Nhà họ Trần tuy lớn nhưng không phải là quan phủ, không có khả năng có sẵn thuốc trị vết thương do đao gây ra. Ở cổ đại, mọi người thường kiêng kị việc để thuốc trị thương trong nhà vì sợ điều đó sẽ dẫn bệnh vào người. Chính vì thế, đối phương chỉ có thể ra ngoài mua thuốc.
Triệu Nguyên cười, giơ ngón cái về phía tên đầu trọc: “Lúc đầu tôi còn tưởng Dịch Chi tiến cử Khuê Sơn các người là vì tình riêng. Lúc nhìn thấy Cố tiểu hữu thì cảm thấy ánh mắt của cậu ta thật tốt. Nhưng bây giờ, tôi đã nhận ra đây không phải vì tình riêng, Cố tiểu hữu thật sự là một người tài ba.”
Lời nói này sao nghe chướng tai thế nhỉ?
Tên đầu trọc nở một nụ cười đáng khinh: “Triệu huynh hiểu lầm rồi. Hai người bọn họ mới quen nhau hai năm trước. Khi đó con khỉ nhà chúng tôi chỉ là một con khỉ, cậu ta sao có thể có tình riêng gì chứ. Tuy rằng hiện tại nó vẫn là một con khỉ, nhưng cũng là một con khỉ không xấu.”
Cố Duệ chẳng phải dạng vừa. Nghe hai người kia nói thế, cô không hề thấy ngại ngùng, ngược lại còn hơi mỉm cười, nói: “Nơi này của mấy người cũng có tình người khỉ?”
Tình người khỉ?
Người… khỉ?
Triệu Nguyên và tên đầu trọc suy ngẫm một lát, sau đó sắc mặt cả hai khẽ thay đổi. Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Chúng ta tiếp tục, thi thể này…”
Cố Duệ dựa người vào tường, bình tĩnh nói: “Tôi thích nghe mấy ông chú già nói chuyện với nhau. Câu chuyện rất có chiều sâu và rất nội hàm…”
Đến đây, đến đây làm tổn thương nhau nào.
Đồ thần kinh!
Hai ông chú già nào đó cúi đầu lùi lại…
Kém cỏi!
Cố Duệ bĩu môi. Cô thấy hơi nhàm chán. Thế giới này không có “bạn hữu cùng chí hướng” nào có thể cùng cô nói chuyện thâu đêm về những “thú vui” trên đời. Thật không thú vị gì cả…
Trong lúc nhàm chán.
Cô nhìn con bọ hung máu trên mặt đất, cầm một chiếc đũa và chọc vào người nó. Không ngờ, con bọ hung máu lại động đậy.
“Ý, đầu trọc, thứ này còn sống này…”
“Nó chỉ ngất đi thôi.”
Cố Duệ nhìn hai người đang vội vàng kiểm tra thi thể rồi lấy một ống trúc nhỏ từ trên eo xuống. Cô dùng đũa hất con bọ hung máu vào trong ống trúc rồi đậy nắp lại.
Cô buồn chán đẩy cửa, muốn đi ra ngoài.
Lúc này, cô vừa vặn nghe thấy tiếng Thanh Vũ nói: “Hễ có việc, đặc biệt là những chuyện như thế này, đại nhân đều sai Thanh Vũ đi xử lý. Tiếc là Thanh Vũ vẫn chưa làm được gì, cũng hoàn toàn không biết đại nhân từng tìm đến Thứ Sử… Sau khi quay về, Thanh Vũ chắc chắn sẽ hỏi lại đại nhân…”
Vẻ mặt Tả Long Châu hòa hoãn lại. Ông ta mỉm cười:
“Công việc của đại nhân nhà ngươi rất bận rộn, không cần hỏi những việc nhỏ nhặt như thế. Nhưng mà, mấy người các ngươi còn trẻ, chuyện có tình cảm cũng là điều hiển nhiên. Thế mới là tuổi trẻ! Còn vị cô nương kia…”
Lý Đại Hùng nhịn không được nói: “Ông chú này, ông đừng nói bừa như thế. Con khỉ nhà chúng tôi xấu như vậy, Lư công tử hẳn rất chướng mắt! Dù sao anh ta cũng không phải bị mù!”
