
Ông cụ Ninh từ từ mở mắt, yêu thương nhìn cháu gái nói: “Tiểu Cửu, con bây giờ cũng hai hai mươi hai rồi, đã đến lúc tự mình quyết định mọi việc. Chúng ta không thể ở bên cạnh con mãi được, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân ba con nghiêm khắc với con, con có hiểu ý ông nội không?”
Ninh Mông gật đầu, chậm rãi nói: “Con biết rồi, ông nội muốn con tự mình quyết định đúng không?”
Ông cụ Ninh xoa xoa đầu Ninh Mông, thở dài nói: “Ông nột thật sự muốn nhìn thấy cái ngày Tiểu Cửu của chúng ta kết hôn, Tiểu Cửu nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.’
Ninh Mông cảm thấy ông nội hôm nay có chút khác thường, vội vàng nhắn tin trả lời Tần Mặc một câu “Được”, rồi dụi đầu vào lòng ông cụ Ninh làm nũng: “Khi Tiểu Cửu lấy chồng, ông nội phải chuẩn bị cho con thật nhiều của hồi môn nha! Còn nữa, nếu về sau Tiểu Cửu bị ức hiếp, ông nội nhất định phải giúp con trút giận nha….”
Ông cụ Ninh đưa tay vỗ vỗ lưng Ninh Mông, hốc mắt có chút ướt át, giọng nói tràn đầy yêu thương nói: “Con bé ngốc này…”
Đại đội trưởng Dịch tò mò đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng kia, trong nháy mắt liền nhếch môi cười, cố ý hướng về phía bóng lưng Cố Thừa Hiên mà lớn giọng kêu: “Chao ôi, người nào kia, đó không phải là người quen của cậu sao?”
Căn bản là Cố Thừa Hiên không biết được là gọi anh, bởi vì trong đơn vị, bình thường mọi người đều dùng ám hiệu để xưng hô, dần dần, mọi người đều quên mất họ tên của chính mình, đều dùng ám hiệu để kêu tới gọi đi. Đại đội trưởng Dịch nhìn Cố Thừa Hiên vẫn đề đều bước chân đi về phía trước, có chút sốt ruột, anh liền đi tới, vở kịch hay như thế này không xem không được.
“Ơ, trên báo đây không phải là thiên kim của Thị trưởng sao?” đại đội trưởng Dịch nghiêng người bước tới phòng làm việc kia, nói với cô gái đang ngồi ở ghế dựa.
Trưởng cục công an thấy đại đội trưởng Dịch đi vào văn phòng, trong giọng nói vẫn không kiềm chế được, nghe đại đội trưởng Dịch nói trong văn phòng chắc chắn là thiên kim Thị trưởng, không dám khinh thường, đi theo vào văn phòng. Không ngờ, bên trong phòng có một ông lão ngồi đó, cục trưởng có chút giật mình, nhưng vẫn trấn tĩnh cung kính chào hỏi: “Chủ tịch Ninh, ngài đến đây có việc gì sao?”
Ông cụ Ninhkhoát tay, chỉ vào Ninh Mông trả lời: “Mang cháu gái của ta đến đây để nhận diện.”
“Ninh tiểu thư gặp phải phiền toái gì sao?” Cục trưởng công an không nói gì, trái lại đại đội trưởng Dịch rất nhanh tiếp lời. Nói thật, anh có chút lo lắng, không phải cô gái này mang theo người nhà đến để tìm Cố Thừa Hiên chứ? Tuy nói là không cần lo lắng người ta ở đây có thể tra được hộ khẩu (hộ khẩu của bộ đội đặc chủng là tài liệu bí mật, được bộ đội trực tiếp quản lý), nhưng vẫn sợ nhỡ đâu Cố Thừa Hiên đã làm chuyện không nên làm với con gái nhà người ta.
