Ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, chiếu lên trên Nguyệt Nha, ánh sáng bạc lóa mắt phản xạ lại, một hình thù mơ hồ cực lớn bồng bềnh trong không trung.
Là Lộc Hợi!
Lộc Hợi đứng giữa không trung, bất kể là người trên bờ, hay là người trên thuyền, cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Ông ấy không phải hồn phi phách tán rồi sao?
“Là tàn hồn trên tường, ông ta đã có dự tính từ trước, rất có ý vị.” Đông thiếu gia nhìn Nguyệt Nha trên tường, ánh mắt lưu chuyển.
Lộc Hợi nhìn Cố Duệ.
Nói một cách chính xác là đang nhìn thước ngọc Cố Duệ nắm trong tay.
“Ngươi muốn cứu cô ấy, xem ra là có duyên với cô ấy? Ta sắp tiêu tán rồi, ngươi không thuộc về ta, cũng không thuộc về nơi này, chi bằng để ta đưa ngươi trở về.”
Thước ngọc phát ra ánh sáng óng ánh, sau đó rung lên.
Lộc Hợi cười khổ: “Vậy ngươi muốn thế nào, ở lại nơi đây để bọn người tham lam kia gây chuyện, tạo thành loạn lạc? Tu vi đám người này chẳng ra gì, định lực lại càng không ra gì, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết.”
Những lời này khiến cho tất cả Hàng Sư ở đây đều đỏ mặt.
A hi hi, lời của vị tiền bối này thật vô cùng thẳng thắn!
Nhưng mà... Thước ngọc không nói gì, sau đó nó rung một cái rồi bay đi.
Bỏ đi? Ai dà, bảo bối này muốn đi rồi, là muốn để cho đám người bọn tôi mất đi cơ hội trở nên tham lam?
Mọi người đều đau buồn như chết cha chết mẹ.
Nhưng ngay lúc này, thước ngọc đang bay đi lại đột nhiên quay đầu...
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lộc hợi, nó trực tiếp cắm vào trong bụng Cố Duệ!
Đâm xuyên!
Máu bắn lên má Yêu Yêu, anh cũng sững sờ.
Quan chúng: Gì chứ? Đây là muốn sát thi sao?
Ngay lúc này... Ục ục ục, máu từ bụng Cố Duệ điên cuồng chảy ra, bao phủ thước ngọc... xâm nhập vào, quấn xanh, từng sợi từng sợi tơ máu như dòng nước phủ lên, trông giống như huyết phỉ thúy.
San hô trong nước, huyết phủ trong mây.
Sau một lúc, thước ngọc từ vết thương bay ra, ngoan ngoãn rơi vào trong tay Cố Duệ, trên thước ngọc trắng muốt như tuyết bây giờ có thêm vài đường tơ máu, dáng vẻ này đẹp đến yêu nghiệt, khiến tất cả mọi người đều thèm muốn.
“Nhận chủ rồi, thế mà lại nhận chủ rồi! Hàng Khí có thể tự động nhận chủ rõ ràng là Hàng Khí có Linh Khí, ngay cả Bắc Đường ta cũng chỉ có một thanh Linh Khí...” Tiết Lương Bình lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên, những Hàng Sư còn lại cũng là ghen tị không thôi.
Cố Duệ mở trừng mắt ra, vừa sờ đến bụng liền thấy một lỗ đầy máu, đau chết được!
Cái quái gì thế! Cô mới trở về từ Quỷ Môn Quan, vừa tỉnh dậy đã thấy bụng bị đâm một lỗ?
“Tiểu cô nương, cô từng học qua Hàng Chú mà trước đây ta sử dụng?”
Cố Duệ nghe thấy Lộc Hợi hỏi cô, đối với người lợi hại hơn mình, có thể giết mình tức khắc, trong hoàn cảnh không đối địch, cô cũng chẳng tiếc gì chút tôn trọng.
“Không có.”
Không có? Lộc Hợi dường như có điều suy nghĩ: “Vậy cô biết ý nghĩa là gì không?”
Lần này đến lượt Cố Duệ suy tư, cô trả lời: “Trừ tà?”
Nếu như thật sự biết rõ thì sẽ không có ngữ khí phản vấn như vậy.
Lộc Hợi nhìn cô một hồi rồi cất tiếng: “Cô là Hàng Sư thiên sinh, đây ắt hẳn là mệnh của cô.”
Ắt hẳn? Ông ta dường như cũng không chắc chắn, như vậy ông cũng nhìn không thấu lai lịch của cô?
Rất tốt rất tốt!
Cố Duệ nhếch khóe miệng: “Ông hỏi tôi hai câu hỏi rồi, tôi cũng có một câu hỏi.”
“Nói.”
“Vết thương trên bụng tôi là ai làm, tôi sẽ hành chết hắn!”
Biểu cảm Lộc Hợi có chút biến đổi: “Duyên phận.”
“Ai là duyên phận? Tôi muốn giết chết hắn!”
“...”
Lộc Hợi có chút bó tay, nhưng sau đó ông nhìn sang một người, Cố Duệ cũng nhìn theo ánh mắt của ông, a, là tên họ Tiết kia!
Còn chưa đợi Cố Duệ kịp oán hận, Lộc Hợi đã phất tay áo một cái, Tiết Lương Bình cảm thấy không ổn, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị ánh sáng đánh ới, trực tiếp tan biến thành bột phấn.
Đám người Bắc Đường đều run như cầy sấy.
“Tham, sân, khiếp, tâm địa độc ác, Hàng Sư như vậy thật quá mất mặt, lẽ nào thế hệ Hàng Sư các người sau ba trăm năm lại sa đọa đến mức độ này?"
