Hắn nhìn Thanh Vũ chằm chằm, lạnh nhạt nói: “Thuật phân thân của Lư Thiếu Khanh, tìm một vị như Cố cô nương đến đây, ngài ấy có bao giờ nghĩ đến chuyện cô ta quá thông minh không? Không chỉ liên tiếp phá được hai vụ án, mà còn dễ dàng biết mật đạo ở nơi nào. Nhưng ta vẫn không hiểu, một nhân vật như vậy, sao tối nay lại không đến đây. Ta biết, kẻ thông minh thường thích nghiệm chứng thành quả của bản thân hoặc cười nhạo đối thủ ngu xuẩn. Hay ta nên nói là cô ta coi thường điều này?”
Thanh Vũ im lặng tựa như bị lời nói của Trần Dịch Hiên đâm trúng suy nghĩ trong lòng. Cậu không thông minh như người ta, càng không có mưu kế thâm sâu hay có tài ăn nói. Sau một lúc suy nghĩ, cậu lựa lời nói: “Trước khi đến đây, cô ấy nói nếu ngươi khen ngợi thì thay cô ấy chuyển ít lời khiêm tốn: Không phải cô ấy thông minh mà là nhà họ Trần nhiều người thông minh, ví như như ngươi, ví như như Trần Dịch Bảo, lại ví như Trần Dịch Sinh.”
Trần Dịch Hiên khẽ nhíu mày. Thanh Vũ tiếp tục nói: “Hắn chôn hai người, là Trần di nương và Triệu Thất. Chôn mẹ mình ở nhà thờ tổ, điều này có lẽ xuất phát từ sự căm phẫn vì xuất thân là thứ trưởng tử nhưng bị lạnh nhạt, thậm chí còn không được nhập tên vào gia phả. E rằng người nhà họ Trần ngươi đều nghĩ như vậy. Triệu Thất chôn ở hậu viện vì để Trần Dịch Sinh có thể tiện ăn thi thể hắn ta. Đây là suy nghĩ của người bình thường. Nhưng Trần Dịch Sinh là một kẻ thông minh. Sau khi bị biến dị thành tà ám, hắn bình thường hay lảng vảng ở giếng nước. Có lẽ, từ đó hắn đã biết được chuyện mật đạo, biết chuyện nhà thờ tổ và cũng biết phòng chứa củi ở hậu viện nhà mình là một lối vào của mật đạo. Cho nên, hắn đã để lại ám hiệu.”
Ám hiệu? Trần Dịch Hiên nheo mắt lại, trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng: “Trần di nương chôn ở hậu viện nhà thờ tổ, Triệu Thất chôn ở tiền viện nơi ở Trần di nương. Kết hợp hai điều này lại có thể đoán ra rằng, một lối vào mật đạo khác chính là hậu viện của nơi ở Trần di nương. Ám hiệu đơn giản như vậy nhưng mấy ai để ý đến lúc sinh thời, tên quái vật tà ám kia nghĩ gì. Trước khi chết, hắn đã kêu tên ta nên Cố Duệ đã đoán hắn thỉnh thoảng vẫn còn lí trí. Hơn nữa lại có chấp niệm với ta, cho nên, lúc sinh thời, có lẽ hắn đã sắp xếp gì đó… Nhưng đúng thì sao? Cô ta thật sự rất thông minh, lại có lòng dũng cảm, một đối thủ như vậy, tối nay lại không đến nơi này xem một chút. Thật đáng tiếc!”
Dĩ nhiên là đúng rồi, Cố Duệ và Trần Dịch Hiên là hai kẻ thông minh hơn người. Thanh Vũ biết Cố Duệ và Trần Dịch Hiên – hai kẻ thông minh giao phong về tài trí với nhau. Nhưng hiện tại xem ra, Cố Duệ đang chiếm thế thượng phong, bởi vì cô còn nói với cậu mấy câu nữa.
