Nhìn thấy Cố Duệ gặp phiền toái, Lý Đại Hùng vốn định trèo xuống giúp đỡ. Nhưng không ngờ cậu nhóc kia lại òa khóc, Lý Đại Hùng lập tức cảm thấy không ổn.
“Con khỉ, nó khóc kìa.”
“Ừ, tôi có mắt, cũng nhìn thấy được.”
“Làm sao bây giờ?”
“Nó khóc chứ có phải tôi đâu, có liên quan gì đến cậu.”
“Ờ, cũng đúng.”
Sau đó hai tên thổ tặc, một tên tiếp tục ăn lựu, một tên tiếp tục hái lựu.
Cả hai không thèm nhìn đến cậu nhóc kia dù chỉ là một cái liếc mắt.
Nhóc “sửu nhi” với khách đến nhà.
Trong phút chốc, Hứa Điển không kịp phản ứng. Hàn Cao cau mày. Viên Lâm nhìn hai người Cố Duệ đầy thâm ý rồi rồi đi lên lầu, ôn tồn dỗ dành cậu nhóc kia. Kết quả nó càng khóc to hơn.
Tiếng khóc to như vậy, đám người Hứa Điển bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhưng bọn họ chỉ có thể vừa dỗ dành cậu nhóc vừa căm hận nhìn hai người Cố Duệ đang thong dong ăn và hái lựu.
Nếu là khách bình thường, bọn họ đã sớm làm khó dễ hai người này. Và nếu hai người này giống như bao vị khách khác, bọn họ chắc chắn sẽ tươi cười dỗ dành tiểu tổ tông này. Nhưng hai người Cố Duệ lại ung dung như vậy, xem ra địa vị không tầm thường.
Từ thân thủ có thể nhìn ra hai người này là người trong võ lâm.
Đúng lúc này, quản gia dẫn người tới. Ông ta mờ mịt không hiểu nguyên cớ tình huống hiện tại.
Mắt Hứa Điển chợt lóe lên. Hắn ta bỗng nhiên đi đến nói gì đó với quản gia. Quản gia vừa nghe liền nhíu mày. Lúc này, cậu nhóc như có thêm người chống lưng. Cậu lạch bạch xuống lầu, chạy về phía quản gia và hô to: “Bác Trương, bác Trương, người phụ nữ hư hỏng này ăn hiếp cháu, cô ta còn đánh cháu! Bác Trương mau đánh chết cô ta đi!”
Ha, tên nhóc này đúng là khiến người ta cảm thấy chán ghét!
Cố Duệ đi qua.
Cậu nhóc nhìn thấy Cố Duệ bước đến, sợ đến mức nấp sau lưng quản gia.
“Này, cô ả kia, cô muốn làm gì? Còn muốn đánh Tiểu Bảo?” Hứa Điển nói với ý đồ không tốt.
Quản gia theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ.
Cố Duệ với tay cầm lấy cái ná cậu nhóc giấu trong túi áo.
“Nhóc thích bắn ná sao? Khi nào rảnh, chúng ta lại chơi với nhau nha?”
Sau đó, cô khom người nhặt một hòn đá nhỏ, đặt lên ná, kéo căng, nhắm và bắn!
Viên đá bay một đường thẳng.
Phập phập phập.
Hòn đá bay xuyên qua ba trái lựu. Nhưng không biết vì sao, lực mạnh như thế nào mà ba trái lựu đó nổ tung.
Nước lựu văng ra tung tóe.
Đừng nói cậu nhóc bị dọa cho thành chim cút mà ngay cả đám người Hứa Điển cũng giật mình.
Cố Duệ khom lưng cất cái ná vào túi áo cậu nhóc, sau đó vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ đang cứng đờ của nó…
“Ta thích chơi cùng với mấy đứa nhỏ như nhóc… Chỉ là… nhóc khóc thật ầm ĩ!”
Hốc mắt cậu nhóc đỏ lên. Cậu cắn nhẹ môi, vẻ mặt muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh và ngoan ngoãn như vậy…
Cố Duệ đứng dậy, nhìn quản gia, nói: “Có thể đi chưa?”
Môi quản gia run run: “Tiểu sư phụ, mời đi bên này…”
Giọng điệu thật khiêm nhường, thật lễ độ.