Khụ, lời này không ai dám nói đỡ cho Tiết Lương Bình... Tiền bối người lợi hại, người nói đều đúng cả.
Đây vốn dĩ chính là thời đại “cường giả vi tôn”!
Nhưng tất cả mọi người đều biết Tiết Lương Bình là chịu tội vì cây thước ngọc kia,
Người Bắc Đường vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Tề Khinh Hà muốn nói gì đó nhưng Tiêu Kính Long đã kéo lại.
Không được, Tiêu Kính Long lắc đầu.
Lộc Hợi cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, ông ngẩng đầu nhìn vách núi Ẩn Nguyệt, cuối cùng chắp tay cúi đầu, sau đó lại xoay người về phía đông.
Lúc này, thần sắc của ông vô cùng cẩn thận, ánh mắt xa xăm, phất tay áo, thi lễ, cong người.
“Đệ tử Lộc Hợi bất tài, ba trăm năm trước không thể ngăn chặn âm mưu mộ cương thi, khiến vô số người táng mệnh, là đệ tử vô năng, hổ thẹn với sư môn, hổ thẹn với thiên địa, nay đã giải quyết được tên cương thi này, nguyện hồn diệt tế linh, đưa tiễn oan hồn đến Âm Dương Lộ, đây là tâm nguyện của đệ tử, hồn phi phách tán cũng không hối hận! Cầu sư môn chấp thuận.”
Cuối cùng Lộc Hợi quỳ xuống đất.
Cái quỳ này khiến rất nhiều Hàng Sư không quỳ cảm thấy có một loại hổ thẹn khó nói thành lời, lúc trước còn cảm thấy Lộc Hợi tiền bối này là do mạnh hơn bọn họ, nên bọn họ mới khiếp sợ, nhưng lúc này họ lại cảm thấy đối phương một thân chính khí, cương trực uy dũng, chính loại tinh thần này mới là thứ thật sự chế ngự bọn họ.
Cố Duệ cũng nhìn Lộc Hợi, người này tuy rằng đang quỳ, nhưng lại vô cùng hiên ngang bất khuất!
Có điều... thứ kia rốt cuộc là gì? Sư môn của Lộc Hợi? Không phải tương truyền Lộc Hợi là tán tu sao?
Trong khi Cố Duệ còn đang nghi hoặc thì... Phương đông! Chính ở phía đông mà dòng Vĩnh Định hà chảy đến xuất hiện một cánh cổng khổng lồ, khí thế khổng lồ đó cuồn cuộn bốc lên, chảy lên mặt sông, cuối cùng hình thành một con đường mông lung hư vô.
Trời ơi, đây là cái gì? Mọi người đều sững sờ,
Đây tuyệt đối không phải là cánh cửa... của nhân gian?
“Quỷ... Quỷ Môn?”
Cố Duệ cũng phát lạnh, cô đây là thật sự xuyên không rồi sao, mẹ kiếp, ngay cả Quỷ Môn Quan cũng đã nhìn thấy rồi?
Ngay lúc này, Ẩn Nguyệt sơn nứt ra, những cái bóng xám thi nhau bay ra.
“Là quỷ hồn! Đây là quỷ hồn của những người chết oan!”
Trong núi thi hài chất đống, vô số quỷ hồn bị giam giữ trong đó hơn ba trăm năm không được giải thoát, hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng có thể được giải thoát rồi.
Từ bên trong cánh cửa lớn kia truyền đến âm thanh vừa xa xăm lại vừa lạnh lẽo.
“Lộc Hợi, phạt ngươi dẫn dắt oan hồ độ Âm Dương Lộ, đến lúc tất cả bọn họ chuyển sinh, không được sai sót!”
Lộc Hợi vui mừng, khóe mắt rưng rưng, lạy tạ: “Vâng.”
Ông đứng dậy, trường bào biến thành bạch y, thân hình lơ lửng như quỷ mị, tiến về phía trước, ngàn vạn linh hồn ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.
Nhưng số lượng quá nhiều, có rất nhiều quỷ hồn đi ngang qua trước mặt đám người Cố Duệ, tuy rằng đa số mọi người đều là Hàng Sư, nhưng quỷ hồn với quy mô lớn như vậy đi đến Âm Dương Lộ, thật khiến cho không ít người sợ mất mật.
... Đáng sợ nhất chính là Quỷ Môn Quan và con đường kia.
“Người sống bước lên con đường này, máu thịt sẽ lập tức hóa thành hư vô, Quỷ Lộ chỉ có quỷ mới có thể đi!”
Tất cả quỷ hồn đã tiến vào trong cánh cửa, Lộc Hợi là người sau cùng, ông đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ với ánh mắt thâm thúy.
Cũng không biết là đang nhìn ai, nhưng Cố Duệ chợt giật mình.
Ánh mắt của ông già này là ý gì chứ?
Dường như... đang cười?
Cố Duệ cả người đều cảm thấy không ổn, không, nên nói là thân thể cô vốn dĩ đã rất suy yếu rồi, cô không nhịn được nắm lấy tay Yêu Yêu.
“Yêu Yêu.”
“Thi độc của tôi muốn phát tác rồi!”
Lúc Cố Duệ ngất đi, chân mày Yêu Yêu liền nhíu chặt.
Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường đã lên đến bờ. Nhạc Nhu chạy đến xem mạch cho Cố Duệ: “Tình hình không ổn, thi độc trong người cô ấy lại phát tác, hơn nữa lần này độc trúng phải quá nặng, thuốc giải độc của tôi đã dùng hết rồi.”
