Ánh mắt Cố Duệ trở nên sắc bén. Cô nhìn lên vách tường đối diện... Một cái bóng cao gầy chồng lên bóng của cô, từ sau cửa bước ra và tiến lại gần cô.
Ánh nến leo lắt, mờ ảo. Trong tay hắn cầm một vật...
Hình cầu, rất lớn.
Hắn giơ vật đó lên cao rồi hung hăng nện xuống.
Soạt. Cố Duệ xoay người né tránh. Chân cô hung hăng đá vào hông đối phương...
Rầm! Chân tựa như đang đá vào một cây cột gỗ cứng chắc. Đau quá, quá đau. Ánh nến chiếu từ dưới lên khiến khuôn mặt đối phương trông rất kinh khủng, hiệu ứng không thua gì rọi đèn pin vào khuôn mặt theo hướng từ dưới lên...
Tên này rõ ràng là kẻ trộm thi thể đêm đó.
Ha ha, là nhị gia nhà họ Trần!
Cố Duệ thật muốn cười lạnh một tiếng. Người này mai phục ở đây lại còn ngụy trang, đúng là một người không dễ đối phó!
Đòn đá chân của Cố Duệ không xi nhê gì với đối phương. Nhưng cây chùy của hắn lại sắp nện xuống chân Cố Duệ.
Cố Duệ thu chân lại, xoay người, cầm hình nộm kia lên ném về phía đối phương.
Bịch!
Cái này hiển nhiên làm từ bông.
Nó bị chùy nện lên trên bàn. Bụp! Cái bàn gãy nát, bông bay lất phất...
Cuồng phong lướt tới, cái chùy lại tấn công về phía mặt Cố Duệ.
Cố Duệ tránh né. Sau lưng là một cái ghế, cô không thể lùi lại, đành nắm lấy cái ghế phang về phía cái chùy...
Rầm!
Cái ghế gãy nát, chùy tiếp tục nhắm về phía mặt Cố Duệ...
Nhưng Cố Duệ đã vọt sang một bên, đứng gần ngọn nến.
Cố Duệ nhanh chóng tắt nến.
Không có ánh nến, cô và nhị gia nhà họ Trần đều không thấy gì.
Thư phòng không nhỏ, nhưng nếu hành động sai lầm, đối phương sẽ bắt được nhược điểm và thứ chờ đợi bản thân chỉ có cái chết.
Cố Duệ nín thở, đối phương cũng thế.
Bên ngoài, ánh trăng mờ hẳn đi, có lẽ đã bị mây che khuất.
Rất tối.
Nhưng mây rồi cũng sẽ bay đi, như vậy...
Sáng, lên, rồi.
Cố Duệ nhìn thấy khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì của đối phương. Có lẽ là dịch dung ra, bởi vì khuôn mặt ấy vẫn luôn cứng đờ, không tự nhiên như vậy.
Nhưng!
Cô nhìn thấy hắn, hắn tự nhiên cũng nhìn thấy cô.
Thiết chùy lại lao đến.
Cố Duệ nheo mắt rồi đột nhiên cười thành tiếng.
Nụ cười này làm hắn cả kinh.
Sau lưng hắn cũng có người.
Nháy mắt, Thanh Vũ đã rút đao ra. Cậu ta không chém về phía thiết chùy mà dùng chuôi đao đập vào lưng tên trộm thi thể. Đối phương rên lên một tiếng. Chuôi đao đã đánh vào huyệt Phong Bỉnh nối với xương cánh tay.
Hai tay tên trộm thi thể lập tức tê liệt, thiết chùy rơi xuống đất...
Cố Duệ và Thanh Vũ tiến lên, tấn công theo thế gọng kềm, tính bắt trói tên này lại...
Rầm!
Khói mù.
Mẹ kiếp, lại trò này!
Nhưng có vẻ Thanh Vũ không thể dùng lại cách lần trước đã dùng. Không gian thư phòng rất kín, không thể tránh né, chỉ có thể chờ khói mù tự tản ra.
“Khụ khụ khụ.” Cố Duệ bị sặc mấy lần.
Không thấy hắn đâu nữa.