“Hôm đó ở trên xe, có người ức hiếp Tiểu Cửu, chuyện này không phải tới tìm các anh sao!” Ông cụ Ninhnhìn lướt qua dễ dàng thấy quân trang của đại đội trưởng Dịch, do là thường phục, cho nên ông cũng không nhận ra đối phương là bộ đội đặc chủng, “Vị này chính là……”
“A…., chỉ là lính bộ đội thôi.” Đại đội trưởng Dịch tùy ý trả lời, lại hỏi: “Ninh tiểu thư nhớ đó là ai không?”
Ninh Mông có chút thất vọng lắc đầu, quay đầu lại, nói với ông nội: “Nếu biết như vậy nên để Cố Thừa Hiên hỏi tên hắn là gì rồi.”
Đại đội trưởng Dịch vừa nghe liền hiểu được, nguyên nhân cô bị ức hiếp không phải do Cố Thừa Hiên, mỉm cười, khẩn trương nói: “Cố Thừa Hiên? Cô quen cậu ấy hả?” Ninh Mông gật đầu, đại đội trưởng Dịch lại nói thêm, “Anh ta ở phương diện này đúng là cao thủ, vừa nãy anh ta cũng ở đây, để tôi đi tìm anh ta thử xem.”
Nói xong, không cho ai cự tuyệt, một bước lớn đi ra tìm Cố Thừa Hiên. Quả thật đại đội trưởng Dịch nói không có sai, ở phương diện này Cố Thừa Hiên đúng là cao thủ. Thực ra, phải nói là, mỗi người ở bộ đội đặc chủng về phương diện này đều là cao thủ, mỗi người đều được trải qua huấn luyện đặc biệt, có trí nhớ siêu nhân, có thể nhanh chóng ghi nhớ được đặc điểm riêng của đối phương.
Ninh Mông không hiểu gì cả nhìn đại đội trưởng Dịch biến mất nhanh chóng, lại quay đầu lại nhìn nhìn Ông cụ Ninhhỏi: “Đây là ai vậy ông nội? Sao lại nhiệt tình như thế?”
Cố Thừa Hiên dễ dàng bị đại đội trưởng Dịch kéo từ trong phòng họp ra, lại không nói bất cứ điều gì, khiến cho anh cảm thấy mờ mịt, trên mặt có chút không kiên nhẫn. Trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Mông, anh có chút mất hồn, đợi đến khi cô bé bên cạnh ông cụ Ninh nhìn mình với ánh mắt dò xét, Cố Thừa Hiên mới lấy lại tinh thần, cúi đầu chào: “Nhà họ Ninh gia…”
Ông cụ Ninhđối với Cố Thừa Hiên cũng cực kì yêu thích, cũng gật gật đầu cười, nói khách sáo vài câu.
Ánh mắt Cố Thừa Hiên vẫn lưu luyến trên người Ninh Mông, trong lòng có chút vui sướng không nói thành lời, thậm chí lại còn có cảm giác vui vẻ kích động. Nhưng anh vẫn kiềm chế được kích động trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt gọi tên cô: “Tiểu Cửu …”
Xưng hô có chút thay đổi, tuy nhiên trong giọng nói vẫn có chút hờ hững, nhưng xưng hô thân thiết như thế này khiến cho Ninh Mông đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt anh, chỉ gật đầu. Qua vài giây, lại cảm thấy làm như vậy có chút không lễ phép, lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía anh cười.
Anh rất thích cô cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, lại càng khiến anh không chống đỡ nổi. Cảm thấy lâng lâng hơn nửa ngày.
Nhân viên nghiệp vụ có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Ninh Mông lắc đầu nói: “Vẫn là không có cách nào để tìm ra, Ninh tiểu thư, cô cung cấp thông tin quá ít.”
Cố Thừa Hiên lấy lại tinh thần, đưa ánh hỏi dò hỏi về phía Ninh Mông đang cúi đầu chán nản, đột nhiên ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía anh, hỏi: “Anh có nhờ rõ người đàn ông ở trên xe hôm qua không?”
Cố Thừa Hiên gật đầu.
“Tôi nói là hình dáng của hắn ta kìa.”
Cố Thừa Hiên im lặng suy nghĩ một chút, lại gật đầu: “Cô muốn tìm hắn sao?”