Tình hình này quả thật nan giải, Nhạc Nhu và Yêu Yêu hiện tại đang thiếu giải độc đơn.
Nhạc Nhu sững sờ nhìn Bạch Ngọc Đường, mặt hắn trắng bạch, đương nhiên cũng đang có thi độc trong người, nhưng hắn lại lấy giải độc đơn ra.
“Ta và cô ta không hợp, nhưng suốt chặng đường này, tính ra quả thật cô ta cũng đã cứu ta nhiều lần, viên giải độc hơn này, coi như hòa.”
Hắn không quan tâm Nhạc Nhu và Yêu Yêu có lấy hay không, hắn buông tay, viên giải độc đơn rơi xuống, sau đó hắn đi ra bên cạnh ngồi thiền, bức thi độc trong người ra.
Nhạc Nhu cầm lấy giải độc đơn, đưa cho Yêu Yêu, sau đó đến trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Huynh cứu ta nhiều lần, đã vậy, ta cũng nên trả huynh một lần.”
Bạch Ngọc Đường nhìn cô, gật đầu, xem như đồng ý.
Tề Khinh Hà nhìn hai người kia, cắn chặt môi, sau lưng nghe thấy tiếng Tiêu Kính Long thấp giọng nói: “Muội không cần lo lắng hai người bọn họ, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở cùng nhau.”
Tề Khinh Hà sững người, nhưng cũng gật đầu.
Là không thể ở cùng nhau.
---
Yêu Yêu cho Cố Duệ ăn giải độc đơn, nhưng anh biết một viên này cũng chẳng có tác dụng gì.
“Yêu Yêu cô nương, tôi ở đây cũng có một viên giải độc đơn.” Có một vị tán tu lấy ra một viên giải độc đơn, Yêu Yêu kinh ngạc, đối phương cũng đỏ mặt: “Thân làm một tiền bối, mà còn không anh dũng được bằng Cố cô nương, thật là hổ thẹn, nếu như không có Cố cô nương, Lộc Hợi tiền bối cùng sư đồ Khuê Sơn các người ra sức cố gắng, thì hôm nay tại hạ nhất định đã chết không có chỗ chôn ở nơi này, xin cô nương hãy thu nhận giúp!”
Có người thứ nhất tất có người thứ hai, liên tiếp có người lấy giải độc đơn của mình ra, nhưng Yêu Yêu lắc đầu: “Các vị giữ lại đi.”
A, vậy mà lại không cần, lẽ nào là không muốn tha thứ cho bọn ta?
Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ, nhưng Yêu Yêu nói: “Du thi đến rồi, không có giải độc đơn, các vị cũng sống không nổi, cứu A Duệ là chuyện của Khuê Sơn chúng tôi, không cần các vị phải đánh đổi bằng tính mệnh.”
Thái độ của anh rất lạnh nhạt, nhưng cũng rất dứt khoát, dường như đối với vấn đề này, thái độ của những người Khuê Sơn cũng đều thống nhất với nhau.
“Mẹ kiếp, Đại Hùng chết tiệt kia, cậu cần phải giảm cân đi! Không biết bơi còn nhảy xuống cứu người cái gì chứ!”
“Sư phụ, con biết bơi, chỉ là quên mất bản thân đã chẳng còn khí lực.”
“Cậu tránh ra!”
Tên đầu trọc vừa lên bờ liền đá Lý Đại hùng đang thoi thóp ra, sau đó tiến lên tách mọi người dạt ra: “Các người đều tránh ra đi, đi đối phó với đám du thi kia đi, Khỉ nhà ta phúc lớn mạng lớn, chút độc này không lấy được mạng cô ấy đâu.”
Tuy rằng không khách khí, nhưng hảo cảm của mọi người đối với Khuê Sơn lại tăng lên, ồ ạt tán thưởng người Khuê Sơn luôn nghĩ cho đại cuộc, rất có nguyên tắc, vân vân và vân vân.
Nhưng tên đầu trọc và yêu Yêu chính là nghĩ như vầy... thuốc mấy người kia dùng đều là giải độc đơn hạng bét, đối với kịch độc như thế này chẳng có tác dụng gì, đã như vậy hà tất còn nhận thêm ân tình, tránh để ngày sau mấy kẻ chẳng có nhân cách gì kia lại quay lại uy hiếp.
Đám người Bắc Đường cũng chẳng muốn quản chuyện của Khuê Sơn, Tiết Lương Bình chết rồi, bị Hàng Sư tiền bối giết chết, còn là tiền bối của hơn ba trăm năm trước nữa chứ, bọn họ có thể trách ai? Ngược lại những lời này nói ra, còn khiến cho kẻ khác chê cười... Bị một vị Hàng Sư tiền bối hơn ba trăm năm trước mắng trưởng bối của họ chẳng ra gì, Bắc Đường bọn họ lại càng không ra gì...
Bọn họ nên biểu hiện tốt một chút, tránh ngày sau bị người ta chỉ trích.
Một đám người đối phó với một đám du thi, tên đầu trọc ấn vào kinh mạch Cố Duệ, nhếch mép: “Ai dô, ta đã nói là phúc lớn mạng lớn mà, tạm thời không chết được.”
Lý Đại Hùng cà nhắc bước qua: “Vậy sau đó thì sao, sư phụ.”
“Sau đó hả, chịu không nổi đêm nay thì sẽ biến thành du thi.” Tên đầu trọc nhéo má Cố Duệ, chẳng buồn quan tâm, nhưng khi nhìn thấy thước ngọc trong tay cô, thì ánh mắt lóe lên.
Lý Đại Hùng: Người đây là thái độ của sư phụ người ta sao?
