Nhạc Nhu thoạt đầu nghĩ rằng Cố Duệ trêu chọc cô, nhưng người này hành vi và lời nói đều có mục đích, không tự nhiên mà tốn nước bọt trêu chọc một người không thân quen mấy như cô, cho nên...
“Hắn có vấn đề?” Nhạc Nhu hỏi Cố Duệ.
Cố Duệ lắc đầu: “Hắn ta có vấn đề hay không tôi không biết, dù sao thì hắn cũng là kẻ hành tung bí ẩn, nhưng đồng môn của hắn khẳng định có vấn đề.”
Ngừng một chút, Cố Duệ nhìn về phía Khổng Động Sinh: “Anh lẽ nào không nhận thấy một người huynh đệ nào của mình biến mất rồi?”
Khổng Động Sinh giật mình, vẻ mặt biến hóa, nhìn sang Nhạc Nhu: “Hao Tử đâu! Lúc trước hắn bị cô bắt lại, cô còn tra hỏi hắn, sao bây giờ không thấy người đâu!”
Nhạc Nhu đó giờ chưa từng bị người ta chất vấn, nhưng nàng cũng phản ứng lại, sắc mặt sầm xuống: “Lúc trước tôi bảo đám người Trịnh Khải trông chừng hắn, giờ đám người Trịnh Khải vô cớ mất tích, có lẽ có liên quan tới hắn.”
Sao lại có liên quan đến huynh đệ của tôi! Khổng Động Sinh đầu tiên cảm thấy bất mãn, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh: “Hao Tử hắn cũng biết chuyện lăng mộ!”
Như vậy có thể lý giải việc đám người Trịnh Khải đều cùng nhau mất tích, ắt hẳn bọn họ từ chỗ Hao Tử đã biết dược chuyện lăng mộ, cho nên muốn đi tìm bảo vật.
“Dù sao cũng không cùng một đường, bọn họ đi đâu cũng không có quan hệ gì, chỉ sợ đến lúc đó Nhạc mỹ nhân không nỡ ra tay... nếu như thật sự phải phân rõ địch ta.”
Cố Duệ không phải không tin tưởng Nhạc Nhu, nhân phẩm của người con gái này không có gì để nghi ngờ, nhưng giữa bọn họ và đám Trịnh Khải, e là cô khó mà chọn lựa, nói trắng ra, đến lúc đối đầu trong lăng mộ, Nhạc Nhu có thể ra tay giết họ không?
Nhạc Nhu biết dụng ý của Cố Duệ, nhưng cô chỉ cười: “Từ nhỏ gia độc đã dạy tôi phải đặt lợi ích của gia tộc làm đầu, tính mạng và lợi ích cá nhân xếp sau, nếu như liên quan đến ba điểm này, thì dù là ai tôi cũng sẽ không nương tay.”
Dừng một chút, cô nhìn Cố Duệ, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhưng cũng làm say lòng người.
“Rất hiển nhiên, tôi đã kết hợp Cố cô nương với lợi ích và tính mạng cá nhân của tôi nên tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cảnh yếu mềm không kiên quyết, điểm này cô cứ yên tâm.”
Từ xưa đến nay, cỏ đầu tường đong đưa bất định đều không có kết quả tốt đẹp, Nhạc Nhu hiểu rất rõ.
Cố Duệ nghe xong cũng cười.
Mặc dù cười, nhưng ánh mắt Cố Duệ vẫn nhìn về hướng gió mưa sấm chớp không ngừng ở bên ngoài.
“Không biết đây là lôi vũ gì, cô biết không?”
Nhạc Nhu lắc đầu: “Ra ngoài hành tẩu mới biết bản thân kiến thức hạn hẹp, tôi chỉ biết trong lôi vũ này có mang theo âm khí bất lợi cho người sống, có lợi cho sinh vật chết, trong lịch sử, loại thời tiết như vầy cũng không phải là không có.”
Cố Duệ đột nhiên nhớ tới lúc ở bên nhà cũ, cô nghe Khổng Động Sinh nói với Khổng nhị thúc cái gì mà ngũ hành mười hai trường sinh...
