Trong viện kê mấy cục đá làm bếp. Phía trên bếp là một nồi sắt lớn, phía dưới là lửa lớn đang rực cháy. Lý Đại Hùng đang ngồi xổm trên đất, thỉnh thoảng thêm củi để giữ cho lửa vẫn cháy lớn. Cố Duệ vừa nhìn thấy cậu ta đã bật cười.
Người này cười mà không kiêng nể gì. Ngay cả Thanh Vũ khi nhìn thấy Lý Đại Hùng mặt mũi bầm dập, bị băng bó thành cái bánh chưng, cậu ta cũng nhịn cười đến nội thương.
Lý Đại Hùng nổi giận. Cậu ta rút một cây củi đang cháy từ dưới nồi lên: “Cô còn cười nữa tôi thiêu chết cô!”
Cố Duệ im lặng một lúc rồi cười phá lên: “Ha ha ha!”
Lý Đại Hùng: “...”
Thanh Vũ: “...”
Đủ rồi đó!
Lý Đại Hùng ức muốn chết, cậu đút cây củi vào bếp, giọng nói cực kỳ uất ức nói: “Con khỉ chết tiệt, tối qua tôi suýt chết đấy!”
Cố Duệ: “Tôi chỉ quan tâm là ai đã “chỉnh hình” cho cậu thôi.”
Chỉnh hình? Nháy mắt Lý Đại Hùng đã hiểu nghĩa, cậu trừng mắt: “Tôi nào được thoải mái như cô. Tối qua cô thì đi câu, còn tôi phải đến bãi tha ma. Khỉ cô không biết bãi tha ma đáng sợ thế nào đâu, ma trơi tùm lum...”
“Nói vào vấn đề chính đi.”
“Được rồi, tôi ra mộ hái nấm.”
“...”
Lần này đến phiên Cố Duệ nói không nên lời.
“Cho nên thứ đang nấu trong nồi này là Thi Nấm và Mộ Rêu?”
Dù sao Cố Duệ cũng đã lăn lộn hai năm ở Khuê Sơn, kinh nghiệm làm việc bên ngoài không nhiều nhưng về mặt lý thuyết vẫn biết kha khá.
Chỉ có Thanh Vũ ngây thơ hỏi: “Thi Nấm? Mộ Rêu? Là gì vậy?”
Lúc cậu ta hỏi, vừa khéo Triệu Nguyên và Trần Dịch Bảo đến đây. Nghe đến hai cái tên đó, bọn họ cũng cảm thấy rất lạ tai.
“Đơn giản thôi. Thi Nấm là nấm mọc trên mộ, dựa vào thi khí mà lớn lên. Nhưng loại mọc trên mộ này chỉ là loại thường, loại thượng phẩm (*) là loại mọc trực tiếp trên thi thể! Mộ Rêu cũng tương tự như thế. Nếu có khác thì một cái là rêu, một cái là nấm thôi.”
Triệu Nguyên nghe thế thì vẫn còn giữ được bình tĩnh, dù sao ông ta cũng là một kẻ lão luyện. Nhưng Trần Dịch Bảo thì sắc mặt không tốt lắm. Thanh Vũ quay đi nhìn cái nồi to, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Cho nên nồi này nấu chính là...”
Lý Đại Hùng: “Đúng vậy.”
“Các người ăn?”
“Không phải, để đãi khách đấy.” Cố Duệ cười tủm tỉm.
Ba người không phải người Khuê Sơn lập tức muốn bỏ đi.
“Đi gì mà đi. Cái gì cũng chưa nói, chưa làm đã quay lưng đi, đây là nơi mấy người muốn đi là đi à?”
Lời nói này sao nghe giống lời đám thổ phỉ, cướp đường đòi thu phí vậy? Quan trọng là...
“Hình như đây đâu phải nhà mấy người, đây là nhà họ Trần mà?” Triệu Nguyên lập tức mỉm cười đáp lại.
Ặc, hình như thế thật...
Tên đầu trọc gãi đầu, nói sang vấn đề khác: “Thế mấy người đến đây làm gì?”
Triệu Nguyên ném thiết chùy trong tay xuống: “Xem giúp tôi cái này, cả cái này nữa.”
