Nếu vẫn có thân thể cường tráng của người trưởng thành, Đỗ Sĩ Nghi đương nhiên sẽ không chút do dự cõng lấy Đỗ Thập Tam Nương. Nhưng mà, sau khi đỡ thân thể đang run rẩy của tiểu nha đầu lên, hai chân hắn cũng trở nên nặng trĩu, liếc mắt nhìn Trúc Ảnh, thấy nàng cũng không khá hơn là bao. Ngẫm lại, Tung Dương Quán dù từ chối Đỗ Thập Tam Nương cần y xin thuộc thì cũng thôi, nhưng lại bất chấp sống chết để mặc cho một cô bé quỳ gối trước cửa trong trời mưa lớn như vậy, nếu hiện tại hắn còn đi gõ cửa thì cũng chỉ rước lấy nhục, nên hắn không khỏi đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa mới tới.
- Trúc Ảnh, ngươi trước tiên đỡ lấy Thập Tam Nương.
Thấy Trúc Ảnh vội vàng đáp ứng, hắn nâng nón tre lên, cố gắng cất bước về phía đoàn người trước mặt. Khi còn cách bọn họ mấy chục bước, bên kia liền có một nam tử ăn mặc giống hắn từ dưới mái xe bước ra.
- Tiểu lang quân có gì chỉ giáo?
Đỗ Sĩ Nghi liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa cách đó không xa, phát hiện khung xe mang theo vẻ loang lổ cổ xưa, hơn nữa tùy tùng cũng không nhiều, nhìn không giống lắm với nhà danh môn đại quan, cho nên liền chắp tay, thản nhiên nói:
- Kinh Triệu Đỗ Lăng Đỗ Thập Cửu, cùng xá muội và tỳ nữ tới Tung Dương Quán, nhưng không ngờ gặp phải mưa to, kính xin cho mượn chút đồ che mưa, tại hạ cảm kích vô cùng.
- Đỗ tiểu lang quân, nhìn quần áo Đỗ tiểu nương tử và tỳ nữ hình như đã ướt hết, không bằng trước tiên vào trong Tung Dương Quán tránh mưa một lúc, để người trong Quán sửa soạn quần áo cho hai nàng?
Đỗ Sĩ Nghi quay đầu nhìn Đỗ Thập Tam Nương và Trúc Ảnh một chút, lại liếc mắt nhìn cửa lớn vẫn đang đóng chặt của Tung Dương Quán, mới mở miệng nói:
- Ý tốt của đại huynh, tại hạ vô cùng cảm kích. Có điều tệ xá cũng cách đây không xa, không dám làm phiền.
Nghe Đỗ Sĩ Nghi nói như vậy, hán tử nón tre gật gật đầu rồi quay người bước nhanh trở lại bên cạnh xe ngựa, tựa hồ đang bẩm báo gì đó. Mà Đỗ Sĩ Nghi cũng nhìn thấy cửa sổ bên cạnh thùng xe cũng hơi lay động, hiển nhiên người bên trong đang thừa dịp quan sát mình. Một lát sau, cửa xe đằng trước được mở ra, bên trong có người đưa ra một bao đồ vật, sau đó lại đưa thêm một cây dù, tên hán tử nón tre vội vàng tiếp nhận đống đồ vật rồi quay lại chỗ Đỗ Sĩ Nghi đang đứng.
- Chủ nhân chúng ta nói, vốn nên dùng xe ngựa tiễn các ngươi một đoạn đường, nhưng hắn hiện giờ đang bị phong hàn, nên lệnh cho mỗ đi cùng các ngươi một đoạn đường. Chủ nhân sợ một cái dù không đủ, nên đưa thêm một cái áo tơi cùng nón lá, mong tiểu lang quân thứ lỗi.
- Lão trượng cao thượng, tại hạ vô cùng cảm kích. Tệ xá cách đây cũng không xa, nếu có thể hỗ trợ, thì cầu cũng không được!
Đỗ Sĩ Nghi chẳng qua là đem ngựa chết chữa thành ngựa sống (*), chỉ tính thử qua một lần, không ngờ thật sự mượn được đồ che mưa, hơn nữa đối phương còn nguyện ý đưa tiễn một đoạn đường, nhất thời cũng mừng rỡ trong lòng. Lần thứ hai chắp tay nói lời cảm tạ với người trong thùng xe, sau đó cùng tên hán tử đi tới trước mặt Đỗ Thập Tam Nương và Trúc Ảnh, để Trúc Ảnh mặc áo tơi cùng nón tre cho Đỗ Thập Tam xong, mới nói với hai nàng:
- Vị lão trượng trên xe ngựa thật tốt, không chỉ cho mượn đồ che mưa, còn để cho người đưa chúng ta một đoạn đường. Trúc Ảnh, ngươi đỡ Thập Tam Nương, chúng ta trở về thôi.