Nhưng mấy người Cố Duệ không biết giờ phút này ở một nơi ngoài Ẩn Nguyệt thôn trăm dặm, bất chấp mưa bão, có mười mấy người mặc trường bào cưỡi trên tuấn mã, đứng yên trong màn mưa không hề bị ảnh hưởng gì, trên thân người họ lưu chuyển một tầng ánh sáng mỏng... đó chính là biểu hiện của Hàng Lực, đây là năng lực mà một vị Hàng Sư chính thống mới có.
Những người này đều là Hàng Sư có phẩm cấp, có thể là một sao, cũng có thể là hai sao.
Dù gì cũng không kém hơn Nhạc Nhu.
Nhưng bọn họ đều tỏ ra kính trọng người nam tử đứng đầu, người đó dừng ngựa, bọn họ cũng liền ngừng theo.
Nam tử lấy một cái la bàn ra, đối chiếu phương hướng của sấm sét, nước mưa lạnh lẽo từ trên gương mặt góc cạnh chảy xuống, nhưng không cách nào dừng được bên la bàn, bởi vì trên bề mặt có một tầng sức mạnh chống nước.
Chiếc kim xoay vòng, cuối cùng chỉ về một cái đồ văn.
“Sấm giờ Thìn, một đêm mưa, thi thể ra khỏi đất, xác sống, nếu là bảy ngày...”
Người nam tử dừng lại, cất la bàn, nói một cách điềm tĩnh: “Gọi người đưa huyện chí và ngụy ký (1) lịch sử phong thủy của Ẩn Nguyệt thôn cho ta.”
Huyện chí là thứ ở chỗ huyện nha, quản lý người thường, còn ngụy ký lịch sử phong thủy là do môn phái Hàng Sư tại địa phương quản lý, Ẩn Nguyệt thôn nằm dưới quyền quản lý của U Châu, môn phái Hàng Sư của U Châu chính là Bắc Đường, cũng chính là tông môn của mấy người họ, điều này cũng mang hàm ý là tông môn của bọn họ phải tiếp tục phái người chạy xuyên đêm đến đây.
“Tiết sư thúc, chúng ta cũng có người ở Ẩn nguyệt thôn, chính là Bạch Ngọc Đường, theo lý mà nói, không thể có vấn đề gì, bây giờ chúng ta đến đó, nếu như còn để đệ tử của môn phái đến, e rằng sẽ khiến người ta chú ý.”
Tuy rằng bọn họ biết Tiết trưởng lão đang điều tra chuyện đứa con Trần gia bị dị biến, nhưng theo lý mà nói, không thể làm lớn chuyện, lẽ nào chuyện này thật sự khó giải quyết như vậy?
“Trong U Châu ai có thể so với Bắc Đường chúng ta, cái cần chú ý chính là đám ô hợp bên Doanh Châu và Dịch Châu, chỉ cần trong bảy ngày giải quyết xong hết, bọn họ sẽ đến không kịp, nếu như bọn họ còn không sợ sống chết mà đến, thì đó chính là số mệnh của bọn họ.” Nam tử thần sắc lãnh đạm, lời nói thờ ơ, nhưng người bên cạnh đều nghe ra ý định giết người.
Xem ra Ẩn Nguyệt thôn... có chút vấn đề.
......
Ngày hôm sau, mới vừa sáng người trong Ẩn Nguyệt thôn đều đã thức dậy, theo đám người Hàn Phong rời khỏi, đừng nói cái gì mà quê hương khó lòng rời xa, dù là ngồi tù thì vẫn còn hơn là bị xác sống ăn thịt.
Bốn người Cố Duệ sắp xếp hành trang đi đến chân núi, nơi địa động nứt ra.
Đến nơi cũng mất hơn nửa canh giờ, ai bảo bọn họ đi đường vòng chứ, lại không phải là người lớn lên ở trong thôn.
Có điều cũng cách không xa căn nhà cũ mà tối hôm đó đám người Khổng nhị thúc tụ tập.