Yêu Yêu liếc tên đầu trọc, không nói gì, chỉ ôm Cố Duệ, gương mặt không có kinh hoàng, cũng không có lo lắng.
Chính vào lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa.
Quay đầu nhìn sang, một đám thiết kỵ đang đến gần, một mũi tên bắn tới...
Ầm! Trực tiếp xuyên qua mười mấy con du thi.
A, thật là lợi hại! Mọi người quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy người nam nhân vừa mới bắn tên đạp lên con ngựa nhảy lên, ở trên không trung bắn ra thêm một mũi tên nữa, một mớ du thi lại bị giết chết
Sau khi rơi xuống đất, tay trái rút hoành đao trên hông ra, một đao một con, vô số đầu lâu bay lên, thủ đoạn chém giết này nhanh như ánh chớp, thân pháp cũng cực nhanh, cộng thêm có cung tên bảo hộ, khiến một mình hắn có thể chém giết mở ra được con đường máu, đám người Hàn Cao phía xa cũng rút đao chém xối xả...
Sau khoảnh khắc đó, Thanh Vũ lấy hoành đao cắm xuống đất, ánh mắt quét qua, khi nhìn thấy Yêu Yêu thì hắn chợt kinh ngạc, trong lòng thầm nói, vị đệ tử Khuê Sơn này chẳng có chút võ lực nào, sao lại đến nơi nguy hiểm này.
Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn liền rơi lên người Cố Duệ, vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô hắn liền nhìu mày, lấy cái bình nhỏ trong người ra.
“Đây là Thanh Ly Đơn giải thi độc, xin hãy cho Cố cô nương dùng.”
Tên đầu trọc vừa nghe liền nhận lấy cái bình rồi đổ hết ra, thật là người tốt, tổng cộng bảy viên.
“Cho Khỉ uống bốn viên, còn lại Yêu Yêu cậu uống một viên, Đại Hùng một viên, viên còn lại đưa cho Nhạc tiểu cô nương.”
Sau khi dặn dò xong hắn nhìn Thanh Vũ, cười híp mặt nói: “Đau lòng sao?”
Thanh Vũ mặt không biết sắc: “Lư thị chấp thuận, sao có thể đau lòng.”
“Ha, lại là công tử nhà cậu có tài tiên đoán, đoán biết Khỉ nhà ta gặp nguy hiểm liền kêu ngươi qua ứng cứu?”
“Đề Hình Ti đại nhân phi cáp truyền thư đến U Châu Thích Sử Phủ, vừa khéo tôi cũng ở đó, được biết Ẩn Nguyệt có xác sống xuất hiện, hơn nữa Cố cô nương và Khang sư phụ cũng có mặt, để bảo vệ chu toàn, liền sai lấy ra một bình giải độc đơn từ chỗ gia tộc ở U Châu, rất hữu hiệu đối với thi độc. Do sự việc cấp bách, vẫn chưa bẩm báo với đại nhân, chỉ là mượn danh nghĩa đại nhân để lấy thuốc giải.”
“Không sợ đại nhân nhà cậu đau lòng sao?”
“Chỉ là một bình Thanh Ly Đơn mà thôi, đại nhân từng nói, lúc trước Cố cô nương chỉ lấy có vài trăm lượng bạc, luận chuyện ở Liêu Đông trấn mà nói, đáng ra nên gửi lễ vật đến Hàng Đạo Khuê Sơn, ví dụ như Hàng Khí hoặc đơn dược gì mới đúng.”
“...”
Tên đầu trọc mặt mày nhăn nhúm, hung ác nhìn chằm chằm Cố Duệ đang hôn mê... Cô rất thông minh sao, tên tiểu hồ ly như cô, chờ tỉnh lại ta nhất định sẽ nói cho cô biết, để cô đau lòng chết đi!
Tên đầu trọc thở hồng hộc, tội cho Lý Đại Hùng bị hắn kéo tai lôi đến một bên trách mắng.
Thanh Vũ cũng không ở lại lâu, đang muốn quay người đi đối phó với đám du thi thì nhìn thấy trên bờ sông có chiếc thuyền đang cập bến.
---
Du thi không có Tư Mã cương thi khống chế, rốt cuộc chỉ là một đám ô hợp, hơn nữa người ở đây đã không còn bị áp lực từ Tư Mã cương thi, lại có thêm đám người Thanh Vũ mạnh mẽ chi viện, áp lực cũng không lớn, nhưng một người trên chiếc thuyền kia lướt đến... từ trên chiếc thuyền cách bờ hơn mười mét nhảy một cái liền lên tới bờ, nhẹ nhàng như gió, tốc độ không gì sánh bằng.
Người kia vung tay phẩy quạt một cái, một trận gió bay đến, vô số du thi trực tiếp hóa thành tro bụi.
Quá lợi hại!
Người này là ai?
Mọi người cũng không hỏi nhiều, sau khi đám du thi được xử lý xong, thì chiếc thuyền kia cũng đã cập bến.
Nhìn kỹ mới thấy chiếc thuyền này không lớn cũng không nhỏ, nhưng ván thuyền các loại đều là gỗ thượng đẳng, lúc cập bến rất chính xác và vững chắc, cánh buồm, cột buồm đều vô cùng tinh tế, rõ ràng giá trị không phải tầm thường.
Lúc này trăng sáng, sao trời lác đác thưa thớt, không có mưa gió sấm sét, nước trên sàn tàu cũng đã rút hết, mấy người hầu xách đèn soi sáng lối cầu thang lên sàn thuyền.
Mọi người nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nhìn thấy một người.
Là Lộc Hợi!