(*) Nguyên văn là "tử mã đương tố hoạt mã y": Biết vô phương cứu chữa/nguy, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong có thể vãn hồi.
Suốt đoạn đường về, mưa cũng dần dần ngớt hột, nhưng bất luận là Trúc Ảnh, Đỗ Thập Tam Nương, hay Đỗ Sĩ Nghi, tất cả đều sức cùng lực kiệt, may mà hán tử nón tre cũng rất tinh tế, một đường đều dìu đỡ Đỗ Sĩ Nghi, thẳng đến khi tới được bên ngoài căn nhà tre. Đỗ Sĩ Nghi để cho Đỗ Thập Tam Nương và Trúc Ảnh vào nhà trước, chờ các nàng thay y phục xong, hắn mới mời hán tử nón tre vào phòng.
Vừa vào nhà, hắn liền dặn dò Trúc Ảnh mau chóng đi nấu một ít canh gừng khu hàn, lại ép Đỗ Thập Tam Nương vẫn chưa yên lòng nằm xuống giường bọc chăn cho ra mồ hôi, sau đó mới cởi chiếc áo tơi đã ướt đầm, cáo lỗi với tên hán tử một tiếng, đi thay một bộ quần áo khô ráo khác. Đợi đến khi quay lại, đã thấy nam tử nón tre cởi đồ che mưa ra, cả người một bộ y phục khô ráo, chỉ có ống quần là hơi bị ướt, rõ ràng là một đại hán mặt vuông chữ điền, lông mày rộng, mắt to sáng. Đỗ Sĩ Nghi trịnh trọng nói lời cảm ơn lần nữa, vốn định đem áo tơi, nón tre cùng cây dù trả lại cho đối phương, nhưng hán tử lại mỉm cười lắc đầu nói:
- Chỉ là mấy đồ vật nhỏ bé không đáng kể, lại nói, sống ở trong núi cũng thường xuyên dùng tới, Đỗ tiểu lang quân cứ giữ lại đi. Chỉ là, suốt đoạn đường thấy bước chân Đỗ tiểu lang quân phù phiếm, mà Đỗ tiểu nương tử cũng bước đi lảo đảo, không biết là...
Mang ơn sự giúp đỡ của đối phương, hơn nữa chuyện này cũng không phải là bí mật, Đỗ Sĩ Nghi liền nói thẳng:
- Thực không dám giấu, ta vốn bị mắc quái bệnh, trước đây miệng không thể nói thân không thể động, đều là xá muội chăm sóc. Nghe nói Tung Dương Quán có một vị đạo trưởng am hiểu Kỳ Hoàng chi thuât (*), xá muội liền mang theo tỳ nữ ngàn dặm xa xôi đưa ta đến đây cầu y xin thuốc. Kết quả người trong Quán nói vị đạo trưởng kia không có ở đây, xá muội không tin, nên mỗi ngày đều đến đó cầu kiến, hôm nay thậm chí còn tới cửa quỳ xuống cầu xin, kết quả không may gặp phải trời mưa tầm tả, may mà có chủ nhân quý phủ thiện tâm giúp đỡ.
(*) Kỳ Hoàng chi thuât: Chính là Hoàng đế nội kinh, là lý luận kinh điển trong Trung y, do Hiên Viên Hoàng đế (sau nhiều lần thảo luận y thuật với Kỳ Bá) cho người ghi lại.
Nghe thấy lời này, đại hán lông mày rộng kinh ngạc đánh giá Đỗ Sĩ Nghi một hồi, sau đó tò mò hỏi:
- Đỗ tiểu lang quân vừa nói mình mắc quái bệnh, miệng không thể nói thân không thể động, nhưng hiện tại...
- Đêm qua tiên phụ tiên mẫu báo mộng, nói là Diêm vương cảm động trước tấm lòng hiếu kính của xá muội, nên ban thêm thọ nguyên cho ta.