“Cô ấy nói không phải không muốn đến mà là không dám đến.” Khi nói lời này, Thanh Vũ có chút rầu rĩ. Trần Dịch Hiên nghe vậy thì vẻ mặt có chút mỉa mai nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Ở ngoài địa đạo này sợ rằng đã có trên trăm ám vệ Lư thị, trong tích tắc có thể diệt toàn bộ nhà họ Trần ta. Ta sao có đủ khả năng chạm vào sợi tóc của cô ta chứ.”
Đúng vậy. Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng nói như vậy nhưng người ta không cho là như vậy! Thanh Vũ chửi thầm nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, trầm ổn nói: “Cô ấy nói quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.”
Thật ra, câu trả lời thật sự của cô ấy lúc đó là như thế này:
“Sợ chết là sợ chết! Nếu không cần thiết thì cần gì phải mạo hiểm? Đống châu báu kia, tôi có lấy được miếng nào đâu, hơn nữa không chừng nó đã bị dọn sạch. Huống hồ, nếu Trần Dịch Hiên nghĩ quẫn, chó cùng rứt giậu, nhấn vào cơ quan nào đó làm tôi và cậu cùng ngủm củ tỏi. Mạng cậu không đáng tiền nhưng mạng tôi thì quý lắm!”
Nói ngắn gọn hơn là: Một đồng cũng không có phần tôi, mắc gì tôi phải liều mạng!
Lời này nói rất dứt khoát và trôi chảy. Hơn nữa còn xuất phát từ miệng của Cố gia, anh hùng cái thế và sức mạnh vô song, người đã cho Viên Lâm no đòn và đánh chết Trần Dịch Sinh.
Thanh Vũ cảm thấy lời nói này có thể làm tổn hại đến hình tượng tốt đẹp và vĩ đại của Cố Duệ trong mắt bá tánh thành U Châu. Cho nên, cậu cất công tô điểm cho lời nói của Cố Duệ, còn dùng câu nói người xưa để truyền lời cho Trần Dịch Hiên thay Cố Duệ. Có thể nói, cậu rất là có nghĩa khí.
Trần Dịch Hiên không tin lời nói mỹ miều của Thanh Vũ. Thực tế, Cố Duệ đã không có mặt ở đây, hắn cần gì phải phí công nhiều lời. Hơn nữa, hắn còn bận chuyện khác.
“Đã khuya rồi, ta vẫn còn một bản nghị chương chưa viết. Nếu ngươi hoặc Cố Duệ và người sau lưng người – Lư Thiếu Khanh không còn gì để nói, vậy thì cáo từ.”
Lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ của Trần Dịch Hiên khiến Thanh Vũ nhíu mày: “Ngươi nghĩ tối nay ta không thể bắt được ngươi?”
Trần Dịch Hiên đi về phía cậu, rồi thong dong lướt qua: “Từ bao giờ Lư Thiếu Khanh muốn bắt ta lại phải lệnh cho ngươi nói những lời này với ta?”
Hắn bỏ đi tựa như địa đạo này không còn gì cần phải che giấu nữa. Hắn không sợ? Hay nên nói hắn đã có chỗ dựa nên không còn lo ngại điều gì?
Cuối cùng, Thanh Vũ không đuổi theo. Ám vệ Lư thị phía trên đương nhiên cũng không ra tay, bởi vì bọn họ chưa nhận được mệnh lệnh từ Lư Dịch Chi.
Hôm sau, trời trong mây lành tựa như những sự việc đầy máu tanh không muốn cho người khác biết chưa từng xảy ra. Xung quanh Thập Lý Đình nằm ở hướng đông nam của thành U Châu trồng rất nhiều dương liễu. Tiếc là bây giờ không phải mùa xuân, nếu không cảnh xuân lúc đưa tiễn sẽ đẹp hết ý.
