Trong lòng mỗi cô gái đều mơ một giấc mơ thầm kín. Trong giấc mơ đó, cô là một nàng công chúa xinh đẹp đang đợi chờ chàng bạch mã hoàng tử của mình tìm đến.
“Mình biết mà, một ngày nào đó người ấy sẽ xuất hiện, sẽ mặc một bộ áo giáp cao quý, sẽ cưỡi đám mây bảy màu đến cưới mình.”
Nhưng Cố Duệ lại chẳng có suy nghĩ lãng mạn như vậy. Cô chỉ muốn đổi chữ “cưới” thành chữ “cứu” thôi.
Nhưng hào quang ánh sáng này đúng là đã mang đến cho cô một tia hy vọng lớn.
Mắt cô sáng lên.
Sau đó, cô thấy…
Một cái bóng đèn lớn với công suất một ngàn oát - đầu trọc!
Áo choàng tinh xảo màu vàng bay phấp phới, mà phía dưới áo choàng - là lông chân!
Và cả… cái thứ như ẩn như hiện kia - quần lót!
Mà người ông ta tỏa ra ánh sánh lấp lánh là nhờ một miếng kim loại màu vàng được chạm trổ tinh tế - thắt lưng!
Một tên đầu trọc cường tráng cao một mét chín với đôi chân dài và cánh tay chắc khỏe!
Thật là một nhan sắc lộng lẫy, tuyệt trần và động lòng người như muốn chọc đui mắt người xem.
Cố Duệ hơi hoảng hốt.
Trong lúc từ trên không lao xuống đất, tên đầu trọc này ném thứ gì đó có ánh sáng màu vàng từ trong tay ra. Thứ đó rơi xuống bên cạnh bà mối. Khi chạm vào đất, thứ đó hóa thành lửa, tựa như hỏa liên (1), trông rất đẹp mắt, nhưng Cố Duệ thì cảm thấy chết chắc rồi!
“Trúng rồi, trúng rồi! Rơi trúng chỗ tôi rồi!”
Nhưng sau đó Cố Duệ lại cảm thấy kinh ngạc. Hỏa liên rơi xuống cạnh cô, ngọn lửa cũng cháy đến thân thể cô, nhưng cô lại không hề có cảm giác đau đớn nào, cứ như ngọn lửa này chỉ là một ảo ảnh vậy.
Dù cô cảm thấy không hiểu nhưng vẫn nhận ra bà mối rất sợ hỏa liên này. Bà ta vừa kéo Cố Duệ tránh né vừa điều khiển dây leo tấn công ngọn lửa, nhưng…
Cô chỉ muốn trốn thôi!
Cô quay đầu lại muốn cầu cứu thì lại nhìn thấy tên đầu trọc kia rất quỷ dị, cơ thể lơ lửng thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây. Chớp mắt, hắn ta đã ở ngay sau bà mối chừng ba, bốn mét.
“Nghiệt chướng, còn không mau thả cô gái kia xuống. Nếu không, đừng trách ta xuống tay ác độc!”
Bà mối bay lơ lửng ở phía trước, nhưng giọng nói của bà ta lại như vang ra từ mọi phía của khu rừng.
“Đạo nhân mấy người, cái gì mà chính khí lẫm liệt, luôn miệng nói muốn trảm yêu trừ ma, thế nhưng những chuyện bất bình trên nhân gian này, các người đều làm lơ, mặc kệ!”
“Nhân gian tự nhiên sẽ có những người tài đức trông coi, còn yêu ma như ngươi đương nhiên là do bọn ta phụ trách. Mau thả cô gái kia xuống! Nếu không ta sẽ bảo đồ đệ của ta đi đốt hang ổ của ngươi!”
Bà mối nghe thế liền quay sang nhìn chàng trai kia thì thấy hắn ta đang chạy tới cây đại thụ…
Hắn ta đang cầm một cái hộp nhỏ không biết đã lấy ra từ lúc nào sau đó rút một que gỗ nhỏ ra rồi phẩy một cái trong không trung, lập tức một ngọn lửa xuất hiện.
Hệt như đang uy hiếp bà ta, ngọn lửa kia đang hướng về phía cây đại thụ.
Bà mối hoảng hốt, bà ta chọn Cố Duệ, hoặc là chọn cái cây đại thụ kia.
Chỉ được chọn một trong hai!
Bà mối không hề do dự mà ném Cố Duệ ra ngoài…
Tên đầu trọc mặt không biến sắc, xông tới đỡ lấy Cố Duệ, sau đó ném sang bên cạnh…
Động tác ấy vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc.