Lúc trước Đỗ Sĩ Nghi vốn định cho Đỗ Thập Tam Nương một niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ lại nháo thành như vậy, dù sao hắn cũng không thể nói là không dám đối mặt với vị muội muội bỗng dưng lòi ra này, nên đành phải trắng trợn bịa đặt, hơn nữa, bệnh lâu tự lành vốn là thiên đại kỳ sự (chuyện lạ trên đời), nhưng hắn tạm thời lại chưa tìm được lý do thỏa đáng nào cả, nên hiện tại chỉ có thể nói như vậy.
Nhớ tới đoạn ký ức cuối cùng của mình ở thế giới kia, chính là ở trước mộ cha hắn đốt sách, trên mặt không khỏi lộ vẻ u ám.
Trong đầu cố gắng nghĩ đây là cha hắn ở thời không xa xôi kia, cuối cùng cũng dành chút quan tâm tới đứa con trai này.
Chẳng qua, chỉ trong chốc lát, hắn đã thanh tỉnh trở lại, mở miệng giải thích:
- Ta hôm nay mới có thể nhúc nhích lẫn nói chuyện, bằng không sẽ không để cho xá muội đi tới Tung Dương Quán quỳ xin cầu y. Trời trút mưa to như vậy, xa muội vừa tuổi nhỏ thân thể lại gầy yếu, nếu như vì ta mà nàng xảy ra bất trắc, ta làm sao ăn nói với phụ mẫu đã qua đời? Nói đi nói lại, cũng đều tại ta, làm huynh trưởng mà lại liên lụy đến nàng.
- Huynh!
Gần như lúc Đỗ Sĩ Nghi nói ra lời ấy, gian trong truyền đến tiếng kêu khẽ của Đỗ Thập Tam Nương. Hắn vội vàng khẽ gật đầu với đại hán, rồi đứng dậy vòng qua liếp ngăn đi vào. Thấy sắc mặt Đỗ Thập Tam Nương trắng xanh, nhưng vẫn ngồi đắp chăn mà không chịu nằm xuống giường, hắn liền trầm mặt nói:
- Ngươi còn muốn cứng đầu tới khi nào? Không muốn sống nữa sao!
- Huynh, ngươi thật sự mơ thấy a gia (cách gọi cha thời đó) và nương sao, thật sự có thêm tuổi thọ sao?
Nhìn thấy tiểu nha đầu gắt gao nắm chặt góc áo của mình, điệu bộ ngươi không nói rõ ta sẽ không thả ngươi đi, rơi vào đường cùng, hắn đành gật gật đầu, tiếp tục bịa chuyện:
-Tất nhiên là thật!
- A gia và nương còn nói gì với huynh nữa?
Lời này nhất định là hỏi thân xác tên Đỗ Sĩ Nghi kia rồi. Hắn kiếp trước sống phản nghịch chuyên làm theo ý mình quen rồi, xưa nay hoàn toàn không tin vào thần phật, nhưng đời này, sau khi trải qua những chuyện không thể tưởng tượng nổi, chí ít đã đủ khiến hắn từ một kẻ vô thần kiên định biến thành một người hoài nghi với thần phật.
Chần chừ một lạt, hắn cười khổ nói:
- A gia nói, còn sống còn có hy vọng, muốn ta không cần một lòng lo nghĩ đến thanh danh đã thành dĩ vãng của Đỗ gia, không muốn ta quá để tâm đến những chuyện vụn vặt... Nương lại muốn ta chăm sóc muội muội ngươi thật tốt, đừng để cho ngươi phải thất vọng thương tâm.
Đỗ Sĩ Nghi chỉ ăn nói ba hoa, nhưng Đỗ Thập Tam Nương lại mừng rỡ như điên. Mà giờ khắc này, đại hán lông mày rộng ngồi ở gian ngoài nghe xong cũng hơi biến sắc mặt. Thật lâu sau đó, Đỗ Thập Tam Nương thỏa thích nắm chặt tay huynh trưởng, nói năng lộn xộn:
- Đúng là a gia và nương! Quá tốt rồi, đúng là quá tốt rồi, huynh, ngươi cuối cùng cũng tốt rồi, cũng tốt rồi...
Thấy Đỗ Thập Tam Nương kích động như thế, Đỗ Sĩ Nghi không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Thời Ngụy Tấn Tùy Đường, chuyện quỷ quái huyền bí chỗ nào cũng có, hắn giải thích như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Mặc dù nhân sinh lần thứ hai đến quá mức huyền bí, nhưng nhìn vị muội muội trước mắt từng không tiếc mọi giá vì mình cầu y này, hắn cũng không thể không cố gắng mà sống tiếp. Đợi đến khi Trúc Ảnh bưng canh gừng lên, hắn trước tiên bưng một bát, đích thân cho Đỗ Thập Tam Nương uống đến cạn, lại sợ nàng tiếp tục truy hỏi lung tung, nên tự tay đem nàng quấn chặt trong chăn.