“Hai người thật sự phải về Khuê Sơn sao? Không ở lại tĩnh dưỡng ít hôm à?” Triệu Nguyên tiễn Cố Duệ và Lý Đại Hùng. Án mạng U Châu đã kết thúc. Những sóng gió ở thành U Châu không dính dáng gì đến hai đệ tử Khuê Sơn nên ông ta không nói nhiều đến chuyện trong thành. Lúc trước, hai người Cố Duệ dưỡng thương ở phủ Thứ Sử, ông ta chưa từng nhắc đến những chuyện này, hiện tại, sắp phải chia tay, ông ta càng không nhắc đến làm gì.
“Lão Triệu, đồ đạc hành lý đều đã sắp xếp hết trên lưng ngựa hết rồi, ông dông dài cái gì. Nếu thật sự luyến tiếc, vậy thì mời tôi ăn một tháng ở Phi Lai Uyển đi. Nếu thế, tôi sẽ miễn cưỡng ở lại.” Cố Duệ vừa kiểm tra lại bọc đồ xem xem có rơi ngân lượng mới lấy tối qua không, vừa cười xấu xa với Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên cũng là một tên cáo già, mặt không đỏ tim không đập nói: “Tiền lương một tháng của tôi chỉ đủ ăn mấy món ở Phi Lai Uyển. Nếu thế thì bạc đãi Cố tiểu hữu quá. Cho nên, hai người vẫn nên quay về Khuê Sơn đi.”
Cố Duệ: “Lão già, ông quá thực tế, quá thô thiển, tôi không thích kết bạn với người như ông.”
Rốt cuộc ai mới là kẻ quá thực tế, quá thô thiển đây? Tối qua cô còn đòi tôi thêm tiền đấy!
Triệu Nguyên dở khóc dở cười. Ông chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Duệ: “Được rồi, đừng nói lung tung nữa. Hai người còn có thương tích trên người, đi đường phải cẩn thận một chút. Nhưng, tại sao không đợi sư phụ hai người quay về rồi hẳn đi? Để hai người đi như vậy, tôi rất không yên tâm.”
Cố Duệ: “Không sao, Đại Hùng sẽ bảo vệ tôi.”
Triệu Nguyên: “Cái tôi lo lắng là cậu ta không biết bảo vệ người khác, sơ sảy để cô làm người khác bị thương...”
Cố Duệ: “Tuyệt giao! Đi thong thả, không tiễn. Còn nữa, Đại Hùng, cậu gật đầu cái con khỉ nhà cậu ấy!”
Nhìn cha già nhà mình cãi nhau với Cố Duệ, Triệu Tử Kỳ bật cười. Không ngờ, cha mình cũng có một mặt như vậy. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Cố Duệ: “Cố cô nương, cha tôi vẫn chưa bốn mươi, cô gọi ông ấy là lão già, thế chẳng phải gọi tôi là cô cô sao?”
Cha và con gái muốn xuất trận cùng chiến? Cố Duệ thích nhất là “đánh nhau”, cô hơi mỉm cười: “Cô cô yêu dấu, sắp cuối năm rồi. Lần chia ly này, không biết đến bao giờ chúng ta mới gặp lại. Chẳng phải cô cô nên đưa trước tiền mừng tuổi và tiền chia tay sao?”
Triệu Tử Kỳ và Triệu Nguyên cạn lời. Người có tiết tháo vỡ vụn thành như vậy đúng là hiếm thấy. Đi mau, đừng bao giờ quay lại!
“Cố cô nương là người hài hước ít thấy, cũng là người dũng cảm hiếm có. Lần từ biệt này, đúng thật là không biết đến khi nào mới gặp lại. Nếu sau này cô và Đại Hùng huynh đệ đến Dương Châu, hai người nhất định phải ghé qua Dương Châu Tề Quán, để tại hại được làm hết lễ nghĩa của một chủ nhà.” Tề Tuấn Ngôn là một công tử văn nhã thật sự, lòng dạ không sâu, anh ta cảm thấy người nào tốt thì sẽ dốc lòng kết bạn với người đó; vì thế, bạn tri kỷ của anh ta trải dài khắp nơi.