Chỉ còn cô và Thanh Vũ.
“Lại để hắn chạy thoát.”
Khá tiếc nhưng không còn cách nào khác. Bọn họ vốn không liệu trước rằng đêm nay sẽ giáp mặt với hắn ta, chỉ là...
Đối phương thế mà tìm đến nơi ở của Trần Dịch Bảo.
Đúng rồi, Trần Dịch Bảo!
Chẳng lẽ đã bị hắn ta giết?
Khả năng này rất lớn. Hung thủ có thể nấp ở đây mai phục bọn họ... Hình nộm này là bằng chứng tốt nhất!
Nhưng đó dù sao cũng là cháu hắn, hắn có thể tàn nhẫn vậy sao?
“Không đúng! Hình nộm này không phải hắn mang đến, là Trần Dịch Bảo tìm được.”
Làm sao cậu nhóc biết được?
Nhưng Thanh Vũ không kịp hỏi, Cố Duệ cũng không kịp trả lời. Nếu hình nộm này là nhị gia nhà họ Trần mang đến thì hắn chắc chắn có âm mưu gì đó. Có lẽ đã giết thằng nhóc đó hoặc là mang nó đi, nhưng chắc chắn không giấu nó ở đây rồi lại mang hình nộm đến ngụy trang... Nếu thật thế thì, chắc ngụy trang này hơi... thiếu não.
Thật sự rất ngu.
Nhị gia nhà họ Trần từng dùng hình nộm để giả thi thể bay lơ lửng, lần thứ hai này lại dùng để ngụy trang dọa người khác?
Hắn sẽ lặp lại cái trò mà mánh khóe đã bị lộ?
Chắc chắn là không có khả năng.
Cố Duệ ngược lại lại nghĩ hình nộm này không phải nhị gia nhà họ Trần mang đến. Vậy thì là ai?
Trần Dịch Bảo, thằng nhóc thông minh này tìm được hình nộm rồi đem tới chỗ của mình. Nhưng bị nhị gia nhà họ Trần phát hiện, hắn ta cảm thấy nó biết gì đó nên giết?
Nhị gia nhà họ Trần kia chắc đêm nay mới đến đây mà việc giết người chuyển xác thì cần thời gian thực hiện.
Có khả năng... Trần Dịch Bảo còn ở trong phòng này.
Thậm chí Cố Duệ còn cảm thấy có khả năng nó vẫn còn sống.
Tìm!
“Cô tìm trong đây, tôi tìm bên ngoài.”
Thanh Vũ nói xong liền đi ra ngoài thư phòng. Cố Duệ đảo mắt nhìn thư phòng một lượt.
Cô không nôn nóng, nhìn từng thứ trong thư phòng. Cô nhìn giá sách lớn, bàn học lớn, cái giường nhỏ và vài cái rương gỗ bên cạnh.
Rương được đặt rất ngay ngắn và ngăn nắp. Từ điều này có thể nhìn ra chủ nhân của căn phòng rất ngăn nắp và thích sạch sẽ.
Nhưng một người ngăn nắp như vậy lại có một rương được đặt không đúng vị trí, hơi lệch một chút so với những cái rương khác.
Cố Duệ nhìn cái rương kia không chớp mắt rồi bỗng nhiên tiến đến, mở rương ra.
Trong rương là một đứa trẻ nằm cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt.
Đã chết?
...
Đêm đen dày đặc. Thành U Châu rất lớn, nhưng không phải toàn bộ đều xây nhà ở mà có rất nhiều khoảnh đất trống. Lúc này là thời gian không được ra cửa thành, trừ khi có dụ lệnh đặc biệt bảo mở cửa thành. Nhưng Đại Hùng và tên đầu trọc không phải ra khỏi thành mà đi về hướng nam...
Dù có phồn hoa đến đâu, thành trì nào cũng có mặt tối của nó, như xe rác, khu ổ chuột, hoặc là... bãi tha ma.
“Sư phụ, sư phụ, người dẫn con đến đây làm gì?”
Nhìn từng ngôi mộ nhô lên trước mặt, Lý Đại Hùng cảm thấy rất không ổn, giọng nói cũng run run.