Một túi đất, một cọng lông chim.
Và một cái thiết chùy.
Cái khỉ gì đây?
Tên đầu trọc liếc mắt xem thường: “Nghĩ tôi là Ngỗ tác chắc! Hết xem cái này đến xem cái kia.”
“Không phải chú cũng chuẩn bị sẵn sàng cả rồi sao?” Triệu Nguyên cười chỉ vào cái nồi to kia: “Đừng nói đồ bên trong nấu cho chú ăn nhé!”
Tên đầu trọc không nói gì, xách theo một cái túi. Đầu ngón tay anh ta búng một cái, nắp nồi mở ra. Nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên mang theo một mùi tanh tưởi. Cái mùi buồn nôn ấy khiến mọi người lùi lại. Hai mắt Lý Đại Hùng nhìn xuống đất…
Tỏm! Túi bị lật ngược, cóc Lục Bối ở bên trong rơi xuống nồi.
Ùng ục.
Thế là xong một nồi canh cóc.
“Sư phụ… bảo tôi bắt nó… để… nấu?” Cố Duệ chậm rãi nói. Cô hoài nghi nhìn cóc Lục Bối nằm không nhúc nhích trong cái nồi sắt to đang bắc trên bếp.
“Cô nói thử xem.”
Tên đầu trọc móc ra một cái bình nhỏ, rắc vào nồi một ít bột phấn. Cảnh tượng này… sao nhìn giống như rắc thêm tiêu cho canh gà quá vậy…
Bây giờ Cố Duệ cũng muốn xoay người bỏ đi rồi.
Nhưng một giây sau, Cố Duệ nhìn con cóc còn sống, nước trong nồi đã đổi màu, lửa vẫn cháy to ở dưới nồi.
“Còn muốn giả chết à? Muốn ta thêm chút gia vị cho ngươi không?”
Tên đầu trọc lại rắc thêm ít phấn. Con cóc vốn không nhúc nhích kia đột nhiên động đậy.
Sau đó. Cốp!
Tên đầu trọc đậy nắp nồi lại.
“Đợi tầm một chung trà nữa, thứ khiến nó trở nên to mập như vậy sẽ hiện ra...”
Tên đầu trọc ung dung nói: “Giờ mấy người đem thiết chùy, lông chim, đất… lại đây.”
Anh ta còn tiện chân đá Lý Đại Hùng một cái. Lý Đại Hùng lập tức đứng dậy, phủi bụi trên người rồi tiếp tục nhóm lửa.
Mấy người Khuê Sơn này thật là… khác người!
Cố Duệ vỗ vai Lý Đại Hùng: “Sao mặt cậu thành thế này?”
Vẻ mặt Lý Đại Hùng như đưa đám, đang lúc cậu ta mở miệng định nói thì…
Đúng lúc này, phòng chứa củi bên cạnh phát ra mấy tiếng động. Rầm rầm rầm. Mọi người sửng sốt, Triệu Nguyên bước đến gần phòng chứa củi.
Đó là…
Tên đầu trọc cười nhẹ: “Nghe được gì sao?”
Đúng vậy, nghe được tiếng gì đó…
“Cứu tôi! Có ai không? Cứu tôi với!”
Tên đầu trọc: “À, bây giờ ngay cả đám chó mèo cũng nói chuyện được.”
Triệu Nguyên nhíu mày: “Là người mà.”
Tên đầu trọc: “Không phải.”
Triệu Nguyên: “Phải mà.”
Tên đầu trọc: “Được rồi, ông anh vào xem thử đi, dù sao cũng không khác mấy.”
Hử?
Triệu Nguyên đẩy cửa ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ta lập tức không còn gì để nói.
Một người mặt mũi bầm dập, khắp người bị băng lại thành bánh chưng đang bị treo trên xà nhà. Phía dưới cậu ta là một mớ dây cột lưỡi dao đang xoay tròn. Tầm giữa là một cái gai nhọn nhô ra, còn có một gậy gỗ xoay tròn, ở phía đầu cây gậy được đốt cháy. Còn có cả một con chó dữ đang gầm gừ…
Một chốc thì lửa đốt mông cậu, một chốc thì lưỡi dao sượt qua mặt cậu.