Ông cụ Ninhnói tiếp: “Thừa Hiên, nghe nói vợ của gã đàn ông kia tát Tiểu Cửu một cái?”
Cố Thừa Hiên gật đầu, có chút xin lỗi nói: “Là do cháu không bảo vệ được cô ấy, lúc đó cháu phản ứng chậm quá.” Nghĩ tới bộ dạng Ninh Mông lúc bị người phụ nữ kia tát đến nỗi sưng cả mặt, Cố Thừa Hiên cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Anh nhớ rõ hình dáng người đó không?”
“Nhớ rõ.”
Cố Thừa Hiên vừa nói vừa nhìn về phía nhân viên nghiệp vụ ở bên cạnh miêu tả lại những nét đặc trưng của hai người đó, rất nhanh, hình dáng hai người đã được máy tính thao tác vẽ lại. Ông cụ Ninhđể cho Ninh Mông cẩn thận nhận diện lại, sau khi xác định, liền đem in ảnh ra, phát đến các khu vực gần đó, lần lượt tìm kiếm.
Ninh Mông biết lần này ông nội rất tức giận, trong lòng cũng có chút tức giận, nên cũng không ngăn cản, thờ ơ nhìn nhân viên công an thành phố G vì mình mà vội vàng làm việc. Cố Thừa Hiên không tiện ở lâu, họp xong còn phải trở về đơn vị nên nhanh chóng cất lời chào rồi đi đến phòng họp.
Đại đội trưởng Dịch chế nhạo mà cười anh, rồi hỏi một câu kì quái: “Cậu sao lại không nói gì vậy? Tôi cho phép cậu nghỉ, không cần tham gia cuộc họp, chỉ cần tối nay trở về đơn vị trước giờ tắt đèn là được.”
Cố Thừa Hiên liếc mắt nhìn đại đội trưởng Dịch, đi đến trước mặt Ninh lão gia, khách sáo chào hỏi, lại đi đến bên cạnh Ninh Mông, dặn dò: “Có việc thì gọi điện thoại cho tôi, có biết không?” Nói xong, chần chừ vài giây, vẫn không nhịn được, vươn tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, cười nói, “Cô bé, vui vẻ một chút, ngoan ngoãn một chút.”
Ninh Mông sững sờ gật đầu, nghe thấy tiếng anh cười trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ tới sáng hôm đó ở trong xe, âm thanh của cô vang lên trên đỉnh đầu cô, không lạnh lùng giống như người đàn ông mọi ngày, giọng điệu lại có chút dịu dàng. Trong chốc lát mặt cô đỏ lên, để che dấu sự xấu hổ, cô lẩm bẩm phàn nàn: “Tôi không có không nghe lời……”
Nụ cười của Cố Thừa Hiên càng vui vẻ, đại đội trưởng Dịch đứng bên cạnh dễ dàng nhìn thấy, kinh ngạc mà nhìn anh. Cúi đầu xuống, anh sát vào bên tai Ninh Mông, nhẹ giọng nói: “Tiểu Cửu, nếu về sau chúng ta còn gặp lại, tôi sẽ nói cho em biết một bí mật.”
Nói xong, không đợi Ninh Mông trả lời, liền quay người bước ra khỏi phòng. Đại đội trưởng Dịch gật đầu một cái, vội vàng đuổi theo, cách một đoạn xa vẫn nghe thấy đại đội trưởng Dịch lớn tiếng: “Chao ôi, tôi nói, hai người có quan hệ gì thế? Nhìn thấy cậu nhìn chằm chăm cô gái, tròng mắt cũng không chuyển động một chút, cười đến vui vẻ như thế, chắc là không chỉ để ý thôi chứ?”
Ông cụ Ninh nhìn khuôn mặt đỏ lựng của cháu gái bảo bối của mình thì trong lòng có chút tính toán, nhà họ Cố và nhà họ Ninh hiểu nhau tận gốc rễ, Cố Thừa Hiên cũng được coi là một thanh niên đầy hứa hẹn, hơn nữa người trong nhà họ Cố cũng thích Tiểu Cửu. Như vậy hợp lại thì nếu Tiểu Cửu có thể gả vào nhà họ Cố cũng rất tốt.