Tuy rằng lực vừa đủ, nhưng… Mặt, khuôn mặt thì sao hả? Khi mũi của Cố Duệ bị chà xát lên vỏ cây xù xì thì trong đầu cô bất giác nghĩ đến điều này.
“Ở đây chắc không có người nào chụp hình lén đâu nhỉ!”
Phía bên kia, tay bà mối đã chạm được vào người chàng trai.
“Đại Hùng!” Tên đầu trọc hô to nhắc nhở. Phản ứng của chàng trai rất mau lẹ, hắn ta lập tức vạch áo ra… để lộ hộ tâm kính đang giấu bên trong ngực…
Tấm hộ tâm kính kia hình như là một báu vật gì đó, trông rất cổ, phía trên có khắc vài hoa văn kỳ quái. Vì bản thân là một nhà khảo cổ nên Cố Duệ cảm thấy loại hoa văn này khá quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng trong chốc lát, cô không nhớ ra được nó thuộc văn hóa nào.
Nhưng mà, thứ này đúng là lợi hại. Chàng trai kia hầu như không cần làm gì mà chỉ cần vạch áo, lộ ra khuôn ngực rộng rãi đang đeo một tấm gương. Còn tên đầu trọc cách Cố Duệ không xa kia thì lấy tay thủ thế, miệng niệm cái gì đó, trông vừa giống đạo sĩ niệm chú nhưng lại có gì đó không giống thế.
Nhưng mà không biết vì sao khi nghe được những âm thanh này, Cố Duệ cảm thấy rất khó chịu, giống như có hàng ngàn hàng vạn con chữ kỳ quái đang chui vào đầu cô.
“Hình như từ sau khi đến nơi này, chưa lúc nào cô cảm thấy thoải mái!”
“Vù! Vù!”
Hộ tâm kính phát sáng và bắn ra một thứ ánh sáng có hình chiếc đĩa quay tròn liên tục. Tay của bà mối vừa chạm vào thứ ấy, ánh sáng của nó liền biến thành lửa, bừng cháy và quấn lấy cánh tay của bà ta.
Lúc này, bà mối mới biết cái gương ấy lợi hại ra sao, không thể không bỏ qua chàng trai mà chạy về phía cây đại thụ kia.
Nhưng…
Cố Duệ lại cảm thấy lành lạnh ở dưới chân.
“Chị hai à! Sao chị lại kéo theo tôi nữa vậy hả?”
Cố Duệ tức giận, miệng thì mắng mà tay thì cứ cố sống cố chết ôm lấy thân cây. Nhưng khi nhìn một chân của cô đang bị dây leo quấn lại thì hiểu bà mối “yêu thích” cô nhiều đến cỡ nào…
Nhưng mà, cái tư thế… dạng thẳng chân này… Chị đây là cũng người từng luyện yoga nhé!
Chỉ là không có đủ sức thôi…
Mắt thấy tay mình càng lúc càng tách ra khỏi thân cây…
“Không!”
“Rầm!”
Lúc Cố Duệ bị kéo bay về phía đầm lầy, nửa thân người của bà mối đã chìm vào đầm lầy kia.
“Còn dám ngông cuồng như thế!” Tên đầu trọc ngay lập tức kéo áo choàng ra… Bên hông hắn ta là một thanh kiếm.
Thứ đó là kiếm sao?
Không phải.
Là một thước đo tiêu chuẩn dài ba thước ba tấc ba phân.
Không sai, đây là chiều dài tiêu chuẩn của một thanh kiếm ở thời cổ đại mà chúng ta vẫn thường thấy nhưng thước đo…
Dài như vậy sao?
Hơn nữa, chất liệu của thanh thước này rất kỳ lạ, màu của nó là xanh đen, không giống gỗ cũng chẳng giống kim loại, phía trên cũng không có các vạch mức đo đạc, nhưng lại có điêu khắc một ít pháp văn (2).
Vừa rút thanh thước ra, tên đầu trọc lập tức lao đến, nhảy vọt lên, từ phía trên đập thước xuống đánh bà mối.
Một thước đang đánh xuống kia không hề đơn giản chút nào. Tuy rằng nó không có hào quang chói mắt, nhưng phía trên thước đo lại có một dòng ánh sáng lưu chuyển. Ánh sáng ấy giống như khắc tinh của bà mối, một phát đánh xuống lập tức làm cho khí đen thoát ra khỏi thân thể bà ta.
Cả người bà ta bị đánh chìm hẳn vào trong đầm lầy, khí đen phát tán ra trên đỉnh đầu bà ta.