- Nhớ kỹ, sau này dù có gặp chuyện gì cũng không được phép lỗ mãng xúc động như vậy nữa! Giờ thì hảo hảo nằm im, không được lộn xộn nữa!
Sau khi tiểu nha đầu đã thành thành thật thật, Đỗ Sĩ Nghi cũng uống vào một chén canh gừng nóng hổi. Cảm giác cay ấm lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng, hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dường như hoàn toàn mở ra, âm hàn trong cơ thể cũng bị đuổi đi phân nửa. Sau khi thả chén xuống, hắn đứng dậy đi ra gian ngoài, chỉ thấy bên cạnh đại hán có một cái chén không, hiển nhiên cũng vừa mới uống xong canh gừng.
- Xá muội thân thể yếu ớt, ta nhất thời phân thân không được, thật sự thất lễ.
- Không sao không sao. Chỉ là thứ cho mỗ nhiều lời, Đỗ tiểu lang quân bệnh nặng mới khỏi, hôm nay lại tới Tung Dương Quán đón người trong mưa, không nghĩ tới chuyện kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ, bệnh cũ tái phát sẽ phụ công tiên phụ cầu cứu giúp sao?
Đỗ Sĩ Nghi dù muốn hay không vẫn phải thản nhiên đáp:
- Xá muội có thể vì huynh trưởng ta mà bôn ba ngàn dặm, thậm chí quỳ gối trước Tung Dương Quán khổ sở cầu xin, ta nếu như đã có thể xuống giường, mắt thấy mưa bỗng trút xuống, đi đón nàng về, vốn là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, lúc tiên phụ tiên mẫu sắp mất, cũng nhớ mãi không quên hai huynh muội chúng ta. Cho dù hai người bọn họ biết được ta làm như vậy, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
- Chắc vậy. Đỗ tiểu nương tử vì huynh trưởng bị bệnh mà không kể ngàn dặm xa xôi đến Tung Sơn cầu y, ngày ngày đến trước cửa Quán khổ cầu, thành tâm xác thực đủ để cảm động Thần Phật, mà Đỗ tiểu lang quân một thân bệnh tật lại liều lĩnh đi trong mưa tới khuyên nhủ Đỗ tiểu nương tử trở về, lòng thành như vậy, ai ai cũng sẽ cảm động.
Đại hán nói xong liền đứng dậy:
- Nếu đã đem các ngươi về đến nhà, ta cũng nên trở lại hướng chủ nhân phục mệnh. Đa tạ bát canh gừng khu hàn của Đỗ tiểu lang quân.
- Làm phiền đại huynh một đoạn đường xa như vậy, một bát canh gừng có là gì.
Đỗ Sĩ Nghi đích thân tiễn đối phương ra đến cửa nhà, thấy trời đã hơi tạnh, đối phương cũng mang theo áo tơi nón tre bước nhanh ra ngoài, nháy mắt đã đến cạnh rào tre, hắn đột nhiên nhớ tới trước đây tình thế cấp bách, nên chưa kịp hỏi qua lai lịch chủ nhân chủ xe ngựa, suy nghĩ một chút liền giương giọng lên hỏi:
- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của đại huynh.
- Mỗ chỉ là một kẻ tùy tùng, tiện danh không đáng nhắc tới.
Thấy đại hán xoay người lại chắp tay, Đỗ Sĩ Nghi liền mỉm cười nói:
- Đại huynh sao lại nói như vậy? Ngươi tặng đồ che mưa cho chúng ta, lại không quản trời mưa to đưa huynh muội chúng ta về nhà, khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chẳng lẽ huynh cho rằng Đỗ Thập Cửu ta là người chỉ quan tâm đến địa vị cao thấp hay sao?
Thấy hắn mở miệng một tiếng Đại huynh hai tiếng Đại huynh, hán tử lông mày rậm cũng nở nụ cười, suy nghĩ một chút liền mở miệng nói:
- Mỗ theo chủ nhân, họ kép họ Tư Mã, bởi vì lúc nhỏ da đen, nên tên là Hắc Vân. Đỗ tiểu lang quân, hôm nay phải từ biệt ở đây rồi!