Ông chú Tả Long Châu: “…”
Thanh Vũ: “…”
Kẽo kẹt… Cửa mở ra. Cố Duệ bước ra rồi khép cửa lại. Động tác đóng cửa của cô rất thanh nhã. Sau đó, cô xoay người nói với Tả Long châu: “Sư huynh của tại hạ trời sinh đã khiếm khuyết về mặt trí tuệ, bình thường rất hay nói bậy bạ, không có lễ nghĩa gì. Đã khiến Thứ Sử phải chê cười rồi.”
Không chờ Tả Long Châu đáp lại, cô đã lấy chân đá vào mông Lý Đại Hùng. Lúc Lý Đại Hùng lảo đảo, suýt ngã vào tường thì cô bước đến, kéo cổ áo cậu ta và lôi ra phòng khách.
Không có lễ nghĩa?
Chắc cô có lễ nghĩa hơn cậu ta nhỉ?
Tả Long Châu xụp mí mắt xuống và bật cười.
Thanh Vũ nhìn Tả Long Châu rồi nhìn bóng lưng bỏ đi của hai người Cố Duệ. Cậu không đi theo mà ở lại canh cửa.
Cậu đoán bên trong đã phát hiện ra điều gì đó nên Cố Duệ mới đi ra ngoài.
Chỉ là không biết cô muốn đi đâu.
Cô gái này trước giờ luôn hành động rất tùy hứng, nhưng lại như ẩn chứa ý đồ gì đó.
Điều này khiến người ta khó mà đề phòng.
…
“Á, con khỉ, làm gì vậy? Mông tôi đau quá.”
Cố Duệ liếc cậu ta một cái: “Nếu không kéo cậu ra ngoài, để cho tên quan lớn kia ghi thù, ông ta tùy tiện tìm một cái cớ cũng có thể khiến cậu mất đầu đấy.”
Thứ Sử U Châu tương đương với lãnh đạo chính trị cấp cao nơi đây. Nếu là người rộng lượng, ông ta sẽ nghĩ bọn họ chỉ là con nít không hiểu chuyện. Nhưng nếu là một kẻ hẹp hòi, câu nói vừa rồi của Lý Đại Hùng sẽ bị xem như mạo phạm quan trên.
Lại còn gọi ông ta là ông chú.
Lý Đại Hùng nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Hình như cô cũng mạo phạm ông ta.”
Cố Duệ nhướng mày, cười nói: “Một người làm mích lòng là mích lòng, mà hai người cùng làm mích lòng nghĩa là nề nếp Khuê Sơn có vấn đề. Nếu là một tên tiểu nhân, trước hết ông ta sẽ xử lý hai kẻ đứng đầu Khuê Sơn. Mà chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Đây mới chính là cảnh giới tối cao của nghiệt đồ…
Lý Đại Hùng như được khai mở ra một thế giới mới.
Lúc Thanh Vũ bận suy nghĩ sâu xa rằng Cố Duệ đang đi làm một chuyện gì đó rất to lớn thì…
Cố Duệ dẫn theo Lý Đại Hùng đi… hái lựu.
Đương nhiên cả hai đã được sự cho phép của nhà họ Trần. Nhà họ Trần nhiều lựu như vậy, ăn cũng không ăn hết nên bọn họ thường tặng cho khách. Dù bọn Cố Duệ không nói thì lúc ra về nhà họ Trần cũng sẽ tặng lựu. Nhưng những người còn trẻ luôn muốn tự mình hái. Vì thế, quản gia khách sáo dẫn bọn họ đến hậu viện.
Hậu viện này rất lớn, sân rất đẹp và tĩnh mịch. Lựu được được trồng thành từng hàng và rực đỏ như lửa.
“Cố cô nương, Lý tiểu ca, đây là mấy cây lựu tươi tốt nhất trong Thạch Lựu Trang của nhà họ Trần chúng tôi. Hai người thích trái nào thì hái trái đó.”
Đây đều là những cây lựu già, cành cây to chắc. Lựu trên cây trái nào trái nấy đều to tròn, ngon mắt. Có trái lớn bằng nửa đầu của Lý Đại Hùng, một bàn tay không thể nào cầm xuể.
“Này, trái đo đỏ bên kia kìa!”
“Trái kia, trái kia…”
“Trái đó chưa chín, đừng hái!”