Một phát đã đánh chết bà ta rồi sao?
Cố Duệ giật mình, không ngờ tên đầu trọc này cũng giỏi đấy chứ!
Nhưng mà bà ta vẫn chưa chết. Phía dưới đầm lầy trồi lên rất nhiều xương cốt, trên đó lúc nhúc giòi bọ. Loại giòi bọ bình thường đều sống dựa vào việc ăn xác chết, tập tính của nó không khác ruồi là bao, chỉ cần không thấy tởm thì không cần phải sợ gì. Nhưng những con giòi này lại không như thế, bọn chúng rất dài và rất lớn, trên thân mọc ra chằng chịt những xúc tu. Nếu xét theo góc độ khoa học mà nói, những con giòi này chắc chắn là loại biến dị. Cố Duệ và Đại Hùng liền lùi về phía sau. Số lượng giòi bọ kỳ dị này cực kỳ nhiều và dày đặc, tốc độ di chuyển của chúng cũng rất nhanh, chớp mắt đã tiến tới trước vài mét.
Đến Đại Hùng còn có dáng vẻ chật vật, huống hồ là Cố Duệ.
“Quỷ trở (3) đã giết trăm người lấy máu thịt tế dưỡng mà tạo thành hình. Nghiệt chướng, tội lỗi của ngươi quá nặng rồi!” Sắc mặt tên đầu trọc trở nên khó coi, bà mối lại cười điên cuồng.
“Giết một người là giết người, ngươi muốn diệt ta, giết trăm người cũng là giết người, ngươi cũng muốn diệt ta. Vậy thì có gì khác nhau chứ?”
Đầm lầy mênh mông, mùi hôi thối nồng nặc, thứ mùi kia cực kỳ độc, làm cho quỷ trở biến thành vật chứa tà khí (9) mà người sống không thể chạm vào. Cố Duệ dựa người vào thân cây, yếu ớt nói với Đại Hùng: “Cái hộp tạo lửa gì đó của ngươi đâu rồi?”
Được Cố Duệ nhắc nhở, Đại Hùng vội vàng móc ra một cái hộp nhỏ, dùng một hay hai cây?
“Cái con khỉ nhà ngươi, dùng toàn bộ đi!” Cố Duệ không thể nào chịu nổi hắn ta mà lớn tiếng nói.
Tuy rằng Cố Duệ chỉ là một cô gái, hơi thở bây giờ khá yếu, nhưng đã từng là cấp trên của người khác, nên khi cô giận dữ lớn tiếng, khí thế rất dữ dội, làm Đại Hùng sợ tới mức đốt toàn bộ hộp diêm.
Ngọn lửa đặc biệt ấy rơi xuống đất, có cành khô làm vật dẫn lửa, ngọn lửa lớn dần và lan ra khắp nơi, đốt luôn những con quỷ trở kia, bọn chúng thét lên chít chít như tiếng chuột kêu. Cảnh tượng đó thật sự rất ghê tởm và dọa người.
Mặc dù Cố Duệ đang đứng trong biển lửa và đang bị hơi nóng của lửa đập vào mặt, nhưng cô lại có cảm giác an toàn lạ thường.
Tên đầu trọc thu hết mọi thứ vào trong đáy mắt, mắt hơi tối lại, nhưng cũng không chú ý đến quá nhiều. Mắt hắn ta lạnh lùng lướt qua bà mối đang oán hận kia, nâng tay lên…
Trên tay hắn ta xuất hiện một tấm phù.
Tấm phù kia có màu đỏ sậm, xem ra không phải là loại hàng rẻ tiền. Tên đầu trọc lấy tay quét qua tấm phù, tấm phù lập tức tan ra như bột phấn rồi hóa thành một dòng ánh sáng, di chuyển và nhập vào cổ tay…
“Rầm!”
Một con rồng lửa theo mũi nhọn của cây thước bay về phía cây đại thụ…
Khi nhìn thấy con rồng lửa ấy, bà mối đang nấp trong đầm lầy khá ngạc nhiên…
Bà ta lập tức lao ra khỏi đầm lầy và xông về phía cây đại thụ.
Khí đen như đang gào thét…
“Bùm!”
Rồng lửa va chạm vào quỷ khí.
Tên đầu trọc ở phía sau hơi nhướng mày, nhưng khi nhìn thấy bà mối dù bị thiêu trong ngọn lửa ấy nhưng vẫn không chết thì ánh mắt trở nên dứt khoát.
Hắn ta rút thanh thước ra và đâm vào.