Cố Duệ rất thưởng thức vị công tử thanh nhã như vậy. Cô nhướng mày: “Yên tâm, nếu đến Dương Châu, tôi nhất định sẽ bắt anh đãi mấy bữa. Đại Hùng, thu xếp xong chưa? Chúng ta đi!” Sau đó, cô ném bọc đồ của mình về phía Lý Đại Hùng.
Lý Đại Hùng bị bọc đồ đập vào mặt, căm giận nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải vác đồ cho cô?”
Cố Duệ kinh ngạc: “Là đàn ông con trai, năng lực phục hồi không bằng tôi thì không nói, ngay cả chuyện vác đồ cũng làm không được sao?”
Lời nói của cô, Lý Đại Hùng không thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý, càng không thể phản bác lại. Cậu buồn bực vác bọc đồ lên lưng. Hai bọc đồ đeo trên lưng cậu trông có vẻ không lớn lắm. Ai bảo cậu có lưng hùm vai gấu làm chi.
Đã đến lúc chia tay thật sự. Hai người lên ngựa.
Triệu Tử Kỳ đột nhiên nhớ đến một người chưa tới: “Cha, sao Thanh Vũ chưa đến?”
Người ở đây đều biết, nhiều năm trước, Triệu Tử Kỳ rất yêu Thanh Vũ. Nhưng cô là một người thẳng thắn, không lươn lẹo. Khi biết cậu không thích mình, cô cũng không mặt dày dây dưa tiếp nữa mà đến Dương Châu khổ tu kiếm đạo. Lần này, bị cuốn vào hai vụ án kia, hai người mới gặp lại nhưng đến giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào. Chẳng lẽ hiện giờ Triệu Tử Kỳ vẫn nhớ đến cậu ta?
Triệu Tử Kỳ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhất là vẻ mặt gì gì đấy của Cố Duệ. Mặt hiếm khi nào ửng hồng, cô giận nói: “Mấy người nghĩ đi đâu vậy! Tôi chỉ muốn nói sao cậu ta còn chưa đến tiễn Cố cô nương.”
Triệu Nguyên: “Thanh Vũ có công vụ trong người, phải đi gấp. Cho nên, Cố cô nương đừng trách cậu ta.” Lúc nói, ông quan sát nét mặt của Cố Duệ, không nhìn thấy phản ứng đặc biệt gì trên mặt cô. Đoán chừng cô không biết sóng ngầm cuộn trào ẩn bên dưới án mạng ở thành U Châu.
Nhớ đến những tranh đấu gay gắt không ai nhường ai kia, Triệu Nguyên nhíu mày. Ông cảm thấy hai người Cố Duệ đi sớm cũng tốt.
“Trách gì mà trách. Đời người có khi nào không trải qua sinh ly tử biệt. Chư vị, tạm biệt!” Cố Duệ nhảy lên ngựa. Cô vung roi cưỡi ngựa rời đi, phong thái tiêu sái, dứt khoát. Lý Đại Hùng đương nhiên cũng đi theo.
“Cố cô nương thật không giống người thường.” Triệu Tử Kỳ cảm khái. Tề Tuấn Ngôn đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười: “Muội là người tập võ, tính cách hào sảng, dứt khoát nên mới thấy cô ấy tốt. Nếu là những quý nữ luôn cẩn thận giữ kẽ, e rằng sẽ thấy cô ấy không tốt.”
Tề Tuấn Ngôn cũng được xem như có gia thế tốt ở Dương Châu, lại là người có quan hệ rộng. Cho nên, anh đã trông thấy phong phạm của giới quý tộc. Anh cũng biết bọn họ rất nặng quy tắc, tuyệt không thể chấp nhận được người tùy hứng và hào sảng như Cố Duệ.