Sau khi hai người Cố Duệ rời đi, thị nữ cũng mang Trần Dịch Bảo đi. Nhìn theo bóng lưng Cố Duệ, Hàn Cao nheo mắt lại: “Từ khi nào U Châu lại có một nhân vật lợi hại như vậy? Võ công rất cao cường!”
Ngón tay Viên Lâm sờ lên tay áo, hắn ta nhàn nhạt nói: “Tôi cũng tò mò, cô ta và bác Trương đi đâu…”
Lúc hai người đang nói thì Hứa Điển bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Chúng ta đã từng gặp cô ta! Là ở Phong Mãn Cư! Người mà thằng nhãi Thành Nguyên nhận nhầm chính là cô ta! Hèn gì tôi cảm thấy cô ta quen mắt…”
Nghe Hứa Điển bĩu môi nói, Hàn Cao cười: “Vậy phải bảo Tô Lai điều tra mới được.”
Bọn họ cảm thấy không nên hỏi bác Trương chuyện này. Bên này bọn họ vừa hỏi, nhà họ Trần bên kia lập tức biết chuyện, như thế thì không còn gì thú vị.
“Đúng vậy, Tô Lai và lão tứ…” Hứa Điển đột nhiên nói.
Viên Lâm vừa nghe liền cười nhạt.
…
Quản gia là một người có nguyên tắc. Cố Duệ là khách, còn tính tình cậu nhóc kia ra sao, ông ta rất rõ ràng. Từ trước đến nay đều là cậu nhóc kia chọc phá khách khứa, chứ ai hơi đâu lại đi ức hiếp một tên nhóc con. Cố Duệ là một trong ít người có thể khiến cậu nhóc kia ngoan ngoãn và yên lặng. Nhưng lễ nghĩa cần có thì vẫn nên làm.
“Vừa rồi đã khiến tiểu sư phụ chê cười. Đó là con trai độc nhất của tam lão gia chúng tôi. Năm ấy, tam lão gia mất sớm, mẹ cậu ta cũng qua đời, cậu ta lúc ấy mới sáu tuổi. Tuy đại lão gia rất yêu thương và tự mình nuôi dạy cậu ta nhưng dù sao cũng mồ côi cha mẹ, có mấy ai vượt qua được nỗi đau ấy. Ba năm nay, cậu ta càng ngày càng bướng bỉnh, mọi người đều thương cho số phận đầy khổ đau của cậu ta mà bỏ qua. Không ngờ, khoảng thời gian này, cậu ta ngày càng quá đáng hơn, thế mà lại làm khách đến nhà bị thương. May mà thân thủ tiểu sư phụ lợi hại, nếu không nhà họ Trần chúng tôi thật không biết phải chuộc tội ra sao.”
Ở nhà họ Trần, Trần Dịch Bảo là một sự tồn tại đặc biệt. Cậu ta được yêu chiều nhưng địa vị không cao. Chung quy, cậu ta vẫn là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, lại không phải là con cái của chi lớn, không được dạy dỗ toàn vẹn. Nếu sinh ra trong gia tộc thế gia quan lại, cậu ta sẽ được gia tộc che chở nhưng nhà họ Trần chỉ là một gia tộc của thương nhân. Thương nhân rất xem trọng lợi ích, cho dù đại lão gia Trần Nguyên Phong yêu thương cậu ta ra sao, người phía dưới chưa chắc đã giống ông ta… Như thế, lời quản gia nói không phải chỉ là cái cớ thuận miệng bịa ra.
“Mấy ngày nay mới làm người khác bị thương?” Cố Duệ hỏi.
“Đúng vậy. Trước đây chỉ có mồm miệng tráo trở, không muốn đọc sách mà thôi. Không quậy phá giống mấy ngày hôm nay…”
“Cậu ta ở nơi đó?”
“Đúng vậy.”
“Nơi đó khá tốt đấy. Tầm nhìn rộng rãi, phong cách không hề tầm thường.”
“Đúng vậy. Nơi đó là do đại lão gia tự mình sắp xếp.”
Cố Duệ phủi tay áo, cười nhẹ.