Nếu vẫn có thân thể cường tráng của người trưởng thành, Đỗ Sĩ Nghi đương nhiên sẽ không chút do dự cõng lấy Đỗ Thập Tam Nương. Nhưng mà, sau khi đỡ thân thể đang run rẩy của tiểu nha đầu lên, hai chân hắn cũng trở nên nặng trĩu, liếc mắt nhìn Trúc Ảnh, thấy nàng cũng không khá hơn là bao. Ngẫm lại, Tung Dương Quán dù từ chối Đỗ Thập Tam Nương cần y xin thuộc thì cũng thôi, nhưng lại bất chấp sống chết để mặc cho một cô bé quỳ gối trước cửa trong trời mưa lớn như vậy, nếu hiện tại hắn còn đi gõ cửa thì cũng chỉ rước lấy nhục, nên hắn không khỏi đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa mới tới.
- Trúc Ảnh, ngươi trước tiên đỡ lấy Thập Tam Nương.
Thấy Trúc Ảnh vội vàng đáp ứng, hắn nâng nón tre lên, cố gắng cất bước về phía đoàn người trước mặt. Khi còn cách bọn họ mấy chục bước, bên kia liền có một nam tử ăn mặc giống hắn từ dưới mái xe bước ra.
- Tiểu lang quân có gì chỉ giáo?
Đỗ Sĩ Nghi liếc mắt nhìn cỗ xe ngựa cách đó không xa, phát hiện khung xe mang theo vẻ loang lổ cổ xưa, hơn nữa tùy tùng cũng không nhiều, nhìn không giống lắm với nhà danh môn đại quan, cho nên liền chắp tay, thản nhiên nói:
- Kinh Triệu Đỗ Lăng Đỗ Thập Cửu, cùng xá muội và tỳ nữ tới Tung Dương Quán, nhưng không ngờ gặp phải mưa to, kính xin cho mượn chút đồ che mưa, tại hạ cảm kích vô cùng.
- Đỗ tiểu lang quân, nhìn quần áo Đỗ tiểu nương tử và tỳ nữ hình như đã ướt hết, không bằng trước tiên vào trong Tung Dương Quán tránh mưa một lúc, để người trong Quán sửa soạn quần áo cho hai nàng?
Đỗ Sĩ Nghi quay đầu nhìn Đỗ Thập Tam Nương và Trúc Ảnh một chút, lại liếc mắt nhìn cửa lớn vẫn đang đóng chặt của Tung Dương Quán, mới mở miệng nói:
- Ý tốt của đại huynh, tại hạ vô cùng cảm kích. Có điều tệ xá cũng cách đây không xa, không dám làm phiền.
Nghe Đỗ Sĩ Nghi nói như vậy, hán tử nón tre gật gật đầu rồi quay người bước nhanh trở lại bên cạnh xe ngựa, tựa hồ đang bẩm báo gì đó. Mà Đỗ Sĩ Nghi cũng nhìn thấy cửa sổ bên cạnh thùng xe cũng hơi lay động, hiển nhiên người bên trong đang thừa dịp quan sát mình. Một lát sau, cửa xe đằng trước được mở ra, bên trong có người đưa ra một bao đồ vật, sau đó lại đưa thêm một cây dù, tên hán tử nón tre vội vàng tiếp nhận đống đồ vật rồi quay lại chỗ Đỗ Sĩ Nghi đang đứng.
- Chủ nhân chúng ta nói, vốn nên dùng xe ngựa tiễn các ngươi một đoạn đường, nhưng hắn hiện giờ đang bị phong hàn, nên lệnh cho mỗ đi cùng các ngươi một đoạn đường. Chủ nhân sợ một cái dù không đủ, nên đưa thêm một cái áo tơi cùng nón lá, mong tiểu lang quân thứ lỗi.
- Lão trượng cao thượng, tại hạ vô cùng cảm kích. Tệ xá cách đây cũng không xa, nếu có thể hỗ trợ, thì cầu cũng không được!
Đỗ Sĩ Nghi chẳng qua là đem ngựa chết chữa thành ngựa sống (), chỉ tính thử qua một lần, không ngờ thật sự mượn được đồ che mưa, hơn nữa đối phương còn nguyện ý đưa tiễn một đoạn đường, nhất thời cũng mừng rỡ trong lòng. Lần thứ hai chắp tay nói lời cảm tạ với người trong thùng xe, sau đó cùng tên hán tử đi tới trước mặt Đỗ Thập Tam Nương và Trúc Ảnh, để Trúc Ảnh mặc áo tơi cùng nón tre cho Đỗ Thập Tam xong, mới nói với hai nàng:
- Vị lão trượng trên xe ngựa thật tốt, không chỉ cho mượn đồ che mưa, còn để cho người đưa chúng ta một đoạn đường. Trúc Ảnh, ngươi đỡ Thập Tam Nương, chúng ta trở về thôi.