Tên đầu trọc tức giận: “Đi theo ta nhiều năm như vậy, tới không biết bao nhiêu bãi tha ma, giờ còn sợ là sao?”
“Không phải con sợ.”
“Thế là cái gì?”
“Là cẩn thận.”
Cẩn thận em gái nhà cậu!
“Nhìn thấy ánh sáng xanh bên kia không?”
“Thấy... Sư phụ, đó là ma trơi mà!”
Lý Đại Hùng nhìn ngọn lửa xanh bay qua bay lại trên mấy ngôi mộ, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng bị tên đầu trọc nắm cổ áo lại.
Lý Đại Hùng gần như muốn khóc: “Sư phụ, nếu đào mộ thì phải gọi con khỉ, cô ta mới là người chuyên nghề mô kim (trộm mộ), người dẫn theo con làm gì!”
“Chạy cái gì, có ai bảo cậu phải đào mộ đâu.”
Không phải đào mộ?
Lý Đại Hùng bình tĩnh lại, sụt sịt mũi, nói: “Vậy con làm gì?”
“Hái nấm.”
Hả?
Lý Đại Hùng còn chưa kịp phản ứng gì, tên đầu trọc đã nhét một cái bao và một con dao nhỏ vào tay cậu ta.
“Mộ và đất nơi này mọc ra một loại nấm tên là Thi Nấm. Hái một cân nấm này là được.
Một cân? Có vẻ không nhiều lắm.
“Có... Có quỷ mà, sư phụ!”
“Không sao, dù sao cũng là cậu hái.”
Đại gia nhà người!
Lý Đại Hùng không biết từ lúc nào đã bị nhiễm câu này của Cố Duệ. Cậu phát hiện câu này dùng rất đã!
“Sư phụ, người không thể làm vậy. Hoặc là hai chúng ta cùng làm, h...”
Lý Đại Hùng còn chưa nói xong đã bị đá xuống ngựa. Còn chưa kịp đứng dậy, cậu đã nhìn thấy tên đầu trọc kéo dây cương con ngựa của cậu rồi... chạy!
Chạy?
Ánh nến leo lắt, mờ ảo. Trong tay hắn cầm một vật...
Hình cầu, rất lớn.
Hắn giơ vật đó lên cao rồi hung hăng nện xuống.
Soạt. Cố Duệ xoay người né tránh. Chân cô hung hăng đá vào hông đối phương...
Rầm! Chân tựa như đang đá vào một cây cột gỗ cứng chắc. Đau quá, quá đau. Ánh nến chiếu từ dưới lên khiến khuôn mặt đối phương trông rất kinh khủng, hiệu ứng không thua gì rọi đèn pin vào khuôn mặt theo hướng từ dưới lên...
Tên này rõ ràng là kẻ trộm thi thể đêm đó.
Ha ha, là nhị gia nhà họ Trần!
Cố Duệ thật muốn cười lạnh một tiếng. Người này mai phục ở đây lại còn ngụy trang, đúng là một người không dễ đối phó!
Đòn đá chân của Cố Duệ không xi nhê gì với đối phương. Nhưng cây chùy của hắn lại sắp nện xuống chân Cố Duệ.
Cố Duệ thu chân lại, xoay người, cầm hình nộm kia lên ném về phía đối phương.
Bịch!
Cái này hiển nhiên làm từ bông.
Nó bị chùy nện lên trên bàn. Bụp! Cái bàn gãy nát, bông bay lất phất...
Cuồng phong lướt tới, cái chùy lại tấn công về phía mặt Cố Duệ.
Cố Duệ tránh né. Sau lưng là một cái ghế, cô không thể lùi lại, đành nắm lấy cái ghế phang về phía cái chùy...
Rầm!
Cái ghế gãy nát, chùy tiếp tục nhắm về phía mặt Cố Duệ...
Nhưng Cố Duệ đã vọt sang một bên, đứng gần ngọn nến.
Cố Duệ nhanh chóng tắt nến.
Không có ánh nến, cô và nhị gia nhà họ Trần đều không thấy gì.