Cố Duệ đứng ở dưới đất chỉ huy. Lý Đại Hùng leo lên cây hái lựu. Cả hai phân công rất hợp lý và phối hợp rất ăn ý.
Quản gia vốn còn đang lo lắng vì hai vụ án mạng đã xảy ra nhưng nhìn thấy cả hai tràn đầy sức sống như vậy, tâm trạng của ông ta cũng khá hơn.
Cố Duệ vừa chỉ huy Lý Đại Hùng, vừa hỏi quản gia: “Lựu nhiều như vậy, nếu không ăn hết, các người làm cách nào để bảo quản?”
Nhìn thấy Cố Duệ gọn gàng, sạch sẽ, mặt mũi xinh xắn, dáng vẻ đàng hoàng, quản gia rất có thiện cảm với cô. Cô lại là người Hàng Môn, khác với những cô gái bình thường khác. Hơn nữa, ai mà không sợ sau này bị tà ma quấy phá. Quen biết nhiều thì có lợi nhiều. Nghĩ như thế, quản gia cười nói: “Nếu cứ để rơi rụng và để chim ăn như thế thì rất lãng phí. Phu nhân nhà tôi là một người thông minh và khéo léo. Ngài ấy sẽ sai người hái lựu rồi chờ đến cuối thu, khi trời mát mẻ thì ép lựu lấy nước. Nước ép lựu có thể dùng làm nước uống, cũng có thể làm tương lựu. Mùi vị rất mới mẻ, ngon miệng, rất được các vị phu nhân ưa thích.”
“Hử, nước ép lựu? Nghe có vẻ ngon.” Cố Duệ cảm thấy người cổ đại rất biết cách hưởng thụ. Sau này, nếu người hiện đại nào dám nói người cổ đại quê mùa, cô sẽ “tặng” người đó hai bạt tai.
“Hiện tại lựu vẫn chưa chín hết mà nhỉ? Tôi nhìn thấy mấy cây lựu phía trước còn chưa hái hết.”
“Đúng vậy, còn khoảng nửa tháng nữa thì lựu mới chín hết. Nhưng những cây lựu già bên này sẽ chín sớm hơn. Cô nương nhìn bên kia kìa, bên đó đã chín một ít, phu nhân sai người hái xuống và để trong nhà kho bên kia rồi.”
Nhà kho…
Triệu Nguyên cười, giơ ngón cái về phía tên đầu trọc: “Lúc đầu tôi còn tưởng Dịch Chi tiến cử Khuê Sơn các người là vì tình riêng. Lúc nhìn thấy Cố tiểu hữu thì cảm thấy ánh mắt của cậu ta thật tốt. Nhưng bây giờ, tôi đã nhận ra đây không phải vì tình riêng, Cố tiểu hữu thật sự là một người tài ba.”
Lời nói này sao nghe chướng tai thế nhỉ?
Tên đầu trọc nở một nụ cười đáng khinh: “Triệu huynh hiểu lầm rồi. Hai người bọn họ mới quen nhau hai năm trước. Khi đó con khỉ nhà chúng tôi chỉ là một con khỉ, cậu ta sao có thể có tình riêng gì chứ. Tuy rằng hiện tại nó vẫn là một con khỉ, nhưng cũng là một con khỉ không xấu.”
Cố Duệ chẳng phải dạng vừa. Nghe hai người kia nói thế, cô không hề thấy ngại ngùng, ngược lại còn hơi mỉm cười, nói: “Nơi này của mấy người cũng có tình người khỉ?”
Tình người khỉ?
Người… khỉ?
Triệu Nguyên và tên đầu trọc suy ngẫm một lát, sau đó sắc mặt cả hai khẽ thay đổi. Tên đầu trọc nghiêm túc nói: “Chúng ta tiếp tục, thi thể này…”
Cố Duệ dựa người vào tường, bình tĩnh nói: “Tôi thích nghe mấy ông chú già nói chuyện với nhau. Câu chuyện rất có chiều sâu và rất nội hàm…”
Đến đây, đến đây làm tổn thương nhau nào.
Đồ thần kinh!
Hai ông chú già nào đó cúi đầu lùi lại…
Kém cỏi!
Cố Duệ bĩu môi. Cô thấy hơi nhàm chán. Thế giới này không có “bạn hữu cùng chí hướng” nào có thể cùng cô nói chuyện thâu đêm về những “thú vui” trên đời. Thật không thú vị gì cả…
Trong lúc nhàm chán.