Vết nứt không lớn, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy dấu tích của lăng mộ, bên trong còn có một cái cửa động hẹp, bên cạnh là cây cỏ um tùm, nếu như cửa động không nứt ra, thì quả thật rất khó phát hiện.
“Cửa động nhỏ như vậy làm sao vào được.” Lý Đại Hùng vẻ mặt bi thương, thử ép người tiến vào.
“Ai nói vào mộ từ chỗ này...” Khổng Động Sinh vừa muốn nói liền nhìn thấy Cố Duệ lôi Lý Đại Hùng sang một bên.
“Đây là tử môn bên trái của lăng mộ, chính là một trong những tử môn. Những kẻ trộm mộ đi vào từ đây, quả thật có thể vào mộ, nhưng sẽ bị nhốt trong căn phòng chết bên cánh trái, bị các cơ quan giết chết, hoặc là trực tiếp bị nhốt trong đó, căn bản không có cơ quan nào để thoát ra, trừ khi là phá hủy lăng mộ. Các chư hầu vương tôn thời Xuân Thu sợ bọn trộm mộ phá hủy lăng mộ, nên còn nhờ gia tộc Công Thâu - một gia tộc cơ quan nổi tiếng nghiên cứu ra cơ quan này, tương truyền cơ quan thuật của lăng mộ mạnh nhất do Công Thâu gia tộc chế tạo ra có thể lưu giữ được cả ngàn năm không bị tổn thất.”
Những lời của Cố Duệ khiến Lý Đại Hùng sợ hãi lui lại mấy bước, hắn biết Cố Duệ là kẻ đào mộ, lời nói khẳng định không sai.
Nhưng Khổng Động Sinh thì vô cùng kinh ngạc: “Sao cô lại biết! Đây là những gì trước kia nhị thúc nói với tôi, một kẻ trộm mộ bình thường không có hiểu biết sâu rộng về lăng mộ, cũng không biết lai lịch của nó, thì sẽ phải bỏ mạng một cách lãng xẹt.”
Nếu như những lời này là do nhị thúc của hắn, một tay trộm mộ lão luyện nói ra thì còn chấp nhận được, đằng này Cố Duệ còn trẻ như thế...
Cố Duệ nhận thấy ánh mắt khác thường của Khổng Động Sinh và Nhạc Nhu, cô mỉm cười: “Vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại còn có cả một bụng tri thức, có phải là dọa chết mấy người rồi không?”
Khổng Động Sinh và Nhạc Nhu đều thu hồi ánh mắt, chỉ có thể câm nín.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì, dù gì cũng không vào được!” Lý Đại Hùng chẳng quan tâm mấy chuyện kia, hắn chỉ muốn sớm vào hốt một ít bảo bối Hàng Khí, cùng con Khỉ làm giàu, xưng bá thiên hạ.
“Chỗ này là tử môn cánh trái, vết nứt của địa động đã làm lộ ra vị trí của lăng mộ, đây là phương hướng quy định của nó, tìm lên phía trên, theo lẽ thường có thể tìm được sinh môn” Khi Khổng Động sinh nói, hắn vô thức nhìn sang Cố Duệ, khiến người đằng kia khinh thường hắn.
“Nhìn tôi làm gì, tôi cũng chỉ mới biết tới đó thôi, tôi lại không phải là kẻ trộm mộ, làm gì biết được nhiều vậy, anh dẫn đường đi!”
Cố Duệ nói như vậy, ngược lại khiến Khổng Động Sinh bán tín bán nghi, không dám có ý đồ gì. Chẳng may cái người này biết chuyện, để cô ta phát hiện ra thì hắn sẽ xong đời.
Khổng Động Sinh bước về phía trước, thuận theo vết nứt đi lên trên, ba người phía sau cũng đi theo lên núi.
Lý Đại Hùng một thân vác hai cái túi lớn, bởi vì Cố Duệ chẳng hề khách khí tí nào, vứt cái túi của mình cho hắn vác.