Lộc Hợi đứng giữa không trung, bất kể là người trên bờ, hay là người trên thuyền, cũng đều vô cùng kinh ngạc.
Ông ấy không phải hồn phi phách tán rồi sao?
“Là tàn hồn trên tường, ông ta đã có dự tính từ trước, rất có ý vị.” Đông thiếu gia nhìn Nguyệt Nha trên tường, ánh mắt lưu chuyển.
Lộc Hợi nhìn Cố Duệ.
Nói một cách chính xác là đang nhìn thước ngọc Cố Duệ nắm trong tay.
“Ngươi muốn cứu cô ấy, xem ra là có duyên với cô ấy? Ta sắp tiêu tán rồi, ngươi không thuộc về ta, cũng không thuộc về nơi này, chi bằng để ta đưa ngươi trở về.”
Thước ngọc phát ra ánh sáng óng ánh, sau đó rung lên.
Lộc Hợi cười khổ: “Vậy ngươi muốn thế nào, ở lại nơi đây để bọn người tham lam kia gây chuyện, tạo thành loạn lạc? Tu vi đám người này chẳng ra gì, định lực lại càng không ra gì, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết.”
Những lời này khiến cho tất cả Hàng Sư ở đây đều đỏ mặt.
A hi hi, lời của vị tiền bối này thật vô cùng thẳng thắn!
Nhưng mà... Thước ngọc không nói gì, sau đó nó rung một cái rồi bay đi.
Bỏ đi? Ai dà, bảo bối này muốn đi rồi, là muốn để cho đám người bọn tôi mất đi cơ hội trở nên tham lam?
Mọi người đều đau buồn như chết cha chết mẹ.
Nhưng ngay lúc này, thước ngọc đang bay đi lại đột nhiên quay đầu...
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lộc hợi, nó trực tiếp cắm vào trong bụng Cố Duệ!
Đâm xuyên!
Máu bắn lên má Yêu Yêu, anh cũng sững sờ.
Quan chúng: Gì chứ? Đây là muốn sát thi sao?
Ngay lúc này... Ục ục ục, máu từ bụng Cố Duệ điên cuồng chảy ra, bao phủ thước ngọc... xâm nhập vào, quấn xanh, từng sợi từng sợi tơ máu như dòng nước phủ lên, trông giống như huyết phỉ thúy.
San hô trong nước, huyết phủ trong mây.
Sau một lúc, thước ngọc từ vết thương bay ra, ngoan ngoãn rơi vào trong tay Cố Duệ, trên thước ngọc trắng muốt như tuyết bây giờ có thêm vài đường tơ máu, dáng vẻ này đẹp đến yêu nghiệt, khiến tất cả mọi người đều thèm muốn.
“Nhận chủ rồi, thế mà lại nhận chủ rồi! Hàng Khí có thể tự động nhận chủ rõ ràng là Hàng Khí có Linh Khí, ngay cả Bắc Đường ta cũng chỉ có một thanh Linh Khí...” Tiết Lương Bình lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên, những Hàng Sư còn lại cũng là ghen tị không thôi.
Cố Duệ mở trừng mắt ra, vừa sờ đến bụng liền thấy một lỗ đầy máu, đau chết được!
Cái quái gì thế! Cô mới trở về từ Quỷ Môn Quan, vừa tỉnh dậy đã thấy bụng bị đâm một lỗ?
“Tiểu cô nương, cô từng học qua Hàng Chú mà trước đây ta sử dụng?”
Cố Duệ nghe thấy Lộc Hợi hỏi cô, đối với người lợi hại hơn mình, có thể giết mình tức khắc, trong hoàn cảnh không đối địch, cô cũng chẳng tiếc gì chút tôn trọng.
“Không có.”
Không có? Lộc Hợi dường như có điều suy nghĩ: “Vậy cô biết ý nghĩa là gì không?”
Lần này đến lượt Cố Duệ suy tư, cô trả lời: “Trừ tà?”
Nếu như thật sự biết rõ thì sẽ không có ngữ khí phản vấn như vậy.
Lộc Hợi nhìn cô một hồi rồi cất tiếng: “Cô là Hàng Sư thiên sinh, đây ắt hẳn là mệnh của cô.”
Ắt hẳn? Ông ta dường như cũng không chắc chắn, như vậy ông cũng nhìn không thấu lai lịch của cô?
Rất tốt rất tốt!
Cố Duệ nhếch khóe miệng: “Ông hỏi tôi hai câu hỏi rồi, tôi cũng có một câu hỏi.”
“Nói.”
“Vết thương trên bụng tôi là ai làm, tôi sẽ hành chết hắn!”
Biểu cảm Lộc Hợi có chút biến đổi: “Duyên phận.”
“Ai là duyên phận? Tôi muốn giết chết hắn!”
“...”
Lộc Hợi có chút bó tay, nhưng sau đó ông nhìn sang một người, Cố Duệ cũng nhìn theo ánh mắt của ông, a, là tên họ Tiết kia!
Còn chưa đợi Cố Duệ kịp oán hận, Lộc Hợi đã phất tay áo một cái, Tiết Lương Bình cảm thấy không ổn, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị ánh sáng đánh ới, trực tiếp tan biến thành bột phấn.
Đám người Bắc Đường đều run như cầy sấy.
“Tham, sân, khiếp, tâm địa độc ác, Hàng Sư như vậy thật quá mất mặt, lẽ nào thế hệ Hàng Sư các người sau ba trăm năm lại sa đọa đến mức độ này?"
Khụ, lời này không ai dám nói đỡ cho Tiết Lương Bình... Tiền bối người lợi hại, người nói đều đúng cả.