Cô nhìn con bọ hung máu trên mặt đất, cầm một chiếc đũa và chọc vào người nó. Không ngờ, con bọ hung máu lại động đậy.
“Ý, đầu trọc, thứ này còn sống này…”
“Nó chỉ ngất đi thôi.”
Cố Duệ nhìn hai người đang vội vàng kiểm tra thi thể rồi lấy một ống trúc nhỏ từ trên eo xuống. Cô dùng đũa hất con bọ hung máu vào trong ống trúc rồi đậy nắp lại.
Cô buồn chán đẩy cửa, muốn đi ra ngoài.
Lúc này, cô vừa vặn nghe thấy tiếng Thanh Vũ nói: “Hễ có việc, đặc biệt là những chuyện như thế này, đại nhân đều sai Thanh Vũ đi xử lý. Tiếc là Thanh Vũ vẫn chưa làm được gì, cũng hoàn toàn không biết đại nhân từng tìm đến Thứ Sử… Sau khi quay về, Thanh Vũ chắc chắn sẽ hỏi lại đại nhân…”
Vẻ mặt Tả Long Châu hòa hoãn lại. Ông ta mỉm cười:
“Công việc của đại nhân nhà ngươi rất bận rộn, không cần hỏi những việc nhỏ nhặt như thế. Nhưng mà, mấy người các ngươi còn trẻ, chuyện có tình cảm cũng là điều hiển nhiên. Thế mới là tuổi trẻ! Còn vị cô nương kia…”
Lý Đại Hùng nhịn không được nói: “Ông chú này, ông đừng nói bừa như thế. Con khỉ nhà chúng tôi xấu như vậy, Lư công tử hẳn rất chướng mắt! Dù sao anh ta cũng không phải bị mù!”
Ông chú Tả Long Châu: “…”
Thanh Vũ: “…”
Kẽo kẹt… Cửa mở ra. Cố Duệ bước ra rồi khép cửa lại. Động tác đóng cửa của cô rất thanh nhã. Sau đó, cô xoay người nói với Tả Long châu: “Sư huynh của tại hạ trời sinh đã khiếm khuyết về mặt trí tuệ, bình thường rất hay nói bậy bạ, không có lễ nghĩa gì. Đã khiến Thứ Sử phải chê cười rồi.”
Không chờ Tả Long Châu đáp lại, cô đã lấy chân đá vào mông Lý Đại Hùng. Lúc Lý Đại Hùng lảo đảo, suýt ngã vào tường thì cô bước đến, kéo cổ áo cậu ta và lôi ra phòng khách.
Không có lễ nghĩa?
Chắc cô có lễ nghĩa hơn cậu ta nhỉ?
Tả Long Châu xụp mí mắt xuống và bật cười.
Thanh Vũ nhìn Tả Long Châu rồi nhìn bóng lưng bỏ đi của hai người Cố Duệ. Cậu không đi theo mà ở lại canh cửa.
Cậu đoán bên trong đã phát hiện ra điều gì đó nên Cố Duệ mới đi ra ngoài.
Chỉ là không biết cô muốn đi đâu.
Cô gái này trước giờ luôn hành động rất tùy hứng, nhưng lại như ẩn chứa ý đồ gì đó.
Điều này khiến người ta khó mà đề phòng.
…
“Á, con khỉ, làm gì vậy? Mông tôi đau quá.”
Cố Duệ liếc cậu ta một cái: “Nếu không kéo cậu ra ngoài, để cho tên quan lớn kia ghi thù, ông ta tùy tiện tìm một cái cớ cũng có thể khiến cậu mất đầu đấy.”
Thứ Sử U Châu tương đương với lãnh đạo chính trị cấp cao nơi đây. Nếu là người rộng lượng, ông ta sẽ nghĩ bọn họ chỉ là con nít không hiểu chuyện. Nhưng nếu là một kẻ hẹp hòi, câu nói vừa rồi của Lý Đại Hùng sẽ bị xem như mạo phạm quan trên.
Lại còn gọi ông ta là ông chú.
Lý Đại Hùng nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, nhưng vẫn nhịn không được nói: “Hình như cô cũng mạo phạm ông ta.”