Mỗi lần ra ngoài đều thế, mặc kệ Lý Đại Hùng có chửi bới, hay là trong lòng vô cùng không tình nguyện cũng vậy.
Nhạc Nhu nhìn thấy lại cười, cô biết tình cảm đồng môn của hai người này tuyệt đối không phải là thứ đám người Trịnh Khải có thể so sánh được.
Ẩn Nguyệt sơn nhìn có vẻ không lớn lắm, nhưng đi rất tốn sức, chủ yếu là do đường xá gập ghềnh, đất đá lởm chởm, nếu không phải có tên thổ địa Khổng Động Sinh dẫn đường, thì e rằng đi một ngày cũng không đến được một giữa lưng núi.
Gió thổi hiu hiu, Cố Duệ ngồi trên một tảng đá, lau mồ hôi trên trán, mở bình nước uống một ngụm, cất tiếng hỏi Khổng Động Sinh đang nhìn đường phía trước: “Đường núi này anh cũng chẳng biết đi đúng không?”
Khổng Động Sinh có chút khó xử: “Ừ, ngọn núi này có chút kiêng kỵ, người trong thôn cũng chẳng ai muốn lên, chỉ là mấy năm gần đây cuộc sống khó khăn, thịt thà thiếu thốn, một số người trẻ tuổi tụ họp lại lên núi săn bắt, nhưng cũng chỉ biết đến chỗ này, không dám lên trên nữa.”
Chẳng trách người này đi đến giữa lưng núi liền nói ngừng lại, cứ tưởng là hắn muốn để mấy người bọn họ nghỉ ngơi.
“Kiêng kỵ thứ gì?” Nhạc Nhu, cái người thế gia quý nữ này thân thể tốt hơn Cố Duệ nhiều, leo núi lâu như vậy cũng chẳng đổ một giọt mồ hôi, thật khiến Cố Duệ lấy làm không vui.
Khổng Động Sinh ngập ngừng một lúc, liếc thấy Cố Duệ như cười như không thì chợt căng thẳng, hắn nói: “Trong núi có quỷ quái, lấy mạng người.”
Có lẽ là sợ đám người Cố Duệ không tin, hắn liền thuật lại chuyện lúc nhỏ nghe được từ chỗ trưởng bối.
“Năm tôi bảy tuổi, lúc ấy trong thôn có rất nhiều người, nhưng nơi này còn chưa thu mua vườn trái cây, đa số mọi người đều làm ruộng. Lúc đó đời tổ phụ của tôi đã bắt đầu rửa tay gác kiếm không làm nghề trộm mộ nữa, cho nên cuộc sống rất nghèo khổ, vừa khéo năm đó xảy ra thiên tai, lại thêm bên phía Khiết Đan có địch xâm phạm, U Châu đóng cổng thành, người dân nơi này của chúng tôi hết đường cầu cứu, đừng nói gì đến chuyện cứu tế của triều đình. Không còn cách nào khác, tổ phụ của tôi bèn tập hợp một nhóm người lên núi săn thú. Lúc đó là mùa đông, trời rất lạnh, phụ thân của tôi cùng với mấy người thúc thúc và gia gia lên núi, rất khó khăn mới tìm được một con chim trĩ. Dù rằng chỉ có một con, một người cũng không đủ nhét kẽ răng, nhưng bọn họ rất vui mừng, thế nhưng không biết con chim trĩ kia ăn cái gì mà chạy còn nhanh hơn cả hồ ly, đám người gia gia vốn nghĩ rằng họ người đông, lại còn có cung tên, chắc chắn sẽ bắt được, nào ngờ lại cả đám người đều bị nó bỏ rơi hết, cuối cùng chỉ còn phụ thân của tôi và mấy người thúc thúc cơ thể cường ráng là đuổi theo được đến giữa lưng núi.”
Hơ, giữa lưng núi, ba người Cố Duệ đều cảm thấy ba chữ này vô cùng ấn tượng.
Không phải chính là nơi bọn họ đang ngồi đây sao?