() Nguyên văn là "tử mã đương tố hoạt mã y": Biết vô phương cứu chữa/nguy, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong có thể vãn hồi.
Suốt đoạn đường về, mưa cũng dần dần ngớt hột, nhưng bất luận là Trúc Ảnh, Đỗ Thập Tam Nương, hay Đỗ Sĩ Nghi, tất cả đều sức cùng lực kiệt, may mà hán tử nón tre cũng rất tinh tế, một đường đều dìu đỡ Đỗ Sĩ Nghi, thẳng đến khi tới được bên ngoài căn nhà tre. Đỗ Sĩ Nghi để cho Đỗ Thập Tam Nương và Trúc Ảnh vào nhà trước, chờ các nàng thay y phục xong, hắn mới mời hán tử nón tre vào phòng.
Vừa vào nhà, hắn liền dặn dò Trúc Ảnh mau chóng đi nấu một ít canh gừng khu hàn, lại ép Đỗ Thập Tam Nương vẫn chưa yên lòng nằm xuống giường bọc chăn cho ra mồ hôi, sau đó mới cởi chiếc áo tơi đã ướt đầm, cáo lỗi với tên hán tử một tiếng, đi thay một bộ quần áo khô ráo khác. Đợi đến khi quay lại, đã thấy nam tử nón tre cởi đồ che mưa ra, cả người một bộ y phục khô ráo, chỉ có ống quần là hơi bị ướt, rõ ràng là một đại hán mặt vuông chữ điền, lông mày rộng, mắt to sáng. Đỗ Sĩ Nghi trịnh trọng nói lời cảm ơn lần nữa, vốn định đem áo tơi, nón tre cùng cây dù trả lại cho đối phương, nhưng hán tử lại mỉm cười lắc đầu nói:
- Chỉ là mấy đồ vật nhỏ bé không đáng kể, lại nói, sống ở trong núi cũng thường xuyên dùng tới, Đỗ tiểu lang quân cứ giữ lại đi. Chỉ là, suốt đoạn đường thấy bước chân Đỗ tiểu lang quân phù phiếm, mà Đỗ tiểu nương tử cũng bước đi lảo đảo, không biết là...
Mang ơn sự giúp đỡ của đối phương, hơn nữa chuyện này cũng không phải là bí mật, Đỗ Sĩ Nghi liền nói thẳng:
- Thực không dám giấu, ta vốn bị mắc quái bệnh, trước đây miệng không thể nói thân không thể động, đều là xá muội chăm sóc. Nghe nói Tung Dương Quán có một vị đạo trưởng am hiểu Kỳ Hoàng chi thuât (), xá muội liền mang theo tỳ nữ ngàn dặm xa xôi đưa ta đến đây cầu y xin thuốc. Kết quả người trong Quán nói vị đạo trưởng kia không có ở đây, xá muội không tin, nên mỗi ngày đều đến đó cầu kiến, hôm nay thậm chí còn tới cửa quỳ xuống cầu xin, kết quả không may gặp phải trời mưa tầm tả, may mà có chủ nhân quý phủ thiện tâm giúp đỡ.
() Kỳ Hoàng chi thuât: Chính là Hoàng đế nội kinh, là lý luận kinh điển trong Trung y, do Hiên Viên Hoàng đế (sau nhiều lần thảo luận y thuật với Kỳ Bá) cho người ghi lại.
Nghe thấy lời này, đại hán lông mày rộng kinh ngạc đánh giá Đỗ Sĩ Nghi một hồi, sau đó tò mò hỏi:
- Đỗ tiểu lang quân vừa nói mình mắc quái bệnh, miệng không thể nói thân không thể động, nhưng hiện tại...
- Đêm qua tiên phụ tiên mẫu báo mộng, nói là Diêm vương cảm động trước tấm lòng hiếu kính của xá muội, nên ban thêm thọ nguyên cho ta.