Cố Duệ chỉ cảm thấy âm khí lạnh buốt đang điên cuồng phóng ra từ trong ngọn lửa…
Lúc thì nóng, khi thì lạnh, tro bụi bay tứ tán.
Một lúc lâu sau, thi thể nám đen kia hóa thành tro bụi.
Đại Hùng nhếch nhác bước ra từ chỗ đốt đám quỷ trở, nhìn khuôn mặt cứng nhắc của Cố Duệ hỏi: “Chết rồi sao?”
Điều này thật khó nói.
“Ừm… Sư phụ, chết rồi hả?” Đại Hùng quay đầu hỏi tên đầu trọc.
“Không biết.” Tên đầu trọc lười biếng đáp.
Hắn ta cắm cây thước xuống đất, vẩy hết bụi bặm đang bám trên đó xuống rồi ngước đầu nhìn cái cây đang treo đầy những xác người đã khô lại kia. Vẻ mặt hắn ta trở nên khó hiểu.
Chết?
Cố Duệ không rảnh chú ý đến nhiều chuyện như vậy, đặt mông ngồi thẳng xuống đất.
Ánh mắt Đại Hùng có chút kỳ quái nhìn cô.
Cố Duệ mặc kệ hắn ta nhìn mình như thế nào, cô chỉ biết cái mạng nhỏ của cô bây giờ đã không còn nguy hiểm rồi, da mặt cũng không bị người ta lấy đi, vậy là được rồi…
Nhưng mà…
Bỗng nhiên sắc mặt tên đầu trọc trở nên khó coi, mắt nhìn chằm chằm vào cái cây ấy, quay đầu lại hỏi Đại Hùng: “Nhìn thấy gì?”
Dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng Đại Hùng vẫn trả lời: “Thưa sư phụ, là cây ạ.”
“Cây gì?”
“Cây đại thụ.”
“…”
Sư phụ dứt khoát không nhìn hắn ta nữa, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Cố Duệ.
Cố Duệ bị ông ta nhìn đến toàn thân run rẩy, nhớ tới thủ đoạn đáng sợ của người này, dáng người cao to, cách ăn mặc đỏm dáng, cô vẫn chưa xác định được ông ta là người xấu hay người tốt.
Ông ta diệt quỷ không có nghĩa rằng ông ta sẽ không giết người.
Vì vậy cô rất ngoan ngoãn nói: “Theo tôi thấy, cái cây to này khoảng chừng một trăm bảy mươi năm tuổi, nhưng với điều kiện thổ nhưỡng như thế này rất khó để cái cây này có thể phát triển thành kích cỡ như bây giờ. Có lẽ là do quỷ nữ kia dùng những thi thể kia nuôi dưỡng mà thành, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Tên đầu trọc dường như cảm thấy hứng thú, nheo mắt hỏi.
“Quỷ nữ đã chết, rễ cây cũng bị thiêu đốt… Mà nó lại không bị gì cả.”
Cố Duệ nhìn chòng chọc vào cái cây kia, cô cũng chỉ thuận miệng nói ra nghi ngờ của bản thân. Bởi vì bệnh nghề nghiệp, đối với những sự việc có tính mắc xích trong những hoàn cảnh đặc biệt, cô sẽ có những suy nghĩ mắc xích. Dù sao, kiến thức khi làm khảo cổ tương đối phức tạp, ví dụ như mới nhìn đến cái bô thì một giây sau đã nghĩ đến ngọc tỷ, lối suy nghĩ nhiều khi có thể nhảy cóc đến tận một nơi xa xăm nào đó.
Với dòng chảy lịch sử đan chéo, chất chồng lên nhau, hoàn cảnh chính là mắc xích để liên kết mọi chuyện lại.
Cái cây này… ngay từ đầu đã có vấn đề.
Cùng với quỷ nữ kia không hề ăn khớp với nhau.
Tên đầu trọc kia chỉ nhìn và nghe Cố Duệ nói, không hề đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào. Chỉ nói với Đại Hùng nãy giờ vẫn còn ngờ nghệch:
“Ta dám chắc, những thứ chúng ta vừa gặp phải lúc nãy đều là giả.”
“Đây là mê huyễn kính…”
“Bên ngoài còn có thứ đáng sợ hơn đang đợi chúng ta.”
Đại Hùng đang ngớ người ra thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “rầm”. Hắn ta quay đầu lại nhìn thì thấy nhà khảo cổ học nào đó đã bị dọa đến ngất đi rồi.