Đây vốn dĩ chính là thời đại “cường giả vi tôn”!
Nhưng tất cả mọi người đều biết Tiết Lương Bình là chịu tội vì cây thước ngọc kia,
Người Bắc Đường vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, Tề Khinh Hà muốn nói gì đó nhưng Tiêu Kính Long đã kéo lại.
Không được, Tiêu Kính Long lắc đầu.
Lộc Hợi cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, ông ngẩng đầu nhìn vách núi Ẩn Nguyệt, cuối cùng chắp tay cúi đầu, sau đó lại xoay người về phía đông.
Lúc này, thần sắc của ông vô cùng cẩn thận, ánh mắt xa xăm, phất tay áo, thi lễ, cong người.
“Đệ tử Lộc Hợi bất tài, ba trăm năm trước không thể ngăn chặn âm mưu mộ cương thi, khiến vô số người táng mệnh, là đệ tử vô năng, hổ thẹn với sư môn, hổ thẹn với thiên địa, nay đã giải quyết được tên cương thi này, nguyện hồn diệt tế linh, đưa tiễn oan hồn đến Âm Dương Lộ, đây là tâm nguyện của đệ tử, hồn phi phách tán cũng không hối hận! Cầu sư môn chấp thuận.”
Cuối cùng Lộc Hợi quỳ xuống đất.
Cái quỳ này khiến rất nhiều Hàng Sư không quỳ cảm thấy có một loại hổ thẹn khó nói thành lời, lúc trước còn cảm thấy Lộc Hợi tiền bối này là do mạnh hơn bọn họ, nên bọn họ mới khiếp sợ, nhưng lúc này họ lại cảm thấy đối phương một thân chính khí, cương trực uy dũng, chính loại tinh thần này mới là thứ thật sự chế ngự bọn họ.
Cố Duệ cũng nhìn Lộc Hợi, người này tuy rằng đang quỳ, nhưng lại vô cùng hiên ngang bất khuất!
Có điều... thứ kia rốt cuộc là gì? Sư môn của Lộc Hợi? Không phải tương truyền Lộc Hợi là tán tu sao?
Trong khi Cố Duệ còn đang nghi hoặc thì... Phương đông! Chính ở phía đông mà dòng Vĩnh Định hà chảy đến xuất hiện một cánh cổng khổng lồ, khí thế khổng lồ đó cuồn cuộn bốc lên, chảy lên mặt sông, cuối cùng hình thành một con đường mông lung hư vô.
Trời ơi, đây là cái gì? Mọi người đều sững sờ,
Đây tuyệt đối không phải là cánh cửa... của nhân gian?
“Quỷ... Quỷ Môn?”
Cố Duệ cũng phát lạnh, cô đây là thật sự xuyên không rồi sao, mẹ kiếp, ngay cả Quỷ Môn Quan cũng đã nhìn thấy rồi?
Ngay lúc này, Ẩn Nguyệt sơn nứt ra, những cái bóng xám thi nhau bay ra.
“Là quỷ hồn! Đây là quỷ hồn của những người chết oan!”
Trong núi thi hài chất đống, vô số quỷ hồn bị giam giữ trong đó hơn ba trăm năm không được giải thoát, hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng có thể được giải thoát rồi.
Từ bên trong cánh cửa lớn kia truyền đến âm thanh vừa xa xăm lại vừa lạnh lẽo.
“Lộc Hợi, phạt ngươi dẫn dắt oan hồ độ Âm Dương Lộ, đến lúc tất cả bọn họ chuyển sinh, không được sai sót!”
Lộc Hợi vui mừng, khóe mắt rưng rưng, lạy tạ: “Vâng.”
Ông đứng dậy, trường bào biến thành bạch y, thân hình lơ lửng như quỷ mị, tiến về phía trước, ngàn vạn linh hồn ngoan ngoãn đi theo phía sau ông.
Nhưng số lượng quá nhiều, có rất nhiều quỷ hồn đi ngang qua trước mặt đám người Cố Duệ, tuy rằng đa số mọi người đều là Hàng Sư, nhưng quỷ hồn với quy mô lớn như vậy đi đến Âm Dương Lộ, thật khiến cho không ít người sợ mất mật.
... Đáng sợ nhất chính là Quỷ Môn Quan và con đường kia.
“Người sống bước lên con đường này, máu thịt sẽ lập tức hóa thành hư vô, Quỷ Lộ chỉ có quỷ mới có thể đi!”
Tất cả quỷ hồn đã tiến vào trong cánh cửa, Lộc Hợi là người sau cùng, ông đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ với ánh mắt thâm thúy.
Cũng không biết là đang nhìn ai, nhưng Cố Duệ chợt giật mình.
Ánh mắt của ông già này là ý gì chứ?
Dường như... đang cười?
Cố Duệ cả người đều cảm thấy không ổn, không, nên nói là thân thể cô vốn dĩ đã rất suy yếu rồi, cô không nhịn được nắm lấy tay Yêu Yêu.
“Yêu Yêu.”
“Thi độc của tôi muốn phát tác rồi!”
Lúc Cố Duệ ngất đi, chân mày Yêu Yêu liền nhíu chặt.
Nhạc Nhu và Bạch Ngọc Đường đã lên đến bờ. Nhạc Nhu chạy đến xem mạch cho Cố Duệ: “Tình hình không ổn, thi độc trong người cô ấy lại phát tác, hơn nữa lần này độc trúng phải quá nặng, thuốc giải độc của tôi đã dùng hết rồi.”
Tình hình này quả thật nan giải, Nhạc Nhu và Yêu Yêu hiện tại đang thiếu giải độc đơn.