***
(1) Ngụy ký: tài liệu ghi chép lại những sự việc kỳ dị
“Hắn có vấn đề?” Nhạc Nhu hỏi Cố Duệ.
Cố Duệ lắc đầu: “Hắn ta có vấn đề hay không tôi không biết, dù sao thì hắn cũng là kẻ hành tung bí ẩn, nhưng đồng môn của hắn khẳng định có vấn đề.”
Ngừng một chút, Cố Duệ nhìn về phía Khổng Động Sinh: “Anh lẽ nào không nhận thấy một người huynh đệ nào của mình biến mất rồi?”
Khổng Động Sinh giật mình, vẻ mặt biến hóa, nhìn sang Nhạc Nhu: “Hao Tử đâu! Lúc trước hắn bị cô bắt lại, cô còn tra hỏi hắn, sao bây giờ không thấy người đâu!”
Nhạc Nhu đó giờ chưa từng bị người ta chất vấn, nhưng nàng cũng phản ứng lại, sắc mặt sầm xuống: “Lúc trước tôi bảo đám người Trịnh Khải trông chừng hắn, giờ đám người Trịnh Khải vô cớ mất tích, có lẽ có liên quan tới hắn.”
Sao lại có liên quan đến huynh đệ của tôi! Khổng Động Sinh đầu tiên cảm thấy bất mãn, nhưng sau đó lập tức bừng tỉnh: “Hao Tử hắn cũng biết chuyện lăng mộ!”
Như vậy có thể lý giải việc đám người Trịnh Khải đều cùng nhau mất tích, ắt hẳn bọn họ từ chỗ Hao Tử đã biết dược chuyện lăng mộ, cho nên muốn đi tìm bảo vật.
“Dù sao cũng không cùng một đường, bọn họ đi đâu cũng không có quan hệ gì, chỉ sợ đến lúc đó Nhạc mỹ nhân không nỡ ra tay... nếu như thật sự phải phân rõ địch ta.”
Cố Duệ không phải không tin tưởng Nhạc Nhu, nhân phẩm của người con gái này không có gì để nghi ngờ, nhưng giữa bọn họ và đám Trịnh Khải, e là cô khó mà chọn lựa, nói trắng ra, đến lúc đối đầu trong lăng mộ, Nhạc Nhu có thể ra tay giết họ không?
Nhạc Nhu biết dụng ý của Cố Duệ, nhưng cô chỉ cười: “Từ nhỏ gia độc đã dạy tôi phải đặt lợi ích của gia tộc làm đầu, tính mạng và lợi ích cá nhân xếp sau, nếu như liên quan đến ba điểm này, thì dù là ai tôi cũng sẽ không nương tay.”
Dừng một chút, cô nhìn Cố Duệ, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhưng cũng làm say lòng người.
“Rất hiển nhiên, tôi đã kết hợp Cố cô nương với lợi ích và tính mạng cá nhân của tôi nên tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cảnh yếu mềm không kiên quyết, điểm này cô cứ yên tâm.”
Từ xưa đến nay, cỏ đầu tường đong đưa bất định đều không có kết quả tốt đẹp, Nhạc Nhu hiểu rất rõ.
Cố Duệ nghe xong cũng cười.
Mặc dù cười, nhưng ánh mắt Cố Duệ vẫn nhìn về hướng gió mưa sấm chớp không ngừng ở bên ngoài.
“Không biết đây là lôi vũ gì, cô biết không?”
Nhạc Nhu lắc đầu: “Ra ngoài hành tẩu mới biết bản thân kiến thức hạn hẹp, tôi chỉ biết trong lôi vũ này có mang theo âm khí bất lợi cho người sống, có lợi cho sinh vật chết, trong lịch sử, loại thời tiết như vầy cũng không phải là không có.”
Cố Duệ đột nhiên nhớ tới lúc ở bên nhà cũ, cô nghe Khổng Động Sinh nói với Khổng nhị thúc cái gì mà ngũ hành mười hai trường sinh...