Thư phòng không nhỏ, nhưng nếu hành động sai lầm, đối phương sẽ bắt được nhược điểm và thứ chờ đợi bản thân chỉ có cái chết.
Cố Duệ nín thở, đối phương cũng thế.
Bên ngoài, ánh trăng mờ hẳn đi, có lẽ đã bị mây che khuất.
Rất tối.
Nhưng mây rồi cũng sẽ bay đi, như vậy...
Sáng, lên, rồi.
Cố Duệ nhìn thấy khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì của đối phương. Có lẽ là dịch dung ra, bởi vì khuôn mặt ấy vẫn luôn cứng đờ, không tự nhiên như vậy.
Nhưng!
Cô nhìn thấy hắn, hắn tự nhiên cũng nhìn thấy cô.
Thiết chùy lại lao đến.
Cố Duệ nheo mắt rồi đột nhiên cười thành tiếng.
Nụ cười này làm hắn cả kinh.
Sau lưng hắn cũng có người.
Nháy mắt, Thanh Vũ đã rút đao ra. Cậu ta không chém về phía thiết chùy mà dùng chuôi đao đập vào lưng tên trộm thi thể. Đối phương rên lên một tiếng. Chuôi đao đã đánh vào huyệt Phong Bỉnh nối với xương cánh tay.
Hai tay tên trộm thi thể lập tức tê liệt, thiết chùy rơi xuống đất...
Cố Duệ và Thanh Vũ tiến lên, tấn công theo thế gọng kềm, tính bắt trói tên này lại...
Rầm!
Khói mù.
Mẹ kiếp, lại trò này!
Nhưng có vẻ Thanh Vũ không thể dùng lại cách lần trước đã dùng. Không gian thư phòng rất kín, không thể tránh né, chỉ có thể chờ khói mù tự tản ra.
“Khụ khụ khụ.” Cố Duệ bị sặc mấy lần.
Không thấy hắn đâu nữa.
Chỉ còn cô và Thanh Vũ.
“Lại để hắn chạy thoát.”
Khá tiếc nhưng không còn cách nào khác. Bọn họ vốn không liệu trước rằng đêm nay sẽ giáp mặt với hắn ta, chỉ là...
Đối phương thế mà tìm đến nơi ở của Trần Dịch Bảo.
Đúng rồi, Trần Dịch Bảo!
Chẳng lẽ đã bị hắn ta giết?
Khả năng này rất lớn. Hung thủ có thể nấp ở đây mai phục bọn họ... Hình nộm này là bằng chứng tốt nhất!
Nhưng đó dù sao cũng là cháu hắn, hắn có thể tàn nhẫn vậy sao?
“Không đúng! Hình nộm này không phải hắn mang đến, là Trần Dịch Bảo tìm được.”
Làm sao cậu nhóc biết được?
Nhưng Thanh Vũ không kịp hỏi, Cố Duệ cũng không kịp trả lời. Nếu hình nộm này là nhị gia nhà họ Trần mang đến thì hắn chắc chắn có âm mưu gì đó. Có lẽ đã giết thằng nhóc đó hoặc là mang nó đi, nhưng chắc chắn không giấu nó ở đây rồi lại mang hình nộm đến ngụy trang... Nếu thật thế thì, chắc ngụy trang này hơi... thiếu não.
Thật sự rất ngu.
Nhị gia nhà họ Trần từng dùng hình nộm để giả thi thể bay lơ lửng, lần thứ hai này lại dùng để ngụy trang dọa người khác?
Hắn sẽ lặp lại cái trò mà mánh khóe đã bị lộ?
Chắc chắn là không có khả năng.
Cố Duệ ngược lại lại nghĩ hình nộm này không phải nhị gia nhà họ Trần mang đến. Vậy thì là ai?
Trần Dịch Bảo, thằng nhóc thông minh này tìm được hình nộm rồi đem tới chỗ của mình. Nhưng bị nhị gia nhà họ Trần phát hiện, hắn ta cảm thấy nó biết gì đó nên giết?
Nhị gia nhà họ Trần kia chắc đêm nay mới đến đây mà việc giết người chuyển xác thì cần thời gian thực hiện.