Đối với sự đàm luận của hai tiểu bối, Triệu Nguyên không tỏ ý kiến gì. Ông im lặng nhìn bóng lưng đang khuất xa tầm mắt. Một lúc lâu sau, ông mới nói một câu khiến hai người Triệu Tử Kỳ im lặng.
Thanh Vũ im lặng tựa như bị lời nói của Trần Dịch Hiên đâm trúng suy nghĩ trong lòng. Cậu không thông minh như người ta, càng không có mưu kế thâm sâu hay có tài ăn nói. Sau một lúc suy nghĩ, cậu lựa lời nói: “Trước khi đến đây, cô ấy nói nếu ngươi khen ngợi thì thay cô ấy chuyển ít lời khiêm tốn: Không phải cô ấy thông minh mà là nhà họ Trần nhiều người thông minh, ví như như ngươi, ví như như Trần Dịch Bảo, lại ví như Trần Dịch Sinh.”
Trần Dịch Hiên khẽ nhíu mày. Thanh Vũ tiếp tục nói: “Hắn chôn hai người, là Trần di nương và Triệu Thất. Chôn mẹ mình ở nhà thờ tổ, điều này có lẽ xuất phát từ sự căm phẫn vì xuất thân là thứ trưởng tử nhưng bị lạnh nhạt, thậm chí còn không được nhập tên vào gia phả. E rằng người nhà họ Trần ngươi đều nghĩ như vậy. Triệu Thất chôn ở hậu viện vì để Trần Dịch Sinh có thể tiện ăn thi thể hắn ta. Đây là suy nghĩ của người bình thường. Nhưng Trần Dịch Sinh là một kẻ thông minh. Sau khi bị biến dị thành tà ám, hắn bình thường hay lảng vảng ở giếng nước. Có lẽ, từ đó hắn đã biết được chuyện mật đạo, biết chuyện nhà thờ tổ và cũng biết phòng chứa củi ở hậu viện nhà mình là một lối vào của mật đạo. Cho nên, hắn đã để lại ám hiệu.”
Ám hiệu? Trần Dịch Hiên nheo mắt lại, trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng: “Trần di nương chôn ở hậu viện nhà thờ tổ, Triệu Thất chôn ở tiền viện nơi ở Trần di nương. Kết hợp hai điều này lại có thể đoán ra rằng, một lối vào mật đạo khác chính là hậu viện của nơi ở Trần di nương. Ám hiệu đơn giản như vậy nhưng mấy ai để ý đến lúc sinh thời, tên quái vật tà ám kia nghĩ gì. Trước khi chết, hắn đã kêu tên ta nên Cố Duệ đã đoán hắn thỉnh thoảng vẫn còn lí trí. Hơn nữa lại có chấp niệm với ta, cho nên, lúc sinh thời, có lẽ hắn đã sắp xếp gì đó… Nhưng đúng thì sao? Cô ta thật sự rất thông minh, lại có lòng dũng cảm, một đối thủ như vậy, tối nay lại không đến nơi này xem một chút. Thật đáng tiếc!”
Dĩ nhiên là đúng rồi, Cố Duệ và Trần Dịch Hiên là hai kẻ thông minh hơn người. Thanh Vũ biết Cố Duệ và Trần Dịch Hiên – hai kẻ thông minh giao phong về tài trí với nhau. Nhưng hiện tại xem ra, Cố Duệ đang chiếm thế thượng phong, bởi vì cô còn nói với cậu mấy câu nữa.
“Cô ấy nói không phải không muốn đến mà là không dám đến.” Khi nói lời này, Thanh Vũ có chút rầu rĩ. Trần Dịch Hiên nghe vậy thì vẻ mặt có chút mỉa mai nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Ở ngoài địa đạo này sợ rằng đã có trên trăm ám vệ Lư thị, trong tích tắc có thể diệt toàn bộ nhà họ Trần ta. Ta sao có đủ khả năng chạm vào sợi tóc của cô ta chứ.”