***
(1) Hỏa liên: Đóa sen lửa
(2) Pháp văn: Hoa văn của đạo pháp
(3) Quỷ trở: Giòi bọ đã thành quỷ
“Mình biết mà, một ngày nào đó người ấy sẽ xuất hiện, sẽ mặc một bộ áo giáp cao quý, sẽ cưỡi đám mây bảy màu đến cưới mình.”
Nhưng Cố Duệ lại chẳng có suy nghĩ lãng mạn như vậy. Cô chỉ muốn đổi chữ “cưới” thành chữ “cứu” thôi.
Nhưng hào quang ánh sáng này đúng là đã mang đến cho cô một tia hy vọng lớn.
Mắt cô sáng lên.
Sau đó, cô thấy…
Một cái bóng đèn lớn với công suất một ngàn oát - đầu trọc!
Áo choàng tinh xảo màu vàng bay phấp phới, mà phía dưới áo choàng - là lông chân!
Và cả… cái thứ như ẩn như hiện kia - quần lót!
Mà người ông ta tỏa ra ánh sánh lấp lánh là nhờ một miếng kim loại màu vàng được chạm trổ tinh tế - thắt lưng!
Một tên đầu trọc cường tráng cao một mét chín với đôi chân dài và cánh tay chắc khỏe!
Thật là một nhan sắc lộng lẫy, tuyệt trần và động lòng người như muốn chọc đui mắt người xem.
Cố Duệ hơi hoảng hốt.
Trong lúc từ trên không lao xuống đất, tên đầu trọc này ném thứ gì đó có ánh sáng màu vàng từ trong tay ra. Thứ đó rơi xuống bên cạnh bà mối. Khi chạm vào đất, thứ đó hóa thành lửa, tựa như hỏa liên (1), trông rất đẹp mắt, nhưng Cố Duệ thì cảm thấy chết chắc rồi!
“Trúng rồi, trúng rồi! Rơi trúng chỗ tôi rồi!”
Nhưng sau đó Cố Duệ lại cảm thấy kinh ngạc. Hỏa liên rơi xuống cạnh cô, ngọn lửa cũng cháy đến thân thể cô, nhưng cô lại không hề có cảm giác đau đớn nào, cứ như ngọn lửa này chỉ là một ảo ảnh vậy.
Dù cô cảm thấy không hiểu nhưng vẫn nhận ra bà mối rất sợ hỏa liên này. Bà ta vừa kéo Cố Duệ tránh né vừa điều khiển dây leo tấn công ngọn lửa, nhưng…
Cô chỉ muốn trốn thôi!
Cô quay đầu lại muốn cầu cứu thì lại nhìn thấy tên đầu trọc kia rất quỷ dị, cơ thể lơ lửng thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng cây. Chớp mắt, hắn ta đã ở ngay sau bà mối chừng ba, bốn mét.
“Nghiệt chướng, còn không mau thả cô gái kia xuống. Nếu không, đừng trách ta xuống tay ác độc!”
Bà mối bay lơ lửng ở phía trước, nhưng giọng nói của bà ta lại như vang ra từ mọi phía của khu rừng.
“Đạo nhân mấy người, cái gì mà chính khí lẫm liệt, luôn miệng nói muốn trảm yêu trừ ma, thế nhưng những chuyện bất bình trên nhân gian này, các người đều làm lơ, mặc kệ!”
“Nhân gian tự nhiên sẽ có những người tài đức trông coi, còn yêu ma như ngươi đương nhiên là do bọn ta phụ trách. Mau thả cô gái kia xuống! Nếu không ta sẽ bảo đồ đệ của ta đi đốt hang ổ của ngươi!”
Bà mối nghe thế liền quay sang nhìn chàng trai kia thì thấy hắn ta đang chạy tới cây đại thụ…
Hắn ta đang cầm một cái hộp nhỏ không biết đã lấy ra từ lúc nào sau đó rút một que gỗ nhỏ ra rồi phẩy một cái trong không trung, lập tức một ngọn lửa xuất hiện.
Hệt như đang uy hiếp bà ta, ngọn lửa kia đang hướng về phía cây đại thụ.
Bà mối hoảng hốt, bà ta chọn Cố Duệ, hoặc là chọn cái cây đại thụ kia.
Chỉ được chọn một trong hai!
Bà mối không hề do dự mà ném Cố Duệ ra ngoài…
Tên đầu trọc mặt không biến sắc, xông tới đỡ lấy Cố Duệ, sau đó ném sang bên cạnh…
Động tác ấy vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc.
Tuy rằng lực vừa đủ, nhưng… Mặt, khuôn mặt thì sao hả? Khi mũi của Cố Duệ bị chà xát lên vỏ cây xù xì thì trong đầu cô bất giác nghĩ đến điều này.