Nhưng mấy người Cố Duệ không biết giờ phút này ở một nơi ngoài Ẩn Nguyệt thôn trăm dặm, bất chấp mưa bão, có mười mấy người mặc trường bào cưỡi trên tuấn mã, đứng yên trong màn mưa không hề bị ảnh hưởng gì, trên thân người họ lưu chuyển một tầng ánh sáng mỏng... đó chính là biểu hiện của Hàng Lực, đây là năng lực mà một vị Hàng Sư chính thống mới có.
Những người này đều là Hàng Sư có phẩm cấp, có thể là một sao, cũng có thể là hai sao.
Dù gì cũng không kém hơn Nhạc Nhu.
Nhưng bọn họ đều tỏ ra kính trọng người nam tử đứng đầu, người đó dừng ngựa, bọn họ cũng liền ngừng theo.
Nam tử lấy một cái la bàn ra, đối chiếu phương hướng của sấm sét, nước mưa lạnh lẽo từ trên gương mặt góc cạnh chảy xuống, nhưng không cách nào dừng được bên la bàn, bởi vì trên bề mặt có một tầng sức mạnh chống nước.
Chiếc kim xoay vòng, cuối cùng chỉ về một cái đồ văn.
“Sấm giờ Thìn, một đêm mưa, thi thể ra khỏi đất, xác sống, nếu là bảy ngày...”
Người nam tử dừng lại, cất la bàn, nói một cách điềm tĩnh: “Gọi người đưa huyện chí và ngụy ký (1) lịch sử phong thủy của Ẩn Nguyệt thôn cho ta.”
Huyện chí là thứ ở chỗ huyện nha, quản lý người thường, còn ngụy ký lịch sử phong thủy là do môn phái Hàng Sư tại địa phương quản lý, Ẩn Nguyệt thôn nằm dưới quyền quản lý của U Châu, môn phái Hàng Sư của U Châu chính là Bắc Đường, cũng chính là tông môn của mấy người họ, điều này cũng mang hàm ý là tông môn của bọn họ phải tiếp tục phái người chạy xuyên đêm đến đây.
“Tiết sư thúc, chúng ta cũng có người ở Ẩn nguyệt thôn, chính là Bạch Ngọc Đường, theo lý mà nói, không thể có vấn đề gì, bây giờ chúng ta đến đó, nếu như còn để đệ tử của môn phái đến, e rằng sẽ khiến người ta chú ý.”
Tuy rằng bọn họ biết Tiết trưởng lão đang điều tra chuyện đứa con Trần gia bị dị biến, nhưng theo lý mà nói, không thể làm lớn chuyện, lẽ nào chuyện này thật sự khó giải quyết như vậy?
“Trong U Châu ai có thể so với Bắc Đường chúng ta, cái cần chú ý chính là đám ô hợp bên Doanh Châu và Dịch Châu, chỉ cần trong bảy ngày giải quyết xong hết, bọn họ sẽ đến không kịp, nếu như bọn họ còn không sợ sống chết mà đến, thì đó chính là số mệnh của bọn họ.” Nam tử thần sắc lãnh đạm, lời nói thờ ơ, nhưng người bên cạnh đều nghe ra ý định giết người.
Xem ra Ẩn Nguyệt thôn... có chút vấn đề.
......
Ngày hôm sau, mới vừa sáng người trong Ẩn Nguyệt thôn đều đã thức dậy, theo đám người Hàn Phong rời khỏi, đừng nói cái gì mà quê hương khó lòng rời xa, dù là ngồi tù thì vẫn còn hơn là bị xác sống ăn thịt.
Bốn người Cố Duệ sắp xếp hành trang đi đến chân núi, nơi địa động nứt ra.
Đến nơi cũng mất hơn nửa canh giờ, ai bảo bọn họ đi đường vòng chứ, lại không phải là người lớn lên ở trong thôn.
Có điều cũng cách không xa căn nhà cũ mà tối hôm đó đám người Khổng nhị thúc tụ tập.