Lúc trước Đỗ Sĩ Nghi vốn định cho Đỗ Thập Tam Nương một niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ lại nháo thành như vậy, dù sao hắn cũng không thể nói là không dám đối mặt với vị muội muội bỗng dưng lòi ra này, nên đành phải trắng trợn bịa đặt, hơn nữa, bệnh lâu tự lành vốn là thiên đại kỳ sự (chuyện lạ trên đời), nhưng hắn tạm thời lại chưa tìm được lý do thỏa đáng nào cả, nên hiện tại chỉ có thể nói như vậy.
Nhớ tới đoạn ký ức cuối cùng của mình ở thế giới kia, chính là ở trước mộ cha hắn đốt sách, trên mặt không khỏi lộ vẻ u ám.
Trong đầu cố gắng nghĩ đây là cha hắn ở thời không xa xôi kia, cuối cùng cũng dành chút quan tâm tới đứa con trai này.
Chẳng qua, chỉ trong chốc lát, hắn đã thanh tỉnh trở lại, mở miệng giải thích:
- Ta hôm nay mới có thể nhúc nhích lẫn nói chuyện, bằng không sẽ không để cho xá muội đi tới Tung Dương Quán quỳ xin cầu y. Trời trút mưa to như vậy, xa muội vừa tuổi nhỏ thân thể lại gầy yếu, nếu như vì ta mà nàng xảy ra bất trắc, ta làm sao ăn nói với phụ mẫu đã qua đời? Nói đi nói lại, cũng đều tại ta, làm huynh trưởng mà lại liên lụy đến nàng.
- Huynh!
Gần như lúc Đỗ Sĩ Nghi nói ra lời ấy, gian trong truyền đến tiếng kêu khẽ của Đỗ Thập Tam Nương. Hắn vội vàng khẽ gật đầu với đại hán, rồi đứng dậy vòng qua liếp ngăn đi vào. Thấy sắc mặt Đỗ Thập Tam Nương trắng xanh, nhưng vẫn ngồi đắp chăn mà không chịu nằm xuống giường, hắn liền trầm mặt nói:
- Ngươi còn muốn cứng đầu tới khi nào? Không muốn sống nữa sao!
- Huynh, ngươi thật sự mơ thấy a gia (cách gọi cha thời đó) và nương sao, thật sự có thêm tuổi thọ sao?
Nhìn thấy tiểu nha đầu gắt gao nắm chặt góc áo của mình, điệu bộ ngươi không nói rõ ta sẽ không thả ngươi đi, rơi vào đường cùng, hắn đành gật gật đầu, tiếp tục bịa chuyện:
-Tất nhiên là thật!
- A gia và nương còn nói gì với huynh nữa?
Lời này nhất định là hỏi thân xác tên Đỗ Sĩ Nghi kia rồi. Hắn kiếp trước sống phản nghịch chuyên làm theo ý mình quen rồi, xưa nay hoàn toàn không tin vào thần phật, nhưng đời này, sau khi trải qua những chuyện không thể tưởng tượng nổi, chí ít đã đủ khiến hắn từ một kẻ vô thần kiên định biến thành một người hoài nghi với thần phật.
Chần chừ một lạt, hắn cười khổ nói:
- A gia nói, còn sống còn có hy vọng, muốn ta không cần một lòng lo nghĩ đến thanh danh đã thành dĩ vãng của Đỗ gia, không muốn ta quá để tâm đến những chuyện vụn vặt... Nương lại muốn ta chăm sóc muội muội ngươi thật tốt, đừng để cho ngươi phải thất vọng thương tâm.
Đỗ Sĩ Nghi chỉ ăn nói ba hoa, nhưng Đỗ Thập Tam Nương lại mừng rỡ như điên. Mà giờ khắc này, đại hán lông mày rộng ngồi ở gian ngoài nghe xong cũng hơi biến sắc mặt. Thật lâu sau đó, Đỗ Thập Tam Nương thỏa thích nắm chặt tay huynh trưởng, nói năng lộn xộn:
- Đúng là a gia và nương! Quá tốt rồi, đúng là quá tốt rồi, huynh, ngươi cuối cùng cũng tốt rồi, cũng tốt rồi...
Thấy Đỗ Thập Tam Nương kích động như thế, Đỗ Sĩ Nghi không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Thời Ngụy Tấn Tùy Đường, chuyện quỷ quái huyền bí chỗ nào cũng có, hắn giải thích như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Mặc dù nhân sinh lần thứ hai đến quá mức huyền bí, nhưng nhìn vị muội muội trước mắt từng không tiếc mọi giá vì mình cầu y này, hắn cũng không thể không cố gắng mà sống tiếp. Đợi đến khi Trúc Ảnh bưng canh gừng lên, hắn trước tiên bưng một bát, đích thân cho Đỗ Thập Tam Nương uống đến cạn, lại sợ nàng tiếp tục truy hỏi lung tung, nên tự tay đem nàng quấn chặt trong chăn.