Nhạc Nhu sững sờ nhìn Bạch Ngọc Đường, mặt hắn trắng bạch, đương nhiên cũng đang có thi độc trong người, nhưng hắn lại lấy giải độc đơn ra.
“Ta và cô ta không hợp, nhưng suốt chặng đường này, tính ra quả thật cô ta cũng đã cứu ta nhiều lần, viên giải độc hơn này, coi như hòa.”
Hắn không quan tâm Nhạc Nhu và Yêu Yêu có lấy hay không, hắn buông tay, viên giải độc đơn rơi xuống, sau đó hắn đi ra bên cạnh ngồi thiền, bức thi độc trong người ra.
Nhạc Nhu cầm lấy giải độc đơn, đưa cho Yêu Yêu, sau đó đến trước mặt Bạch Ngọc Đường: “Huynh cứu ta nhiều lần, đã vậy, ta cũng nên trả huynh một lần.”
Bạch Ngọc Đường nhìn cô, gật đầu, xem như đồng ý.
Tề Khinh Hà nhìn hai người kia, cắn chặt môi, sau lưng nghe thấy tiếng Tiêu Kính Long thấp giọng nói: “Muội không cần lo lắng hai người bọn họ, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở cùng nhau.”
Tề Khinh Hà sững người, nhưng cũng gật đầu.
Là không thể ở cùng nhau.
---
Yêu Yêu cho Cố Duệ ăn giải độc đơn, nhưng anh biết một viên này cũng chẳng có tác dụng gì.
“Yêu Yêu cô nương, tôi ở đây cũng có một viên giải độc đơn.” Có một vị tán tu lấy ra một viên giải độc đơn, Yêu Yêu kinh ngạc, đối phương cũng đỏ mặt: “Thân làm một tiền bối, mà còn không anh dũng được bằng Cố cô nương, thật là hổ thẹn, nếu như không có Cố cô nương, Lộc Hợi tiền bối cùng sư đồ Khuê Sơn các người ra sức cố gắng, thì hôm nay tại hạ nhất định đã chết không có chỗ chôn ở nơi này, xin cô nương hãy thu nhận giúp!”
Có người thứ nhất tất có người thứ hai, liên tiếp có người lấy giải độc đơn của mình ra, nhưng Yêu Yêu lắc đầu: “Các vị giữ lại đi.”
A, vậy mà lại không cần, lẽ nào là không muốn tha thứ cho bọn ta?
Tất cả mọi người cảm thấy xấu hổ, nhưng Yêu Yêu nói: “Du thi đến rồi, không có giải độc đơn, các vị cũng sống không nổi, cứu A Duệ là chuyện của Khuê Sơn chúng tôi, không cần các vị phải đánh đổi bằng tính mệnh.”
Thái độ của anh rất lạnh nhạt, nhưng cũng rất dứt khoát, dường như đối với vấn đề này, thái độ của những người Khuê Sơn cũng đều thống nhất với nhau.
“Mẹ kiếp, Đại Hùng chết tiệt kia, cậu cần phải giảm cân đi! Không biết bơi còn nhảy xuống cứu người cái gì chứ!”
“Sư phụ, con biết bơi, chỉ là quên mất bản thân đã chẳng còn khí lực.”
“Cậu tránh ra!”
Tên đầu trọc vừa lên bờ liền đá Lý Đại hùng đang thoi thóp ra, sau đó tiến lên tách mọi người dạt ra: “Các người đều tránh ra đi, đi đối phó với đám du thi kia đi, Khỉ nhà ta phúc lớn mạng lớn, chút độc này không lấy được mạng cô ấy đâu.”
Tuy rằng không khách khí, nhưng hảo cảm của mọi người đối với Khuê Sơn lại tăng lên, ồ ạt tán thưởng người Khuê Sơn luôn nghĩ cho đại cuộc, rất có nguyên tắc, vân vân và vân vân.
Nhưng tên đầu trọc và yêu Yêu chính là nghĩ như vầy... thuốc mấy người kia dùng đều là giải độc đơn hạng bét, đối với kịch độc như thế này chẳng có tác dụng gì, đã như vậy hà tất còn nhận thêm ân tình, tránh để ngày sau mấy kẻ chẳng có nhân cách gì kia lại quay lại uy hiếp.
Đám người Bắc Đường cũng chẳng muốn quản chuyện của Khuê Sơn, Tiết Lương Bình chết rồi, bị Hàng Sư tiền bối giết chết, còn là tiền bối của hơn ba trăm năm trước nữa chứ, bọn họ có thể trách ai? Ngược lại những lời này nói ra, còn khiến cho kẻ khác chê cười... Bị một vị Hàng Sư tiền bối hơn ba trăm năm trước mắng trưởng bối của họ chẳng ra gì, Bắc Đường bọn họ lại càng không ra gì...
Bọn họ nên biểu hiện tốt một chút, tránh ngày sau bị người ta chỉ trích.
Một đám người đối phó với một đám du thi, tên đầu trọc ấn vào kinh mạch Cố Duệ, nhếch mép: “Ai dô, ta đã nói là phúc lớn mạng lớn mà, tạm thời không chết được.”
Lý Đại Hùng cà nhắc bước qua: “Vậy sau đó thì sao, sư phụ.”
“Sau đó hả, chịu không nổi đêm nay thì sẽ biến thành du thi.” Tên đầu trọc nhéo má Cố Duệ, chẳng buồn quan tâm, nhưng khi nhìn thấy thước ngọc trong tay cô, thì ánh mắt lóe lên.
Lý Đại Hùng: Người đây là thái độ của sư phụ người ta sao?