“Ông nội, chúng ta về thôi!” Ninh Mông nhắc ông nội “Ông nghĩ gì mà đến mất hồn như thế?”
“Tiểu Cửu…” Ông cụ Ninh sau khi lên xe hỏi Ninh Mông, “Con thấy Cố Thừa Hiên thế nào?”
“Thế nào là thế nào ạ?” Ninh Mông từ nhỏ thông minh, đương nhiên biết sau nhưng lời này của ông nội là có ý gì, cho dù cô thấy Cố Thừa Hiên rất tốt nhưng nếu nói là “yêu” thì hơi quá, “Bình thường thôi ạ, ông nội cũng biết con luôn thích quân nhân mà….”
“Con thích ư?” Ông cụ Ninh bắt bẻ lời nói của cô, hai mắt sáng rực lên, “Thực sự rất thích?”
“Con thích bất kì ai làm quân nhân….Cậu con con cũng thích, lính của cậu con trong quân khu ai con cũng thích mà.”
Ông cụ Ninh cũng không nói gì thêm, Tiểu Cửu dù đã tốt nghiệp đại học nhưng cũng mới có hai mươi hai tuổi, bây giờ mà lập gia đình thì cũng còn hơi sớm. Thế nên cái ý tưởng đó nhanh chóng bị ném đi. Ninh Mông ở trên xe giả bộ bấm điện thoại nhưng tâm tư lại đang để ở nơi nào. Tần Mặc vừa mới nhắn tin nói buổi tối muốn mời cô ăn cơm, hai người cùng nói chuyện một chút. Nói thật, không phải là cô không muốn nói chuyện với anh ta, việc lúc trước là lỗi tại cô nhưng dù sao anh ta cũng đã đến hôn lễ của chị họ thì chứng tỏ anh đã chấp nhận sự thật này, cô thực nghĩ không ra giữa bọn họ thì có gì để nói nữa chứ.
Tần Mặc dường như đọc được suy nghĩ của cô, rất nhanh sau đó lại gửi tiếp một tin nhắn khác - Tiểu Cửu, tôi thực sự cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện.
Ninh Mông nhìn thoáng qua ông nội đang nhắm mắt nghỉ ngơi, quay qua quay lại một chút mới dám hỏi: “Ông nội, con với bạn con có chút chuyện, mà lỗi lại tại con, nhưng người bạn này chưa chịu hiểu. Bây giờ con muốn cùng người đó gặp nhau nói chuyện một chút, ông nội cho con đi nhé?”
Ông cụ Ninh từ từ mở mắt, yêu thương nhìn cháu gái nói: “Tiểu Cửu, con bây giờ cũng hai hai mươi hai rồi, đã đến lúc tự mình quyết định mọi việc. Chúng ta không thể ở bên cạnh con mãi được, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân ba con nghiêm khắc với con, con có hiểu ý ông nội không?”
Ninh Mông gật đầu, chậm rãi nói: “Con biết rồi, ông nội muốn con tự mình quyết định đúng không?”
Ông cụ Ninh xoa xoa đầu Ninh Mông, thở dài nói: “Ông nột thật sự muốn nhìn thấy cái ngày Tiểu Cửu của chúng ta kết hôn, Tiểu Cửu nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.’
Ninh Mông cảm thấy ông nội hôm nay có chút khác thường, vội vàng nhắn tin trả lời Tần Mặc một câu “Được”, rồi dụi đầu vào lòng ông cụ Ninh làm nũng: “Khi Tiểu Cửu lấy chồng, ông nội phải chuẩn bị cho con thật nhiều của hồi môn nha! Còn nữa, nếu về sau Tiểu Cửu bị ức hiếp, ông nội nhất định phải giúp con trút giận nha….”
Ông cụ Ninh đưa tay vỗ vỗ lưng Ninh Mông, hốc mắt có chút ướt át, giọng nói tràn đầy yêu thương nói: “Con bé ngốc này…”