Khoảng cách, không xê xích lắm.
Thật sự khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Người này vừa nhìn thấy Triệu Nguyên liền hô to: “Cứu tôi! Tên kia muốn giết tôi.”
Triệu Nguyên quay đầu hỏi tên đầu trọc: “Tên này là trộm mộ? Vô tình gặp Đại Hùng tiểu ca, làm cậu ta bị thương. May mắn là đúng lúc đó, chú quay lại?”
Tên đầu trọc cười: “Đúng là gừng càng già càng cay.”
Triệu Nguyên bĩu môi: “Tôi với chú tuổi sấp xỉ nhau. Sở dĩ nhìn ra tên này là trộm vì cái túi kia kìa…”
Ông ta cầm cái túi bên cạnh lên, tay thò vào lục lọi một chặp: “Nhiều đồ đấy. Để xem xem, xẻng Lạc Dương, còn có… chiêng?”
Ông ta đột nhiên ngước lên nhìn người đang treo trên xà nhà. Ngoài cửa, Cố Duệ cũng đưa mắt vào nhìn “đồng nghiệp” có vóc dáng nhỏ và thoạt nhìn có vẻ lanh lợi kia.
Gì thế này… Cái vận chó đẻ gì thế này?
Cái vận chó đẻ mà người người không ai ngờ tới của Khuê Sơn có thể lan đến U Châu luôn à?
Được rồi, tên bị treo trên xà nhà vốn tưởng có người đến cứu mình. Không ngờ người kia liếc mắt một cái đã nhận ra nghề nghiệp của mình, có khả năng ông ta là người quan phủ. Điều này vốn cũng không có gì nhưng vấn đề là: Ông ta nói cái chiêng này liên quan đến án mạng!
“Mẹ kiếp! Mò Kim bọn này xưa nay chỉ tiếp xúc với những người đã chết trăm, ngàn năm nhưng không thích giết người! Các người đừng có vu oan cho người tốt! Mẹ nó, tôi oan muốn chết!”
Ha ha ha.
Cậu ta vừa nói thế, cả đám lập tức phì cười.
(*) Thượng phẩm: hàng cao cấp ở cổ đại.
Người này cười mà không kiêng nể gì. Ngay cả Thanh Vũ khi nhìn thấy Lý Đại Hùng mặt mũi bầm dập, bị băng bó thành cái bánh chưng, cậu ta cũng nhịn cười đến nội thương.
Lý Đại Hùng nổi giận. Cậu ta rút một cây củi đang cháy từ dưới nồi lên: “Cô còn cười nữa tôi thiêu chết cô!”
Cố Duệ im lặng một lúc rồi cười phá lên: “Ha ha ha!”
Lý Đại Hùng: “...”
Thanh Vũ: “...”
Đủ rồi đó!
Lý Đại Hùng ức muốn chết, cậu đút cây củi vào bếp, giọng nói cực kỳ uất ức nói: “Con khỉ chết tiệt, tối qua tôi suýt chết đấy!”
Cố Duệ: “Tôi chỉ quan tâm là ai đã “chỉnh hình” cho cậu thôi.”
Chỉnh hình? Nháy mắt Lý Đại Hùng đã hiểu nghĩa, cậu trừng mắt: “Tôi nào được thoải mái như cô. Tối qua cô thì đi câu, còn tôi phải đến bãi tha ma. Khỉ cô không biết bãi tha ma đáng sợ thế nào đâu, ma trơi tùm lum...”
“Nói vào vấn đề chính đi.”
“Được rồi, tôi ra mộ hái nấm.”
“...”
Lần này đến phiên Cố Duệ nói không nên lời.
“Cho nên thứ đang nấu trong nồi này là Thi Nấm và Mộ Rêu?”
Dù sao Cố Duệ cũng đã lăn lộn hai năm ở Khuê Sơn, kinh nghiệm làm việc bên ngoài không nhiều nhưng về mặt lý thuyết vẫn biết kha khá.
Chỉ có Thanh Vũ ngây thơ hỏi: “Thi Nấm? Mộ Rêu? Là gì vậy?”