Đúng vậy. Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng nói như vậy nhưng người ta không cho là như vậy! Thanh Vũ chửi thầm nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, trầm ổn nói: “Cô ấy nói quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.”
Thật ra, câu trả lời thật sự của cô ấy lúc đó là như thế này:
“Sợ chết là sợ chết! Nếu không cần thiết thì cần gì phải mạo hiểm? Đống châu báu kia, tôi có lấy được miếng nào đâu, hơn nữa không chừng nó đã bị dọn sạch. Huống hồ, nếu Trần Dịch Hiên nghĩ quẫn, chó cùng rứt giậu, nhấn vào cơ quan nào đó làm tôi và cậu cùng ngủm củ tỏi. Mạng cậu không đáng tiền nhưng mạng tôi thì quý lắm!”
Nói ngắn gọn hơn là: Một đồng cũng không có phần tôi, mắc gì tôi phải liều mạng!
Lời này nói rất dứt khoát và trôi chảy. Hơn nữa còn xuất phát từ miệng của Cố gia, anh hùng cái thế và sức mạnh vô song, người đã cho Viên Lâm no đòn và đánh chết Trần Dịch Sinh.
Thanh Vũ cảm thấy lời nói này có thể làm tổn hại đến hình tượng tốt đẹp và vĩ đại của Cố Duệ trong mắt bá tánh thành U Châu. Cho nên, cậu cất công tô điểm cho lời nói của Cố Duệ, còn dùng câu nói người xưa để truyền lời cho Trần Dịch Hiên thay Cố Duệ. Có thể nói, cậu rất là có nghĩa khí.
Trần Dịch Hiên không tin lời nói mỹ miều của Thanh Vũ. Thực tế, Cố Duệ đã không có mặt ở đây, hắn cần gì phải phí công nhiều lời. Hơn nữa, hắn còn bận chuyện khác.
“Đã khuya rồi, ta vẫn còn một bản nghị chương chưa viết. Nếu ngươi hoặc Cố Duệ và người sau lưng người – Lư Thiếu Khanh không còn gì để nói, vậy thì cáo từ.”
Lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ của Trần Dịch Hiên khiến Thanh Vũ nhíu mày: “Ngươi nghĩ tối nay ta không thể bắt được ngươi?”
Trần Dịch Hiên đi về phía cậu, rồi thong dong lướt qua: “Từ bao giờ Lư Thiếu Khanh muốn bắt ta lại phải lệnh cho ngươi nói những lời này với ta?”
Hắn bỏ đi tựa như địa đạo này không còn gì cần phải che giấu nữa. Hắn không sợ? Hay nên nói hắn đã có chỗ dựa nên không còn lo ngại điều gì?
Cuối cùng, Thanh Vũ không đuổi theo. Ám vệ Lư thị phía trên đương nhiên cũng không ra tay, bởi vì bọn họ chưa nhận được mệnh lệnh từ Lư Dịch Chi.
Hôm sau, trời trong mây lành tựa như những sự việc đầy máu tanh không muốn cho người khác biết chưa từng xảy ra. Xung quanh Thập Lý Đình nằm ở hướng đông nam của thành U Châu trồng rất nhiều dương liễu. Tiếc là bây giờ không phải mùa xuân, nếu không cảnh xuân lúc đưa tiễn sẽ đẹp hết ý.
“Hai người thật sự phải về Khuê Sơn sao? Không ở lại tĩnh dưỡng ít hôm à?” Triệu Nguyên tiễn Cố Duệ và Lý Đại Hùng. Án mạng U Châu đã kết thúc. Những sóng gió ở thành U Châu không dính dáng gì đến hai đệ tử Khuê Sơn nên ông ta không nói nhiều đến chuyện trong thành. Lúc trước, hai người Cố Duệ dưỡng thương ở phủ Thứ Sử, ông ta chưa từng nhắc đến những chuyện này, hiện tại, sắp phải chia tay, ông ta càng không nhắc đến làm gì.
