“Haizz...!địa điểm cho ông đây lựa chọn không được sao? Chỗ này trông bụi bẩn, cũng đáng sợ quá rồi.”
Vừa bước ra Lục Hoàng Thiệu đã sốt sắng càu nhàu chẳng khác gì lão già.
Nhâm Phó Hạ ném cho anh ta một ánh nhìn thơ ơ khó hiểu: “Nếu anh không muốn ăn ngay từ đầu có thể từ chối mà?”
“Không có mà tiểu Hạ, chỉ cần em muốn anh vẫn có thể chịu được.”
Đẹp trai mà khùng, nói nhiều với anh ta chắc Phó Hạ có khi cũng bị lây cho mà coi.
Cô liền đi ngồi vào chiếc ghế nhỏ cạnh tạp hàng.
“Quán hàng nhỏ này có phở, anh muốn ăn không? Hay là muốn ăn bún?”
Một lần nữa Lục Hoàng Thiệu chau mày kinh ngạc, anh ta đứng im lù một cục bên bàn, đôi mắt ghét bỏ nhìn cái bàn nhựa và cái ghế nhỏ dưới đất.
Có điều Phó Hạ không chú ý tới anh ta, cô chỉ cắm mặt vào điện thoại.
“Tiểu Hạ tươi, chỗ này có thể ngồi và ăn được sao?”
Nhâm Phó Hạ nhìn qua không để tâm lắm trả lời: “Ngồi vào ghế không sập thì chẳng ngồi được?”
“Ý em cho rằng anh mập hay do con? Nói cho em biết anh trai đây có tám múi đấy.”
Chàng trai đầy tự hào nói, nhưng thấy Phó Hạ không quan tâm gì anh ta vẻ mặt đầy ủ rũ chầm chậm ngồi xuống.
Dáng thể to lớn, cao m khiến cho Lục Hoàng Thiệu hơi khó khăn trong việc ngồi cái ghế thấp chẳng khác ngồi đất là bao.
Ngay lúc này trên trời có tiếng phập phồng, hoá ra là máy bay.
Thành phố này thi thoảng cũng có máy bay lượn lờ từ đâu đó về, trên đó có ba ánh đèn phát sáng hẳn là ba cái máy bay.
Phó Hạ dụi mi mắt, vừa hay cô bán hàng bưng đồ ra.
“Cảm ơn cô.”
“Phó Hạ, cháu hôm nay lại chỉ định ăn tô phở thôi sao?”
“Vâng, cháu thích ăn phở.
Mà một bát cũng no rồi cô ạ!”
“Haizz...”
...
“Em biết bà ta?”
“Ừ, biết từ lúc còn đi học.
Tôi hay ghé qua đây ăn sáng và tối, ngon lắm đấy.
Đảm bảo anh thử ngon nghiện ngay.”
Lục Hoàng Thiệu thần tính bán tin bán nghi, anh nhìn vào tô bún đầu đồ, nước sóng sánh.
Hình như không bẩn như anh nghĩ nhỉ, đặc biệt mùi cũng khá thơm.
“Này có vi khuẩn hay ấu trùng gì không?”
“Có cái đầu nhà anh đấy.” Cô nở nụ cười cứng ngắc nói.
Lục Hoàng Thiệu tháo khẩu trang ra, mắt nhìn ra vài nơi.
“Ấy, Thiệu loè loẹt đúng không?”
Thôi Lục nghi ngờ mà tiến tới gần.
Lục Hoàng Thiệu giật mình, gì chứ! Thôi Lục hắn lại ở đây, sao trùng hợp vậy.
Cũng tốt.
“Thôi Lục, mày mới đi đâu về à?”
“Mới đi cửa hàng tiện lợi, tính về khách sạn luôn mà gặp mày.
Cơ mà ai vậy, hẹn hò với một cô gái ở nơi công cộng thế này không sợ bị chụp lén à.”
Lục Hoàng Thiệu cười rôm rả đứng dậy kéo Thôi Lục tới bàn.
“Bạn gái gì chứ!”
“Thế ai?”
“Vợ tương lai của thằng Ngụy, cũng chính là em gái tao.”