Vết nứt không lớn, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy dấu tích của lăng mộ, bên trong còn có một cái cửa động hẹp, bên cạnh là cây cỏ um tùm, nếu như cửa động không nứt ra, thì quả thật rất khó phát hiện.
“Cửa động nhỏ như vậy làm sao vào được.” Lý Đại Hùng vẻ mặt bi thương, thử ép người tiến vào.
“Ai nói vào mộ từ chỗ này...” Khổng Động Sinh vừa muốn nói liền nhìn thấy Cố Duệ lôi Lý Đại Hùng sang một bên.
“Đây là tử môn bên trái của lăng mộ, chính là một trong những tử môn. Những kẻ trộm mộ đi vào từ đây, quả thật có thể vào mộ, nhưng sẽ bị nhốt trong căn phòng chết bên cánh trái, bị các cơ quan giết chết, hoặc là trực tiếp bị nhốt trong đó, căn bản không có cơ quan nào để thoát ra, trừ khi là phá hủy lăng mộ. Các chư hầu vương tôn thời Xuân Thu sợ bọn trộm mộ phá hủy lăng mộ, nên còn nhờ gia tộc Công Thâu - một gia tộc cơ quan nổi tiếng nghiên cứu ra cơ quan này, tương truyền cơ quan thuật của lăng mộ mạnh nhất do Công Thâu gia tộc chế tạo ra có thể lưu giữ được cả ngàn năm không bị tổn thất.”
Những lời của Cố Duệ khiến Lý Đại Hùng sợ hãi lui lại mấy bước, hắn biết Cố Duệ là kẻ đào mộ, lời nói khẳng định không sai.
Nhưng Khổng Động Sinh thì vô cùng kinh ngạc: “Sao cô lại biết! Đây là những gì trước kia nhị thúc nói với tôi, một kẻ trộm mộ bình thường không có hiểu biết sâu rộng về lăng mộ, cũng không biết lai lịch của nó, thì sẽ phải bỏ mạng một cách lãng xẹt.”
Nếu như những lời này là do nhị thúc của hắn, một tay trộm mộ lão luyện nói ra thì còn chấp nhận được, đằng này Cố Duệ còn trẻ như thế...
Cố Duệ nhận thấy ánh mắt khác thường của Khổng Động Sinh và Nhạc Nhu, cô mỉm cười: “Vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại còn có cả một bụng tri thức, có phải là dọa chết mấy người rồi không?”
Khổng Động Sinh và Nhạc Nhu đều thu hồi ánh mắt, chỉ có thể câm nín.
“Vậy chúng ta đến đây làm gì, dù gì cũng không vào được!” Lý Đại Hùng chẳng quan tâm mấy chuyện kia, hắn chỉ muốn sớm vào hốt một ít bảo bối Hàng Khí, cùng con Khỉ làm giàu, xưng bá thiên hạ.
“Chỗ này là tử môn cánh trái, vết nứt của địa động đã làm lộ ra vị trí của lăng mộ, đây là phương hướng quy định của nó, tìm lên phía trên, theo lẽ thường có thể tìm được sinh môn” Khi Khổng Động sinh nói, hắn vô thức nhìn sang Cố Duệ, khiến người đằng kia khinh thường hắn.
“Nhìn tôi làm gì, tôi cũng chỉ mới biết tới đó thôi, tôi lại không phải là kẻ trộm mộ, làm gì biết được nhiều vậy, anh dẫn đường đi!”
Cố Duệ nói như vậy, ngược lại khiến Khổng Động Sinh bán tín bán nghi, không dám có ý đồ gì. Chẳng may cái người này biết chuyện, để cô ta phát hiện ra thì hắn sẽ xong đời.
Khổng Động Sinh bước về phía trước, thuận theo vết nứt đi lên trên, ba người phía sau cũng đi theo lên núi.
Lý Đại Hùng một thân vác hai cái túi lớn, bởi vì Cố Duệ chẳng hề khách khí tí nào, vứt cái túi của mình cho hắn vác.