Có khả năng... Trần Dịch Bảo còn ở trong phòng này.
Thậm chí Cố Duệ còn cảm thấy có khả năng nó vẫn còn sống.
Tìm!
“Cô tìm trong đây, tôi tìm bên ngoài.”
Thanh Vũ nói xong liền đi ra ngoài thư phòng. Cố Duệ đảo mắt nhìn thư phòng một lượt.
Cô không nôn nóng, nhìn từng thứ trong thư phòng. Cô nhìn giá sách lớn, bàn học lớn, cái giường nhỏ và vài cái rương gỗ bên cạnh.
Rương được đặt rất ngay ngắn và ngăn nắp. Từ điều này có thể nhìn ra chủ nhân của căn phòng rất ngăn nắp và thích sạch sẽ.
Nhưng một người ngăn nắp như vậy lại có một rương được đặt không đúng vị trí, hơi lệch một chút so với những cái rương khác.
Cố Duệ nhìn cái rương kia không chớp mắt rồi bỗng nhiên tiến đến, mở rương ra.
Trong rương là một đứa trẻ nằm cuộn tròn, sắc mặt tái nhợt.
Đã chết?
...
Đêm đen dày đặc. Thành U Châu rất lớn, nhưng không phải toàn bộ đều xây nhà ở mà có rất nhiều khoảnh đất trống. Lúc này là thời gian không được ra cửa thành, trừ khi có dụ lệnh đặc biệt bảo mở cửa thành. Nhưng Đại Hùng và tên đầu trọc không phải ra khỏi thành mà đi về hướng nam...
Dù có phồn hoa đến đâu, thành trì nào cũng có mặt tối của nó, như xe rác, khu ổ chuột, hoặc là... bãi tha ma.
“Sư phụ, sư phụ, người dẫn con đến đây làm gì?”
Nhìn từng ngôi mộ nhô lên trước mặt, Lý Đại Hùng cảm thấy rất không ổn, giọng nói cũng run run.
Tên đầu trọc tức giận: “Đi theo ta nhiều năm như vậy, tới không biết bao nhiêu bãi tha ma, giờ còn sợ là sao?”
“Không phải con sợ.”
“Thế là cái gì?”
“Là cẩn thận.”
Cẩn thận em gái nhà cậu!
“Nhìn thấy ánh sáng xanh bên kia không?”
“Thấy... Sư phụ, đó là ma trơi mà!”
Lý Đại Hùng nhìn ngọn lửa xanh bay qua bay lại trên mấy ngôi mộ, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng bị tên đầu trọc nắm cổ áo lại.
Lý Đại Hùng gần như muốn khóc: “Sư phụ, nếu đào mộ thì phải gọi con khỉ, cô ta mới là người chuyên nghề mô kim (trộm mộ), người dẫn theo con làm gì!”
“Chạy cái gì, có ai bảo cậu phải đào mộ đâu.”
Không phải đào mộ?
Lý Đại Hùng bình tĩnh lại, sụt sịt mũi, nói: “Vậy con làm gì?”
“Hái nấm.”
Hả?
Lý Đại Hùng còn chưa kịp phản ứng gì, tên đầu trọc đã nhét một cái bao và một con dao nhỏ vào tay cậu ta.
“Mộ và đất nơi này mọc ra một loại nấm tên là Thi Nấm. Hái một cân nấm này là được.
Một cân? Có vẻ không nhiều lắm.
“Có... Có quỷ mà, sư phụ!”
“Không sao, dù sao cũng là cậu hái.”
Đại gia nhà người!
Lý Đại Hùng không biết từ lúc nào đã bị nhiễm câu này của Cố Duệ. Cậu phát hiện câu này dùng rất đã!
“Sư phụ, người không thể làm vậy. Hoặc là hai chúng ta cùng làm, h...”
Lý Đại Hùng còn chưa nói xong đã bị đá xuống ngựa. Còn chưa kịp đứng dậy, cậu đã nhìn thấy tên đầu trọc kéo dây cương con ngựa của cậu rồi... chạy!
Chạy?