“Ở đây chắc không có người nào chụp hình lén đâu nhỉ!”
Phía bên kia, tay bà mối đã chạm được vào người chàng trai.
“Đại Hùng!” Tên đầu trọc hô to nhắc nhở. Phản ứng của chàng trai rất mau lẹ, hắn ta lập tức vạch áo ra… để lộ hộ tâm kính đang giấu bên trong ngực…
Tấm hộ tâm kính kia hình như là một báu vật gì đó, trông rất cổ, phía trên có khắc vài hoa văn kỳ quái. Vì bản thân là một nhà khảo cổ nên Cố Duệ cảm thấy loại hoa văn này khá quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng trong chốc lát, cô không nhớ ra được nó thuộc văn hóa nào.
Nhưng mà, thứ này đúng là lợi hại. Chàng trai kia hầu như không cần làm gì mà chỉ cần vạch áo, lộ ra khuôn ngực rộng rãi đang đeo một tấm gương. Còn tên đầu trọc cách Cố Duệ không xa kia thì lấy tay thủ thế, miệng niệm cái gì đó, trông vừa giống đạo sĩ niệm chú nhưng lại có gì đó không giống thế.
Nhưng mà không biết vì sao khi nghe được những âm thanh này, Cố Duệ cảm thấy rất khó chịu, giống như có hàng ngàn hàng vạn con chữ kỳ quái đang chui vào đầu cô.
“Hình như từ sau khi đến nơi này, chưa lúc nào cô cảm thấy thoải mái!”
“Vù! Vù!”
Hộ tâm kính phát sáng và bắn ra một thứ ánh sáng có hình chiếc đĩa quay tròn liên tục. Tay của bà mối vừa chạm vào thứ ấy, ánh sáng của nó liền biến thành lửa, bừng cháy và quấn lấy cánh tay của bà ta.
Lúc này, bà mối mới biết cái gương ấy lợi hại ra sao, không thể không bỏ qua chàng trai mà chạy về phía cây đại thụ kia.
Nhưng…
Cố Duệ lại cảm thấy lành lạnh ở dưới chân.
“Chị hai à! Sao chị lại kéo theo tôi nữa vậy hả?”
Cố Duệ tức giận, miệng thì mắng mà tay thì cứ cố sống cố chết ôm lấy thân cây. Nhưng khi nhìn một chân của cô đang bị dây leo quấn lại thì hiểu bà mối “yêu thích” cô nhiều đến cỡ nào…
Nhưng mà, cái tư thế… dạng thẳng chân này… Chị đây là cũng người từng luyện yoga nhé!
Chỉ là không có đủ sức thôi…
Mắt thấy tay mình càng lúc càng tách ra khỏi thân cây…
“Không!”
“Rầm!”
Lúc Cố Duệ bị kéo bay về phía đầm lầy, nửa thân người của bà mối đã chìm vào đầm lầy kia.
“Còn dám ngông cuồng như thế!” Tên đầu trọc ngay lập tức kéo áo choàng ra… Bên hông hắn ta là một thanh kiếm.
Thứ đó là kiếm sao?
Không phải.
Là một thước đo tiêu chuẩn dài ba thước ba tấc ba phân.
Không sai, đây là chiều dài tiêu chuẩn của một thanh kiếm ở thời cổ đại mà chúng ta vẫn thường thấy nhưng thước đo…
Dài như vậy sao?
Hơn nữa, chất liệu của thanh thước này rất kỳ lạ, màu của nó là xanh đen, không giống gỗ cũng chẳng giống kim loại, phía trên cũng không có các vạch mức đo đạc, nhưng lại có điêu khắc một ít pháp văn (2).
Vừa rút thanh thước ra, tên đầu trọc lập tức lao đến, nhảy vọt lên, từ phía trên đập thước xuống đánh bà mối.
Một thước đang đánh xuống kia không hề đơn giản chút nào. Tuy rằng nó không có hào quang chói mắt, nhưng phía trên thước đo lại có một dòng ánh sáng lưu chuyển. Ánh sáng ấy giống như khắc tinh của bà mối, một phát đánh xuống lập tức làm cho khí đen thoát ra khỏi thân thể bà ta.
Cả người bà ta bị đánh chìm hẳn vào trong đầm lầy, khí đen phát tán ra trên đỉnh đầu bà ta.
Một phát đã đánh chết bà ta rồi sao?
Cố Duệ giật mình, không ngờ tên đầu trọc này cũng giỏi đấy chứ!