Mỗi lần ra ngoài đều thế, mặc kệ Lý Đại Hùng có chửi bới, hay là trong lòng vô cùng không tình nguyện cũng vậy.
Nhạc Nhu nhìn thấy lại cười, cô biết tình cảm đồng môn của hai người này tuyệt đối không phải là thứ đám người Trịnh Khải có thể so sánh được.
Ẩn Nguyệt sơn nhìn có vẻ không lớn lắm, nhưng đi rất tốn sức, chủ yếu là do đường xá gập ghềnh, đất đá lởm chởm, nếu không phải có tên thổ địa Khổng Động Sinh dẫn đường, thì e rằng đi một ngày cũng không đến được một giữa lưng núi.
Gió thổi hiu hiu, Cố Duệ ngồi trên một tảng đá, lau mồ hôi trên trán, mở bình nước uống một ngụm, cất tiếng hỏi Khổng Động Sinh đang nhìn đường phía trước: “Đường núi này anh cũng chẳng biết đi đúng không?”
Khổng Động Sinh có chút khó xử: “Ừ, ngọn núi này có chút kiêng kỵ, người trong thôn cũng chẳng ai muốn lên, chỉ là mấy năm gần đây cuộc sống khó khăn, thịt thà thiếu thốn, một số người trẻ tuổi tụ họp lại lên núi săn bắt, nhưng cũng chỉ biết đến chỗ này, không dám lên trên nữa.”
Chẳng trách người này đi đến giữa lưng núi liền nói ngừng lại, cứ tưởng là hắn muốn để mấy người bọn họ nghỉ ngơi.
“Kiêng kỵ thứ gì?” Nhạc Nhu, cái người thế gia quý nữ này thân thể tốt hơn Cố Duệ nhiều, leo núi lâu như vậy cũng chẳng đổ một giọt mồ hôi, thật khiến Cố Duệ lấy làm không vui.
Khổng Động Sinh ngập ngừng một lúc, liếc thấy Cố Duệ như cười như không thì chợt căng thẳng, hắn nói: “Trong núi có quỷ quái, lấy mạng người.”
Có lẽ là sợ đám người Cố Duệ không tin, hắn liền thuật lại chuyện lúc nhỏ nghe được từ chỗ trưởng bối.
“Năm tôi bảy tuổi, lúc ấy trong thôn có rất nhiều người, nhưng nơi này còn chưa thu mua vườn trái cây, đa số mọi người đều làm ruộng. Lúc đó đời tổ phụ của tôi đã bắt đầu rửa tay gác kiếm không làm nghề trộm mộ nữa, cho nên cuộc sống rất nghèo khổ, vừa khéo năm đó xảy ra thiên tai, lại thêm bên phía Khiết Đan có địch xâm phạm, U Châu đóng cổng thành, người dân nơi này của chúng tôi hết đường cầu cứu, đừng nói gì đến chuyện cứu tế của triều đình. Không còn cách nào khác, tổ phụ của tôi bèn tập hợp một nhóm người lên núi săn thú. Lúc đó là mùa đông, trời rất lạnh, phụ thân của tôi cùng với mấy người thúc thúc và gia gia lên núi, rất khó khăn mới tìm được một con chim trĩ. Dù rằng chỉ có một con, một người cũng không đủ nhét kẽ răng, nhưng bọn họ rất vui mừng, thế nhưng không biết con chim trĩ kia ăn cái gì mà chạy còn nhanh hơn cả hồ ly, đám người gia gia vốn nghĩ rằng họ người đông, lại còn có cung tên, chắc chắn sẽ bắt được, nào ngờ lại cả đám người đều bị nó bỏ rơi hết, cuối cùng chỉ còn phụ thân của tôi và mấy người thúc thúc cơ thể cường ráng là đuổi theo được đến giữa lưng núi.”
Hơ, giữa lưng núi, ba người Cố Duệ đều cảm thấy ba chữ này vô cùng ấn tượng.
Không phải chính là nơi bọn họ đang ngồi đây sao?
***
(1) Ngụy ký: tài liệu ghi chép lại những sự việc kỳ dị