Giếng nước nằm ở góc phía đông nhà họ Trần, gần nhà xí và phòng bếp. Hai nơi này cũng là nơi tập trung đông người hầu của nhà họ Trần nhất. Lúc đến nơi, Cố Duệ nhìn thấy rất nhiều người hầu đi qua đi lại. Sắc mặt đám người hầu có chút bất an và sầu khổ, có lẽ liên quan đến việc người chết thứ hai cùng một loại người với bọn họ. Là người, ai cũng ý thức được gian nan và khổ cực.
Xung quanh giếng được rào lại bằng rào tre và có mấy hộ vệ nhà họ Trần đứng trông coi.
“Lúc trước Triệu Nguyên đại nhân cũng đến xem vài lần, sau đó nói đây là hiện trường phát hiện thi thể, cần phải bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên nơi này vẫn luôn không cho người khác tiến vào. Lúc tôi xin phép lão gia, Khang sư phụ và Triệu đại nhân cũng có mặt ở đó. Ngài ấy bảo rằng chuyện ở bên này cứ để tiểu sư phụ ngài kiểm tra là được.”
Thấy Cố Duệ chỉ là một cô gái, vốn quản gia còn không tin tưởng lắm. Đến khi nhìn thấy động tác nhìn có vẻ tùy tiện nhưng đầy nhanh nhẹn và sắc bén vừa rồi của cô, quản gia lập tức thay đổi suy nghĩ.
“Cho nên xin tiểu sư phụ kiểm tra thật kỹ. Nếu có chỗ nào không ổn, đành phải phiền ngài ra tay giúp đỡ.”
Cố Duệ cười nói: “Tôi chỉ xem đại thôi… Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng phải người nha môn, chỉ biết xem xem có tai họa hay không thôi. Mọi người nên lui ra, tránh để nhân khí làm xáo trộn phán đoán của tôi.”
“Vậy làm phiền tiểu sư phụ rồi.”
Quản gia dù không hiểu lắm nhưng ông ta biết người Hàng Đạo kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy. Vì thế, ông ta đi ra khỏi rào tre rồi ra lệnh cho đám hộ vệ lui ra sau bốn, năm mét.
Một khoảng đất to như vậy chỉ còn lại hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng.
Nhìn thấy đám người kia cách mình khá xa, Lý Đại Hùng mới nói: “Con khỉ, có phải cô đã phát hiện ra gì không?”
Úi chà, lời này thật đường đột.
“Con khỉ, nó khóc kìa.”
“Ừ, tôi có mắt, cũng nhìn thấy được.”
“Làm sao bây giờ?”
“Nó khóc chứ có phải tôi đâu, có liên quan gì đến cậu.”
“Ờ, cũng đúng.”
Sau đó hai tên thổ tặc, một tên tiếp tục ăn lựu, một tên tiếp tục hái lựu.
Cả hai không thèm nhìn đến cậu nhóc kia dù chỉ là một cái liếc mắt.
Nhóc “sửu nhi” với khách đến nhà.
Trong phút chốc, Hứa Điển không kịp phản ứng. Hàn Cao cau mày. Viên Lâm nhìn hai người Cố Duệ đầy thâm ý rồi rồi đi lên lầu, ôn tồn dỗ dành cậu nhóc kia. Kết quả nó càng khóc to hơn.
Tiếng khóc to như vậy, đám người Hứa Điển bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhưng bọn họ chỉ có thể vừa dỗ dành cậu nhóc vừa căm hận nhìn hai người Cố Duệ đang thong dong ăn và hái lựu.
Nếu là khách bình thường, bọn họ đã sớm làm khó dễ hai người này. Và nếu hai người này giống như bao vị khách khác, bọn họ chắc chắn sẽ tươi cười dỗ dành tiểu tổ tông này. Nhưng hai người Cố Duệ lại ung dung như vậy, xem ra địa vị không tầm thường.
Từ thân thủ có thể nhìn ra hai người này là người trong võ lâm.
Đúng lúc này, quản gia dẫn người tới. Ông ta mờ mịt không hiểu nguyên cớ tình huống hiện tại.
Mắt Hứa Điển chợt lóe lên. Hắn ta bỗng nhiên đi đến nói gì đó với quản gia. Quản gia vừa nghe liền nhíu mày. Lúc này, cậu nhóc như có thêm người chống lưng. Cậu lạch bạch xuống lầu, chạy về phía quản gia và hô to: “Bác Trương, bác Trương, người phụ nữ hư hỏng này ăn hiếp cháu, cô ta còn đánh cháu! Bác Trương mau đánh chết cô ta đi!”