Yêu Yêu liếc tên đầu trọc, không nói gì, chỉ ôm Cố Duệ, gương mặt không có kinh hoàng, cũng không có lo lắng.
Chính vào lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng vó ngựa.
Quay đầu nhìn sang, một đám thiết kỵ đang đến gần, một mũi tên bắn tới...
Ầm! Trực tiếp xuyên qua mười mấy con du thi.
A, thật là lợi hại! Mọi người quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy người nam nhân vừa mới bắn tên đạp lên con ngựa nhảy lên, ở trên không trung bắn ra thêm một mũi tên nữa, một mớ du thi lại bị giết chết
Sau khi rơi xuống đất, tay trái rút hoành đao trên hông ra, một đao một con, vô số đầu lâu bay lên, thủ đoạn chém giết này nhanh như ánh chớp, thân pháp cũng cực nhanh, cộng thêm có cung tên bảo hộ, khiến một mình hắn có thể chém giết mở ra được con đường máu, đám người Hàn Cao phía xa cũng rút đao chém xối xả...
Sau khoảnh khắc đó, Thanh Vũ lấy hoành đao cắm xuống đất, ánh mắt quét qua, khi nhìn thấy Yêu Yêu thì hắn chợt kinh ngạc, trong lòng thầm nói, vị đệ tử Khuê Sơn này chẳng có chút võ lực nào, sao lại đến nơi nguy hiểm này.
Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn liền rơi lên người Cố Duệ, vừa nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô hắn liền nhìu mày, lấy cái bình nhỏ trong người ra.
“Đây là Thanh Ly Đơn giải thi độc, xin hãy cho Cố cô nương dùng.”
Tên đầu trọc vừa nghe liền nhận lấy cái bình rồi đổ hết ra, thật là người tốt, tổng cộng bảy viên.
“Cho Khỉ uống bốn viên, còn lại Yêu Yêu cậu uống một viên, Đại Hùng một viên, viên còn lại đưa cho Nhạc tiểu cô nương.”
Sau khi dặn dò xong hắn nhìn Thanh Vũ, cười híp mặt nói: “Đau lòng sao?”
Thanh Vũ mặt không biết sắc: “Lư thị chấp thuận, sao có thể đau lòng.”
“Ha, lại là công tử nhà cậu có tài tiên đoán, đoán biết Khỉ nhà ta gặp nguy hiểm liền kêu ngươi qua ứng cứu?”
“Đề Hình Ti đại nhân phi cáp truyền thư đến U Châu Thích Sử Phủ, vừa khéo tôi cũng ở đó, được biết Ẩn Nguyệt có xác sống xuất hiện, hơn nữa Cố cô nương và Khang sư phụ cũng có mặt, để bảo vệ chu toàn, liền sai lấy ra một bình giải độc đơn từ chỗ gia tộc ở U Châu, rất hữu hiệu đối với thi độc. Do sự việc cấp bách, vẫn chưa bẩm báo với đại nhân, chỉ là mượn danh nghĩa đại nhân để lấy thuốc giải.”
“Không sợ đại nhân nhà cậu đau lòng sao?”
“Chỉ là một bình Thanh Ly Đơn mà thôi, đại nhân từng nói, lúc trước Cố cô nương chỉ lấy có vài trăm lượng bạc, luận chuyện ở Liêu Đông trấn mà nói, đáng ra nên gửi lễ vật đến Hàng Đạo Khuê Sơn, ví dụ như Hàng Khí hoặc đơn dược gì mới đúng.”
“...”
Tên đầu trọc mặt mày nhăn nhúm, hung ác nhìn chằm chằm Cố Duệ đang hôn mê... Cô rất thông minh sao, tên tiểu hồ ly như cô, chờ tỉnh lại ta nhất định sẽ nói cho cô biết, để cô đau lòng chết đi!
Tên đầu trọc thở hồng hộc, tội cho Lý Đại Hùng bị hắn kéo tai lôi đến một bên trách mắng.
Thanh Vũ cũng không ở lại lâu, đang muốn quay người đi đối phó với đám du thi thì nhìn thấy trên bờ sông có chiếc thuyền đang cập bến.
---
Du thi không có Tư Mã cương thi khống chế, rốt cuộc chỉ là một đám ô hợp, hơn nữa người ở đây đã không còn bị áp lực từ Tư Mã cương thi, lại có thêm đám người Thanh Vũ mạnh mẽ chi viện, áp lực cũng không lớn, nhưng một người trên chiếc thuyền kia lướt đến... từ trên chiếc thuyền cách bờ hơn mười mét nhảy một cái liền lên tới bờ, nhẹ nhàng như gió, tốc độ không gì sánh bằng.
Người kia vung tay phẩy quạt một cái, một trận gió bay đến, vô số du thi trực tiếp hóa thành tro bụi.
Quá lợi hại!
Người này là ai?
Mọi người cũng không hỏi nhiều, sau khi đám du thi được xử lý xong, thì chiếc thuyền kia cũng đã cập bến.
Nhìn kỹ mới thấy chiếc thuyền này không lớn cũng không nhỏ, nhưng ván thuyền các loại đều là gỗ thượng đẳng, lúc cập bến rất chính xác và vững chắc, cánh buồm, cột buồm đều vô cùng tinh tế, rõ ràng giá trị không phải tầm thường.
Lúc này trăng sáng, sao trời lác đác thưa thớt, không có mưa gió sấm sét, nước trên sàn tàu cũng đã rút hết, mấy người hầu xách đèn soi sáng lối cầu thang lên sàn thuyền.
Mọi người nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nhìn thấy một người.