Lúc cậu ta hỏi, vừa khéo Triệu Nguyên và Trần Dịch Bảo đến đây. Nghe đến hai cái tên đó, bọn họ cũng cảm thấy rất lạ tai.
“Đơn giản thôi. Thi Nấm là nấm mọc trên mộ, dựa vào thi khí mà lớn lên. Nhưng loại mọc trên mộ này chỉ là loại thường, loại thượng phẩm (*) là loại mọc trực tiếp trên thi thể! Mộ Rêu cũng tương tự như thế. Nếu có khác thì một cái là rêu, một cái là nấm thôi.”
Triệu Nguyên nghe thế thì vẫn còn giữ được bình tĩnh, dù sao ông ta cũng là một kẻ lão luyện. Nhưng Trần Dịch Bảo thì sắc mặt không tốt lắm. Thanh Vũ quay đi nhìn cái nồi to, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó: “Cho nên nồi này nấu chính là...”
Lý Đại Hùng: “Đúng vậy.”
“Các người ăn?”
“Không phải, để đãi khách đấy.” Cố Duệ cười tủm tỉm.
Ba người không phải người Khuê Sơn lập tức muốn bỏ đi.
“Đi gì mà đi. Cái gì cũng chưa nói, chưa làm đã quay lưng đi, đây là nơi mấy người muốn đi là đi à?”
Lời nói này sao nghe giống lời đám thổ phỉ, cướp đường đòi thu phí vậy? Quan trọng là...
“Hình như đây đâu phải nhà mấy người, đây là nhà họ Trần mà?” Triệu Nguyên lập tức mỉm cười đáp lại.
Ặc, hình như thế thật...
Tên đầu trọc gãi đầu, nói sang vấn đề khác: “Thế mấy người đến đây làm gì?”
Triệu Nguyên ném thiết chùy trong tay xuống: “Xem giúp tôi cái này, cả cái này nữa.”
Một túi đất, một cọng lông chim.
Và một cái thiết chùy.
Cái khỉ gì đây?
Tên đầu trọc liếc mắt xem thường: “Nghĩ tôi là Ngỗ tác chắc! Hết xem cái này đến xem cái kia.”
“Không phải chú cũng chuẩn bị sẵn sàng cả rồi sao?” Triệu Nguyên cười chỉ vào cái nồi to kia: “Đừng nói đồ bên trong nấu cho chú ăn nhé!”
Tên đầu trọc không nói gì, xách theo một cái túi. Đầu ngón tay anh ta búng một cái, nắp nồi mở ra. Nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên mang theo một mùi tanh tưởi. Cái mùi buồn nôn ấy khiến mọi người lùi lại. Hai mắt Lý Đại Hùng nhìn xuống đất…
Tỏm! Túi bị lật ngược, cóc Lục Bối ở bên trong rơi xuống nồi.
Ùng ục.
Thế là xong một nồi canh cóc.
“Sư phụ… bảo tôi bắt nó… để… nấu?” Cố Duệ chậm rãi nói. Cô hoài nghi nhìn cóc Lục Bối nằm không nhúc nhích trong cái nồi sắt to đang bắc trên bếp.
“Cô nói thử xem.”
Tên đầu trọc móc ra một cái bình nhỏ, rắc vào nồi một ít bột phấn. Cảnh tượng này… sao nhìn giống như rắc thêm tiêu cho canh gà quá vậy…
Bây giờ Cố Duệ cũng muốn xoay người bỏ đi rồi.
Nhưng một giây sau, Cố Duệ nhìn con cóc còn sống, nước trong nồi đã đổi màu, lửa vẫn cháy to ở dưới nồi.
“Còn muốn giả chết à? Muốn ta thêm chút gia vị cho ngươi không?”
Tên đầu trọc lại rắc thêm ít phấn. Con cóc vốn không nhúc nhích kia đột nhiên động đậy.
Sau đó. Cốp!
Tên đầu trọc đậy nắp nồi lại.
“Đợi tầm một chung trà nữa, thứ khiến nó trở nên to mập như vậy sẽ hiện ra...”