Nhưng mà bà ta vẫn chưa chết. Phía dưới đầm lầy trồi lên rất nhiều xương cốt, trên đó lúc nhúc giòi bọ. Loại giòi bọ bình thường đều sống dựa vào việc ăn xác chết, tập tính của nó không khác ruồi là bao, chỉ cần không thấy tởm thì không cần phải sợ gì. Nhưng những con giòi này lại không như thế, bọn chúng rất dài và rất lớn, trên thân mọc ra chằng chịt những xúc tu. Nếu xét theo góc độ khoa học mà nói, những con giòi này chắc chắn là loại biến dị. Cố Duệ và Đại Hùng liền lùi về phía sau. Số lượng giòi bọ kỳ dị này cực kỳ nhiều và dày đặc, tốc độ di chuyển của chúng cũng rất nhanh, chớp mắt đã tiến tới trước vài mét.
Đến Đại Hùng còn có dáng vẻ chật vật, huống hồ là Cố Duệ.
“Quỷ trở (3) đã giết trăm người lấy máu thịt tế dưỡng mà tạo thành hình. Nghiệt chướng, tội lỗi của ngươi quá nặng rồi!” Sắc mặt tên đầu trọc trở nên khó coi, bà mối lại cười điên cuồng.
“Giết một người là giết người, ngươi muốn diệt ta, giết trăm người cũng là giết người, ngươi cũng muốn diệt ta. Vậy thì có gì khác nhau chứ?”
Đầm lầy mênh mông, mùi hôi thối nồng nặc, thứ mùi kia cực kỳ độc, làm cho quỷ trở biến thành vật chứa tà khí (9) mà người sống không thể chạm vào. Cố Duệ dựa người vào thân cây, yếu ớt nói với Đại Hùng: “Cái hộp tạo lửa gì đó của ngươi đâu rồi?”
Được Cố Duệ nhắc nhở, Đại Hùng vội vàng móc ra một cái hộp nhỏ, dùng một hay hai cây?
“Cái con khỉ nhà ngươi, dùng toàn bộ đi!” Cố Duệ không thể nào chịu nổi hắn ta mà lớn tiếng nói.
Tuy rằng Cố Duệ chỉ là một cô gái, hơi thở bây giờ khá yếu, nhưng đã từng là cấp trên của người khác, nên khi cô giận dữ lớn tiếng, khí thế rất dữ dội, làm Đại Hùng sợ tới mức đốt toàn bộ hộp diêm.
Ngọn lửa đặc biệt ấy rơi xuống đất, có cành khô làm vật dẫn lửa, ngọn lửa lớn dần và lan ra khắp nơi, đốt luôn những con quỷ trở kia, bọn chúng thét lên chít chít như tiếng chuột kêu. Cảnh tượng đó thật sự rất ghê tởm và dọa người.
Mặc dù Cố Duệ đang đứng trong biển lửa và đang bị hơi nóng của lửa đập vào mặt, nhưng cô lại có cảm giác an toàn lạ thường.
Tên đầu trọc thu hết mọi thứ vào trong đáy mắt, mắt hơi tối lại, nhưng cũng không chú ý đến quá nhiều. Mắt hắn ta lạnh lùng lướt qua bà mối đang oán hận kia, nâng tay lên…
Trên tay hắn ta xuất hiện một tấm phù.
Tấm phù kia có màu đỏ sậm, xem ra không phải là loại hàng rẻ tiền. Tên đầu trọc lấy tay quét qua tấm phù, tấm phù lập tức tan ra như bột phấn rồi hóa thành một dòng ánh sáng, di chuyển và nhập vào cổ tay…
“Rầm!”
Một con rồng lửa theo mũi nhọn của cây thước bay về phía cây đại thụ…
Khi nhìn thấy con rồng lửa ấy, bà mối đang nấp trong đầm lầy khá ngạc nhiên…
Bà ta lập tức lao ra khỏi đầm lầy và xông về phía cây đại thụ.
Khí đen như đang gào thét…
“Bùm!”
Rồng lửa va chạm vào quỷ khí.
Tên đầu trọc ở phía sau hơi nhướng mày, nhưng khi nhìn thấy bà mối dù bị thiêu trong ngọn lửa ấy nhưng vẫn không chết thì ánh mắt trở nên dứt khoát.
Hắn ta rút thanh thước ra và đâm vào.
Cố Duệ chỉ cảm thấy âm khí lạnh buốt đang điên cuồng phóng ra từ trong ngọn lửa…
Lúc thì nóng, khi thì lạnh, tro bụi bay tứ tán.