Ha, tên nhóc này đúng là khiến người ta cảm thấy chán ghét!
Cố Duệ đi qua.
Cậu nhóc nhìn thấy Cố Duệ bước đến, sợ đến mức nấp sau lưng quản gia.
“Này, cô ả kia, cô muốn làm gì? Còn muốn đánh Tiểu Bảo?” Hứa Điển nói với ý đồ không tốt.
Quản gia theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ.
Cố Duệ với tay cầm lấy cái ná cậu nhóc giấu trong túi áo.
“Nhóc thích bắn ná sao? Khi nào rảnh, chúng ta lại chơi với nhau nha?”
Sau đó, cô khom người nhặt một hòn đá nhỏ, đặt lên ná, kéo căng, nhắm và bắn!
Viên đá bay một đường thẳng.
Phập phập phập.
Hòn đá bay xuyên qua ba trái lựu. Nhưng không biết vì sao, lực mạnh như thế nào mà ba trái lựu đó nổ tung.
Nước lựu văng ra tung tóe.
Đừng nói cậu nhóc bị dọa cho thành chim cút mà ngay cả đám người Hứa Điển cũng giật mình.
Cố Duệ khom lưng cất cái ná vào túi áo cậu nhóc, sau đó vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ đang cứng đờ của nó…
“Ta thích chơi cùng với mấy đứa nhỏ như nhóc… Chỉ là… nhóc khóc thật ầm ĩ!”
Hốc mắt cậu nhóc đỏ lên. Cậu cắn nhẹ môi, vẻ mặt muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh và ngoan ngoãn như vậy…
Cố Duệ đứng dậy, nhìn quản gia, nói: “Có thể đi chưa?”
Môi quản gia run run: “Tiểu sư phụ, mời đi bên này…”
Giọng điệu thật khiêm nhường, thật lễ độ.
Sau khi hai người Cố Duệ rời đi, thị nữ cũng mang Trần Dịch Bảo đi. Nhìn theo bóng lưng Cố Duệ, Hàn Cao nheo mắt lại: “Từ khi nào U Châu lại có một nhân vật lợi hại như vậy? Võ công rất cao cường!”
Ngón tay Viên Lâm sờ lên tay áo, hắn ta nhàn nhạt nói: “Tôi cũng tò mò, cô ta và bác Trương đi đâu…”
Lúc hai người đang nói thì Hứa Điển bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Chúng ta đã từng gặp cô ta! Là ở Phong Mãn Cư! Người mà thằng nhãi Thành Nguyên nhận nhầm chính là cô ta! Hèn gì tôi cảm thấy cô ta quen mắt…”
Nghe Hứa Điển bĩu môi nói, Hàn Cao cười: “Vậy phải bảo Tô Lai điều tra mới được.”
Bọn họ cảm thấy không nên hỏi bác Trương chuyện này. Bên này bọn họ vừa hỏi, nhà họ Trần bên kia lập tức biết chuyện, như thế thì không còn gì thú vị.
“Đúng vậy, Tô Lai và lão tứ…” Hứa Điển đột nhiên nói.
Viên Lâm vừa nghe liền cười nhạt.
…
Quản gia là một người có nguyên tắc. Cố Duệ là khách, còn tính tình cậu nhóc kia ra sao, ông ta rất rõ ràng. Từ trước đến nay đều là cậu nhóc kia chọc phá khách khứa, chứ ai hơi đâu lại đi ức hiếp một tên nhóc con. Cố Duệ là một trong ít người có thể khiến cậu nhóc kia ngoan ngoãn và yên lặng. Nhưng lễ nghĩa cần có thì vẫn nên làm.
“Vừa rồi đã khiến tiểu sư phụ chê cười. Đó là con trai độc nhất của tam lão gia chúng tôi. Năm ấy, tam lão gia mất sớm, mẹ cậu ta cũng qua đời, cậu ta lúc ấy mới sáu tuổi. Tuy đại lão gia rất yêu thương và tự mình nuôi dạy cậu ta nhưng dù sao cũng mồ côi cha mẹ, có mấy ai vượt qua được nỗi đau ấy. Ba năm nay, cậu ta càng ngày càng bướng bỉnh, mọi người đều thương cho số phận đầy khổ đau của cậu ta mà bỏ qua. Không ngờ, khoảng thời gian này, cậu ta ngày càng quá đáng hơn, thế mà lại làm khách đến nhà bị thương. May mà thân thủ tiểu sư phụ lợi hại, nếu không nhà họ Trần chúng tôi thật không biết phải chuộc tội ra sao.”