- Nhớ kỹ, sau này dù có gặp chuyện gì cũng không được phép lỗ mãng xúc động như vậy nữa! Giờ thì hảo hảo nằm im, không được lộn xộn nữa!
Sau khi tiểu nha đầu đã thành thành thật thật, Đỗ Sĩ Nghi cũng uống vào một chén canh gừng nóng hổi. Cảm giác cay ấm lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng, hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dường như hoàn toàn mở ra, âm hàn trong cơ thể cũng bị đuổi đi phân nửa. Sau khi thả chén xuống, hắn đứng dậy đi ra gian ngoài, chỉ thấy bên cạnh đại hán có một cái chén không, hiển nhiên cũng vừa mới uống xong canh gừng.
- Xá muội thân thể yếu ớt, ta nhất thời phân thân không được, thật sự thất lễ.
- Không sao không sao. Chỉ là thứ cho mỗ nhiều lời, Đỗ tiểu lang quân bệnh nặng mới khỏi, hôm nay lại tới Tung Dương Quán đón người trong mưa, không nghĩ tới chuyện kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ, bệnh cũ tái phát sẽ phụ công tiên phụ cầu cứu giúp sao?
Đỗ Sĩ Nghi dù muốn hay không vẫn phải thản nhiên đáp:
- Xá muội có thể vì huynh trưởng ta mà bôn ba ngàn dặm, thậm chí quỳ gối trước Tung Dương Quán khổ sở cầu xin, ta nếu như đã có thể xuống giường, mắt thấy mưa bỗng trút xuống, đi đón nàng về, vốn là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, lúc tiên phụ tiên mẫu sắp mất, cũng nhớ mãi không quên hai huynh muội chúng ta. Cho dù hai người bọn họ biết được ta làm như vậy, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy vui mừng.
- Chắc vậy. Đỗ tiểu nương tử vì huynh trưởng bị bệnh mà không kể ngàn dặm xa xôi đến Tung Sơn cầu y, ngày ngày đến trước cửa Quán khổ cầu, thành tâm xác thực đủ để cảm động Thần Phật, mà Đỗ tiểu lang quân một thân bệnh tật lại liều lĩnh đi trong mưa tới khuyên nhủ Đỗ tiểu nương tử trở về, lòng thành như vậy, ai ai cũng sẽ cảm động.
Đại hán nói xong liền đứng dậy:
- Nếu đã đem các ngươi về đến nhà, ta cũng nên trở lại hướng chủ nhân phục mệnh. Đa tạ bát canh gừng khu hàn của Đỗ tiểu lang quân.
- Làm phiền đại huynh một đoạn đường xa như vậy, một bát canh gừng có là gì.
Đỗ Sĩ Nghi đích thân tiễn đối phương ra đến cửa nhà, thấy trời đã hơi tạnh, đối phương cũng mang theo áo tơi nón tre bước nhanh ra ngoài, nháy mắt đã đến cạnh rào tre, hắn đột nhiên nhớ tới trước đây tình thế cấp bách, nên chưa kịp hỏi qua lai lịch chủ nhân chủ xe ngựa, suy nghĩ một chút liền giương giọng lên hỏi:
- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của đại huynh.
- Mỗ chỉ là một kẻ tùy tùng, tiện danh không đáng nhắc tới.
Thấy đại hán xoay người lại chắp tay, Đỗ Sĩ Nghi liền mỉm cười nói:
- Đại huynh sao lại nói như vậy? Ngươi tặng đồ che mưa cho chúng ta, lại không quản trời mưa to đưa huynh muội chúng ta về nhà, khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chẳng lẽ huynh cho rằng Đỗ Thập Cửu ta là người chỉ quan tâm đến địa vị cao thấp hay sao?
Thấy hắn mở miệng một tiếng Đại huynh hai tiếng Đại huynh, hán tử lông mày rậm cũng nở nụ cười, suy nghĩ một chút liền mở miệng nói:
- Mỗ theo chủ nhân, họ kép họ Tư Mã, bởi vì lúc nhỏ da đen, nên tên là Hắc Vân. Đỗ tiểu lang quân, hôm nay phải từ biệt ở đây rồi!