Một lúc lâu sau, thi thể nám đen kia hóa thành tro bụi.
Đại Hùng nhếch nhác bước ra từ chỗ đốt đám quỷ trở, nhìn khuôn mặt cứng nhắc của Cố Duệ hỏi: “Chết rồi sao?”
Điều này thật khó nói.
“Ừm… Sư phụ, chết rồi hả?” Đại Hùng quay đầu hỏi tên đầu trọc.
“Không biết.” Tên đầu trọc lười biếng đáp.
Hắn ta cắm cây thước xuống đất, vẩy hết bụi bặm đang bám trên đó xuống rồi ngước đầu nhìn cái cây đang treo đầy những xác người đã khô lại kia. Vẻ mặt hắn ta trở nên khó hiểu.
Chết?
Cố Duệ không rảnh chú ý đến nhiều chuyện như vậy, đặt mông ngồi thẳng xuống đất.
Ánh mắt Đại Hùng có chút kỳ quái nhìn cô.
Cố Duệ mặc kệ hắn ta nhìn mình như thế nào, cô chỉ biết cái mạng nhỏ của cô bây giờ đã không còn nguy hiểm rồi, da mặt cũng không bị người ta lấy đi, vậy là được rồi…
Nhưng mà…
Bỗng nhiên sắc mặt tên đầu trọc trở nên khó coi, mắt nhìn chằm chằm vào cái cây ấy, quay đầu lại hỏi Đại Hùng: “Nhìn thấy gì?”
Dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng Đại Hùng vẫn trả lời: “Thưa sư phụ, là cây ạ.”
“Cây gì?”
“Cây đại thụ.”
“…”
Sư phụ dứt khoát không nhìn hắn ta nữa, ánh mắt ông ta dừng lại trên người Cố Duệ.
Cố Duệ bị ông ta nhìn đến toàn thân run rẩy, nhớ tới thủ đoạn đáng sợ của người này, dáng người cao to, cách ăn mặc đỏm dáng, cô vẫn chưa xác định được ông ta là người xấu hay người tốt.
Ông ta diệt quỷ không có nghĩa rằng ông ta sẽ không giết người.
Vì vậy cô rất ngoan ngoãn nói: “Theo tôi thấy, cái cây to này khoảng chừng một trăm bảy mươi năm tuổi, nhưng với điều kiện thổ nhưỡng như thế này rất khó để cái cây này có thể phát triển thành kích cỡ như bây giờ. Có lẽ là do quỷ nữ kia dùng những thi thể kia nuôi dưỡng mà thành, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Tên đầu trọc dường như cảm thấy hứng thú, nheo mắt hỏi.
“Quỷ nữ đã chết, rễ cây cũng bị thiêu đốt… Mà nó lại không bị gì cả.”
Cố Duệ nhìn chòng chọc vào cái cây kia, cô cũng chỉ thuận miệng nói ra nghi ngờ của bản thân. Bởi vì bệnh nghề nghiệp, đối với những sự việc có tính mắc xích trong những hoàn cảnh đặc biệt, cô sẽ có những suy nghĩ mắc xích. Dù sao, kiến thức khi làm khảo cổ tương đối phức tạp, ví dụ như mới nhìn đến cái bô thì một giây sau đã nghĩ đến ngọc tỷ, lối suy nghĩ nhiều khi có thể nhảy cóc đến tận một nơi xa xăm nào đó.
Với dòng chảy lịch sử đan chéo, chất chồng lên nhau, hoàn cảnh chính là mắc xích để liên kết mọi chuyện lại.
Cái cây này… ngay từ đầu đã có vấn đề.
Cùng với quỷ nữ kia không hề ăn khớp với nhau.
Tên đầu trọc kia chỉ nhìn và nghe Cố Duệ nói, không hề đưa ra bất kỳ lời đánh giá nào. Chỉ nói với Đại Hùng nãy giờ vẫn còn ngờ nghệch:
“Ta dám chắc, những thứ chúng ta vừa gặp phải lúc nãy đều là giả.”
“Đây là mê huyễn kính…”
“Bên ngoài còn có thứ đáng sợ hơn đang đợi chúng ta.”
Đại Hùng đang ngớ người ra thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “rầm”. Hắn ta quay đầu lại nhìn thì thấy nhà khảo cổ học nào đó đã bị dọa đến ngất đi rồi.
***
(1) Hỏa liên: Đóa sen lửa
(2) Pháp văn: Hoa văn của đạo pháp
(3) Quỷ trở: Giòi bọ đã thành quỷ