Cố Duệ nhướng mày, cười nói: “Một người làm mích lòng là mích lòng, mà hai người cùng làm mích lòng nghĩa là nề nếp Khuê Sơn có vấn đề. Nếu là một tên tiểu nhân, trước hết ông ta sẽ xử lý hai kẻ đứng đầu Khuê Sơn. Mà chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Đây mới chính là cảnh giới tối cao của nghiệt đồ…
Lý Đại Hùng như được khai mở ra một thế giới mới.
Lúc Thanh Vũ bận suy nghĩ sâu xa rằng Cố Duệ đang đi làm một chuyện gì đó rất to lớn thì…
Cố Duệ dẫn theo Lý Đại Hùng đi… hái lựu.
Đương nhiên cả hai đã được sự cho phép của nhà họ Trần. Nhà họ Trần nhiều lựu như vậy, ăn cũng không ăn hết nên bọn họ thường tặng cho khách. Dù bọn Cố Duệ không nói thì lúc ra về nhà họ Trần cũng sẽ tặng lựu. Nhưng những người còn trẻ luôn muốn tự mình hái. Vì thế, quản gia khách sáo dẫn bọn họ đến hậu viện.
Hậu viện này rất lớn, sân rất đẹp và tĩnh mịch. Lựu được được trồng thành từng hàng và rực đỏ như lửa.
“Cố cô nương, Lý tiểu ca, đây là mấy cây lựu tươi tốt nhất trong Thạch Lựu Trang của nhà họ Trần chúng tôi. Hai người thích trái nào thì hái trái đó.”
Đây đều là những cây lựu già, cành cây to chắc. Lựu trên cây trái nào trái nấy đều to tròn, ngon mắt. Có trái lớn bằng nửa đầu của Lý Đại Hùng, một bàn tay không thể nào cầm xuể.
“Này, trái đo đỏ bên kia kìa!”
“Trái kia, trái kia…”
“Trái đó chưa chín, đừng hái!”
Cố Duệ đứng ở dưới đất chỉ huy. Lý Đại Hùng leo lên cây hái lựu. Cả hai phân công rất hợp lý và phối hợp rất ăn ý.
Quản gia vốn còn đang lo lắng vì hai vụ án mạng đã xảy ra nhưng nhìn thấy cả hai tràn đầy sức sống như vậy, tâm trạng của ông ta cũng khá hơn.
Cố Duệ vừa chỉ huy Lý Đại Hùng, vừa hỏi quản gia: “Lựu nhiều như vậy, nếu không ăn hết, các người làm cách nào để bảo quản?”
Nhìn thấy Cố Duệ gọn gàng, sạch sẽ, mặt mũi xinh xắn, dáng vẻ đàng hoàng, quản gia rất có thiện cảm với cô. Cô lại là người Hàng Môn, khác với những cô gái bình thường khác. Hơn nữa, ai mà không sợ sau này bị tà ma quấy phá. Quen biết nhiều thì có lợi nhiều. Nghĩ như thế, quản gia cười nói: “Nếu cứ để rơi rụng và để chim ăn như thế thì rất lãng phí. Phu nhân nhà tôi là một người thông minh và khéo léo. Ngài ấy sẽ sai người hái lựu rồi chờ đến cuối thu, khi trời mát mẻ thì ép lựu lấy nước. Nước ép lựu có thể dùng làm nước uống, cũng có thể làm tương lựu. Mùi vị rất mới mẻ, ngon miệng, rất được các vị phu nhân ưa thích.”
“Hử, nước ép lựu? Nghe có vẻ ngon.” Cố Duệ cảm thấy người cổ đại rất biết cách hưởng thụ. Sau này, nếu người hiện đại nào dám nói người cổ đại quê mùa, cô sẽ “tặng” người đó hai bạt tai.
“Hiện tại lựu vẫn chưa chín hết mà nhỉ? Tôi nhìn thấy mấy cây lựu phía trước còn chưa hái hết.”
“Đúng vậy, còn khoảng nửa tháng nữa thì lựu mới chín hết. Nhưng những cây lựu già bên này sẽ chín sớm hơn. Cô nương nhìn bên kia kìa, bên đó đã chín một ít, phu nhân sai người hái xuống và để trong nhà kho bên kia rồi.”
Nhà kho…