“Lão Triệu, đồ đạc hành lý đều đã sắp xếp hết trên lưng ngựa hết rồi, ông dông dài cái gì. Nếu thật sự luyến tiếc, vậy thì mời tôi ăn một tháng ở Phi Lai Uyển đi. Nếu thế, tôi sẽ miễn cưỡng ở lại.” Cố Duệ vừa kiểm tra lại bọc đồ xem xem có rơi ngân lượng mới lấy tối qua không, vừa cười xấu xa với Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên cũng là một tên cáo già, mặt không đỏ tim không đập nói: “Tiền lương một tháng của tôi chỉ đủ ăn mấy món ở Phi Lai Uyển. Nếu thế thì bạc đãi Cố tiểu hữu quá. Cho nên, hai người vẫn nên quay về Khuê Sơn đi.”
Cố Duệ: “Lão già, ông quá thực tế, quá thô thiển, tôi không thích kết bạn với người như ông.”
Rốt cuộc ai mới là kẻ quá thực tế, quá thô thiển đây? Tối qua cô còn đòi tôi thêm tiền đấy!
Triệu Nguyên dở khóc dở cười. Ông chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Duệ: “Được rồi, đừng nói lung tung nữa. Hai người còn có thương tích trên người, đi đường phải cẩn thận một chút. Nhưng, tại sao không đợi sư phụ hai người quay về rồi hẳn đi? Để hai người đi như vậy, tôi rất không yên tâm.”
Cố Duệ: “Không sao, Đại Hùng sẽ bảo vệ tôi.”
Triệu Nguyên: “Cái tôi lo lắng là cậu ta không biết bảo vệ người khác, sơ sảy để cô làm người khác bị thương...”
Cố Duệ: “Tuyệt giao! Đi thong thả, không tiễn. Còn nữa, Đại Hùng, cậu gật đầu cái con khỉ nhà cậu ấy!”
Nhìn cha già nhà mình cãi nhau với Cố Duệ, Triệu Tử Kỳ bật cười. Không ngờ, cha mình cũng có một mặt như vậy. Nhưng cô vẫn không nhịn được mà nhắc nhở Cố Duệ: “Cố cô nương, cha tôi vẫn chưa bốn mươi, cô gọi ông ấy là lão già, thế chẳng phải gọi tôi là cô cô sao?”
Cha và con gái muốn xuất trận cùng chiến? Cố Duệ thích nhất là “đánh nhau”, cô hơi mỉm cười: “Cô cô yêu dấu, sắp cuối năm rồi. Lần chia ly này, không biết đến bao giờ chúng ta mới gặp lại. Chẳng phải cô cô nên đưa trước tiền mừng tuổi và tiền chia tay sao?”
Triệu Tử Kỳ và Triệu Nguyên cạn lời. Người có tiết tháo vỡ vụn thành như vậy đúng là hiếm thấy. Đi mau, đừng bao giờ quay lại!
“Cố cô nương là người hài hước ít thấy, cũng là người dũng cảm hiếm có. Lần từ biệt này, đúng thật là không biết đến khi nào mới gặp lại. Nếu sau này cô và Đại Hùng huynh đệ đến Dương Châu, hai người nhất định phải ghé qua Dương Châu Tề Quán, để tại hại được làm hết lễ nghĩa của một chủ nhà.” Tề Tuấn Ngôn là một công tử văn nhã thật sự, lòng dạ không sâu, anh ta cảm thấy người nào tốt thì sẽ dốc lòng kết bạn với người đó; vì thế, bạn tri kỷ của anh ta trải dài khắp nơi.
Cố Duệ rất thưởng thức vị công tử thanh nhã như vậy. Cô nhướng mày: “Yên tâm, nếu đến Dương Châu, tôi nhất định sẽ bắt anh đãi mấy bữa. Đại Hùng, thu xếp xong chưa? Chúng ta đi!” Sau đó, cô ném bọc đồ của mình về phía Lý Đại Hùng.