Ở nhà họ Trần, Trần Dịch Bảo là một sự tồn tại đặc biệt. Cậu ta được yêu chiều nhưng địa vị không cao. Chung quy, cậu ta vẫn là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, lại không phải là con cái của chi lớn, không được dạy dỗ toàn vẹn. Nếu sinh ra trong gia tộc thế gia quan lại, cậu ta sẽ được gia tộc che chở nhưng nhà họ Trần chỉ là một gia tộc của thương nhân. Thương nhân rất xem trọng lợi ích, cho dù đại lão gia Trần Nguyên Phong yêu thương cậu ta ra sao, người phía dưới chưa chắc đã giống ông ta… Như thế, lời quản gia nói không phải chỉ là cái cớ thuận miệng bịa ra.
“Mấy ngày nay mới làm người khác bị thương?” Cố Duệ hỏi.
“Đúng vậy. Trước đây chỉ có mồm miệng tráo trở, không muốn đọc sách mà thôi. Không quậy phá giống mấy ngày hôm nay…”
“Cậu ta ở nơi đó?”
“Đúng vậy.”
“Nơi đó khá tốt đấy. Tầm nhìn rộng rãi, phong cách không hề tầm thường.”
“Đúng vậy. Nơi đó là do đại lão gia tự mình sắp xếp.”
Cố Duệ phủi tay áo, cười nhẹ.
Giếng nước nằm ở góc phía đông nhà họ Trần, gần nhà xí và phòng bếp. Hai nơi này cũng là nơi tập trung đông người hầu của nhà họ Trần nhất. Lúc đến nơi, Cố Duệ nhìn thấy rất nhiều người hầu đi qua đi lại. Sắc mặt đám người hầu có chút bất an và sầu khổ, có lẽ liên quan đến việc người chết thứ hai cùng một loại người với bọn họ. Là người, ai cũng ý thức được gian nan và khổ cực.
Xung quanh giếng được rào lại bằng rào tre và có mấy hộ vệ nhà họ Trần đứng trông coi.
“Lúc trước Triệu Nguyên đại nhân cũng đến xem vài lần, sau đó nói đây là hiện trường phát hiện thi thể, cần phải bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên nơi này vẫn luôn không cho người khác tiến vào. Lúc tôi xin phép lão gia, Khang sư phụ và Triệu đại nhân cũng có mặt ở đó. Ngài ấy bảo rằng chuyện ở bên này cứ để tiểu sư phụ ngài kiểm tra là được.”
Thấy Cố Duệ chỉ là một cô gái, vốn quản gia còn không tin tưởng lắm. Đến khi nhìn thấy động tác nhìn có vẻ tùy tiện nhưng đầy nhanh nhẹn và sắc bén vừa rồi của cô, quản gia lập tức thay đổi suy nghĩ.
“Cho nên xin tiểu sư phụ kiểm tra thật kỹ. Nếu có chỗ nào không ổn, đành phải phiền ngài ra tay giúp đỡ.”
Cố Duệ cười nói: “Tôi chỉ xem đại thôi… Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng phải người nha môn, chỉ biết xem xem có tai họa hay không thôi. Mọi người nên lui ra, tránh để nhân khí làm xáo trộn phán đoán của tôi.”
“Vậy làm phiền tiểu sư phụ rồi.”
Quản gia dù không hiểu lắm nhưng ông ta biết người Hàng Đạo kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy. Vì thế, ông ta đi ra khỏi rào tre rồi ra lệnh cho đám hộ vệ lui ra sau bốn, năm mét.
Một khoảng đất to như vậy chỉ còn lại hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng.
Nhìn thấy đám người kia cách mình khá xa, Lý Đại Hùng mới nói: “Con khỉ, có phải cô đã phát hiện ra gì không?”
Úi chà, lời này thật đường đột.