Thôi Lục nghe xong bất động tại chỗ, hắn nhìn xuống Phó Hạ, cô nở nụ cười xã giao.
“Sao đứng im vậy, ngồi xuống đi.
Ăn tối chung với tao luôn.”
Chưa kịp ngồi xuống Lục Hoàng Thiệu liền bị Thôi Lục nắm cổ áo gằn giọng hỏi: “Tại sao mày lại có em gái được chứ? Mày lừa tao đúng không?”
Phó Hạ giật mình trước những hành động của Thôi Lục, tự nhiên nổi điên lên là sao? Nhưng mà hình cũng không phải là vấn đề đáng lo vì Lục Hoàng Thiệu đang cười rất tự đắc.
“Thế nào, em gái tao vừa nhận đấy.
Sau này tao được làm anh rể của thằng Ngụy rồi ha ha.”
“Không thể nào.
Tại sao lại có thể như thế được? Mày có em gái rồi còn tao thì sao hả thằng loè loẹt này?”
“Ai biết được, muốn có thì cố mà kiếm đi.”
Phó Hạ rất hoang mang khi thấy hai người đàn ông này nói toàn những lời phù phiếm kỳ lạ, mà Thôi Lục có thật là bạn của Chung Ngụy không? Mới gặp Phó Hạ nhớ hắn đâu nói nhiều như vậy, cũng đâu có ngông cuồng điên khùng như thế.
Lẽ nào vừa tới đã bị Lục Hoàng Thiệu lây vạ.
Dáng thể cao to của hai gã chẳng hợp với tính cách chút nào.
“Hai người có thể ngồi xuống được không?”
Chứ cao to quá che hết đi ánh sáng của Phó Hạ rồi.
“Ok em gái, mà em cho thằng bạn anh ngồi ăn chung nha.
Càng đông càng vui.”
“Tuỳ hai người.”
Thôi Lục ngồi xuống, cảm giác hơi khó chịu nhưng mắt chỉ muốn quan sát Phó Hạ.
Cô có chút hoang mang.
Tính cách kỳ lạ của họ khiến cô muốn bỏ về ngay lập tức, tại sao cô lại dính vào hai tên này chứ?
“Này, làm em gái của tôi không?” Thôi Lục trầm giọng hỏi.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ lập tức như chết lặng.
Lục Hoàng Thiệu hét lên: “Này, làm gì có chuyện ăn cắp em gái trước mặt tao thế hả.”
“Thằng ngu im đi.”
“Mày còn nói tao ngu? Thôi Lục...!mày ngứa đòn rồi phải không? Lẽ ra tao không nên cho phép mày ngồi ở đây, cút đi.”
Lục Hoàng Thiệu nhẹ giọng, tông lạnh lẽo vang lên từng chữ.
Dứt lời liền đạp chân ghế mạnh một phát khiến cho Thôi Lục gần ngã.
Cả hai người đàn ông này nhìn chằm chằm nhau bằng một loạt sát khí.
“Tên loè loẹt chiết tiệt nhà cậu.”
“Tên thiếu đòn ngu như bò nhà mày.”
Điên đúng khùng hai kẻ này.
Tuy nhiên Phó Hạ không muốn để tâm lắm, cô nhìn xuống bát phở hương bay phẳng phất, đầy hành bên trong.
Vẻ mặt không tựa cảm xúc.
“Hạ Hạ.”
Hơi thở gấp gáp, Chung Ngụy trong bộ dạng mệt thở không nổi, áo quần quân nhân chưa thay vội tiến tới.
Thấy Chung Ngụy, Phó Hạ lập tức như thấy ánh nắng.
Cô thầm cười trong lòng.
Hai người đàn ông đang chiến tranh ầm ầm bỗng im lặng mà nhìn nơi phát ra tiếng gọi.
“Sao thằng Ngụy nó ở đây? Mày gọi nó tới à?”
Lục Hoàng Thiệu lắc đầu: “Nó cuồng việc như điên mày nghĩ sao tao gọi được nó tới? Mà mày không nghe nó gọi Hạ Hạ à?”