Lý Đại Hùng bị bọc đồ đập vào mặt, căm giận nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải vác đồ cho cô?”
Cố Duệ kinh ngạc: “Là đàn ông con trai, năng lực phục hồi không bằng tôi thì không nói, ngay cả chuyện vác đồ cũng làm không được sao?”
Lời nói của cô, Lý Đại Hùng không thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý, càng không thể phản bác lại. Cậu buồn bực vác bọc đồ lên lưng. Hai bọc đồ đeo trên lưng cậu trông có vẻ không lớn lắm. Ai bảo cậu có lưng hùm vai gấu làm chi.
Đã đến lúc chia tay thật sự. Hai người lên ngựa.
Triệu Tử Kỳ đột nhiên nhớ đến một người chưa tới: “Cha, sao Thanh Vũ chưa đến?”
Người ở đây đều biết, nhiều năm trước, Triệu Tử Kỳ rất yêu Thanh Vũ. Nhưng cô là một người thẳng thắn, không lươn lẹo. Khi biết cậu không thích mình, cô cũng không mặt dày dây dưa tiếp nữa mà đến Dương Châu khổ tu kiếm đạo. Lần này, bị cuốn vào hai vụ án kia, hai người mới gặp lại nhưng đến giờ vẫn chưa nói với nhau câu nào. Chẳng lẽ hiện giờ Triệu Tử Kỳ vẫn nhớ đến cậu ta?
Triệu Tử Kỳ cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nhất là vẻ mặt gì gì đấy của Cố Duệ. Mặt hiếm khi nào ửng hồng, cô giận nói: “Mấy người nghĩ đi đâu vậy! Tôi chỉ muốn nói sao cậu ta còn chưa đến tiễn Cố cô nương.”
Triệu Nguyên: “Thanh Vũ có công vụ trong người, phải đi gấp. Cho nên, Cố cô nương đừng trách cậu ta.” Lúc nói, ông quan sát nét mặt của Cố Duệ, không nhìn thấy phản ứng đặc biệt gì trên mặt cô. Đoán chừng cô không biết sóng ngầm cuộn trào ẩn bên dưới án mạng ở thành U Châu.
Nhớ đến những tranh đấu gay gắt không ai nhường ai kia, Triệu Nguyên nhíu mày. Ông cảm thấy hai người Cố Duệ đi sớm cũng tốt.
“Trách gì mà trách. Đời người có khi nào không trải qua sinh ly tử biệt. Chư vị, tạm biệt!” Cố Duệ nhảy lên ngựa. Cô vung roi cưỡi ngựa rời đi, phong thái tiêu sái, dứt khoát. Lý Đại Hùng đương nhiên cũng đi theo.
“Cố cô nương thật không giống người thường.” Triệu Tử Kỳ cảm khái. Tề Tuấn Ngôn đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười: “Muội là người tập võ, tính cách hào sảng, dứt khoát nên mới thấy cô ấy tốt. Nếu là những quý nữ luôn cẩn thận giữ kẽ, e rằng sẽ thấy cô ấy không tốt.”
Tề Tuấn Ngôn cũng được xem như có gia thế tốt ở Dương Châu, lại là người có quan hệ rộng. Cho nên, anh đã trông thấy phong phạm của giới quý tộc. Anh cũng biết bọn họ rất nặng quy tắc, tuyệt không thể chấp nhận được người tùy hứng và hào sảng như Cố Duệ.
Đối với sự đàm luận của hai tiểu bối, Triệu Nguyên không tỏ ý kiến gì. Ông im lặng nhìn bóng lưng đang khuất xa tầm mắt. Một lúc lâu sau, ông mới nói một câu khiến hai người Triệu Tử Kỳ im lặng.