Tên đầu trọc ung dung nói: “Giờ mấy người đem thiết chùy, lông chim, đất… lại đây.”
Anh ta còn tiện chân đá Lý Đại Hùng một cái. Lý Đại Hùng lập tức đứng dậy, phủi bụi trên người rồi tiếp tục nhóm lửa.
Mấy người Khuê Sơn này thật là… khác người!
Cố Duệ vỗ vai Lý Đại Hùng: “Sao mặt cậu thành thế này?”
Vẻ mặt Lý Đại Hùng như đưa đám, đang lúc cậu ta mở miệng định nói thì…
Đúng lúc này, phòng chứa củi bên cạnh phát ra mấy tiếng động. Rầm rầm rầm. Mọi người sửng sốt, Triệu Nguyên bước đến gần phòng chứa củi.
Đó là…
Tên đầu trọc cười nhẹ: “Nghe được gì sao?”
Đúng vậy, nghe được tiếng gì đó…
“Cứu tôi! Có ai không? Cứu tôi với!”
Tên đầu trọc: “À, bây giờ ngay cả đám chó mèo cũng nói chuyện được.”
Triệu Nguyên nhíu mày: “Là người mà.”
Tên đầu trọc: “Không phải.”
Triệu Nguyên: “Phải mà.”
Tên đầu trọc: “Được rồi, ông anh vào xem thử đi, dù sao cũng không khác mấy.”
Hử?
Triệu Nguyên đẩy cửa ra. Khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ông ta lập tức không còn gì để nói.
Một người mặt mũi bầm dập, khắp người bị băng lại thành bánh chưng đang bị treo trên xà nhà. Phía dưới cậu ta là một mớ dây cột lưỡi dao đang xoay tròn. Tầm giữa là một cái gai nhọn nhô ra, còn có một gậy gỗ xoay tròn, ở phía đầu cây gậy được đốt cháy. Còn có cả một con chó dữ đang gầm gừ…
Một chốc thì lửa đốt mông cậu, một chốc thì lưỡi dao sượt qua mặt cậu.
Khoảng cách, không xê xích lắm.
Thật sự khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Người này vừa nhìn thấy Triệu Nguyên liền hô to: “Cứu tôi! Tên kia muốn giết tôi.”
Triệu Nguyên quay đầu hỏi tên đầu trọc: “Tên này là trộm mộ? Vô tình gặp Đại Hùng tiểu ca, làm cậu ta bị thương. May mắn là đúng lúc đó, chú quay lại?”
Tên đầu trọc cười: “Đúng là gừng càng già càng cay.”
Triệu Nguyên bĩu môi: “Tôi với chú tuổi sấp xỉ nhau. Sở dĩ nhìn ra tên này là trộm vì cái túi kia kìa…”
Ông ta cầm cái túi bên cạnh lên, tay thò vào lục lọi một chặp: “Nhiều đồ đấy. Để xem xem, xẻng Lạc Dương, còn có… chiêng?”
Ông ta đột nhiên ngước lên nhìn người đang treo trên xà nhà. Ngoài cửa, Cố Duệ cũng đưa mắt vào nhìn “đồng nghiệp” có vóc dáng nhỏ và thoạt nhìn có vẻ lanh lợi kia.
Gì thế này… Cái vận chó đẻ gì thế này?
Cái vận chó đẻ mà người người không ai ngờ tới của Khuê Sơn có thể lan đến U Châu luôn à?
Được rồi, tên bị treo trên xà nhà vốn tưởng có người đến cứu mình. Không ngờ người kia liếc mắt một cái đã nhận ra nghề nghiệp của mình, có khả năng ông ta là người quan phủ. Điều này vốn cũng không có gì nhưng vấn đề là: Ông ta nói cái chiêng này liên quan đến án mạng!
“Mẹ kiếp! Mò Kim bọn này xưa nay chỉ tiếp xúc với những người đã chết trăm, ngàn năm nhưng không thích giết người! Các người đừng có vu oan cho người tốt! Mẹ nó, tôi oan muốn chết!”
Ha ha ha.
Cậu ta vừa nói thế, cả đám lập tức phì cười.
(*) Thượng phẩm: hàng cao cấp ở cổ đại.